Ngày
mai là hôn lễ của Phương Khải Hạ, tất nhiên đêm nay nhà anh ta sẽ có rất nhiều
người. Trong lòng Mộ Dữu cảm thấy, có khả năng lớn là những người có mặt ở bên
kia đều đã biết về chuyện giữa cô và Doãn Mặc. Càng là như vậy, Mộ Dữu càng
muốn tránh mặt bọn họ.
Doãn
Mặc lại nói: “Nếu chỉ có một mình anh đi thì nhất định bọn họ sẽ vây quanh anh
để hỏi về chuyện của hai chúng ta, càng nhiều câu hỏi thì càng lộ sơ hở. Nếu em
đi cùng anh, bọn họ thấy em ở đó thì sẽ kiềm chế lại.
Lời
Doãn Mặc nói cũng có lý, hai người bọn họ là tình nhân giả, nên không thể chịu
được sự truy hỏi của mọi người.
Những
hàng cây cổ thụ cao chót vót được trồng ngay ngắn ở hai bên đường. Khi ánh đèn
chiếu sáng, trên mặt đường là những bóng cây cách đều thưa thớt. Bánh xe lăn
qua những cái bóng rồi đi mất. Mộ Dữu hạ kính xe xuống một ít, ánh đèn đường
bên ngoài chiếu lên nửa khuôn mặt của cô, đôi mắt trong trẻo chìm vào suy tư.
Một lát sau, cô quay đầu lại nói với Doãn Mặc: “Đêm nay khi tới nhà anh Khải
Hạ, anh nhớ đi bên cạnh tôi, một bước cũng không rời. Tôi không hiểu rõ về hội
anh em của anh, lỡ đêm nay anh không cẩn thận mà đi lạc, bọn họ có thể sẽ ép
anh trả lời về chuyện của chúng ta.”
“Được.”
Doãn Mặc đáp lời, anh đưa bàn tay trắng trẻo thon dài qua, nói: “Nếu em sợ anh
lạc thì đến lúc đó nắm lấy tay anh đi.”
Hai
mắt Mộ Dữu nhìn chằm chằm vào tay của anh, cô đẩy ra: “Không đến mức đó. Anh đã
lớn như vậy rồi, đến lúc ấy chỉ cần đi theo tôi là được.”
Biệt
thự tân hôn của Phương Khải Hạ nằm trong khu biệt thự ở ngoại ô phía nam. Từ
cổng khu biệt thự đi vào, những lồng đèn màu đỏ được treo đầy trên cây ở hai
bên đường, ánh sáng đỏ lung linh chiếu sáng cả bầu trời đêm. Khắp nơi ở nhà họ
Phương đều dán đầy chữ “Phúc”, dưới chân được trải thảm đỏ, cả hai bên đều được
trang trí bằng hoa hồng tươi.
Trong
căn phòng khách rộng lớn, ánh sáng của đèn pha lê lộng lẫy chiếu rọi khắp nơi,
cùng với tiếng cười nói vui vẻ vang vọng.
Doãn
Mặc và Mộ Dữu bước xuống xe, Phương Khải Hạ thấy vậy liền cùng mọi người đi ra
nghênh đón.
Ánh
mắt đánh giá của mọi người rơi trên người Doãn Mặc và Mộ Dữu, ai nấy trong lòng
đều hiểu rõ, họ chỉ cười mập mờ mà không nói gì.
Khi
bước vào trong nhà, có người nói đùa: “Sau khi Khải Hạ kết hôn xong, tiếp theo
sẽ đến lượt anh Mặc của chúng ta có phải không?”
Có
một người khác nhanh chóng tiếp lời: “Còn phải xem khi nào anh ấy được chú nhỏ
thông qua, mới vừa rồi anh ấy còn bị Mộ Du Trầm mắng là không ra gì, dám yêu
đương với cháu gái của anh ấy.”
Ở
trước mặt Mộ Du Trầm, Mộ Dữu đưa tay kéo lấy tay của Doãn Mặc, hai người đóng
giả là một cặp tình nhân. Lúc này Mộ Du Trầm đang ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt
lạnh lùng của anh ấy khẽ liếc qua phía đó, vẻ mặt trầm tĩnh không nói một lời.
Có
người làm mang trái cây đến, Mộ Dữu vươn tay lấy một trái việt quất bỏ vào
miệng, cô tiến lại gần rồi nhỏ giọng nói với Doãn Mặc: “Lúc trước chú nhỏ tôi
từng nghi ngờ hai chúng ta, nhưng giờ chú ấy lại quay qua nói với bạn bè của
mình như vậy thì chắc có lẽ chú ấy cũng hoàn toàn tin tưởng rồi.”
Vừa
dứt lời, Nam Hằng mỉm cười nhìn sang: “Trái bưởi nhỏ, sao mới tới đã chỉ cùng
bạn trai thì thầm to nhỏ? Vừa rồi các anh hỏi em sao em lại không trả lời?”
“Hả?”
Mộ Dữu cười ngượng ngùng, đáp: “Anh Nam Hằng, các anh hỏi em cái gì vậy?”
Phương
Khải Hạ tiếp lời: “Bọn họ nói, mấy người bọn anh đều nhìn em lớn lên, ngày
thường các anh luôn quan tâm chăm sóc em, Tại sao em lại cố tình thích Doãn
Mặc, không thích các anh em khác? Hơn nữa lần trước ở câu lạc bộ, không phải là
em chê Doãn Mặc già sao, thế tại sao em lại thích cậu ấy?”
Mộ
Dữu: “…”
Cô
bỗng không hiểu tại sao lúc ấy lại tin tưởng lời Doãn Mặc ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).