Trương Hạo cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy, Mạnh Phàm chúng ta đi chung đi, vừa hay ngày mai là ngày nghỉ, mọi người cùng đi thăm thú.
”Mạnh Phàm thoáng nghĩ ngợi rồi gật đồng ý.
Thẩm Diễm Hồng cũng cười hỏi: “Ngày mai tôi có thể đi chung với mọi người không? Sẵn tiện săn sóc lẫn nhau.
”Trương Hạo cười đáp: “Đương nhiên là được.
Thế chúng ta tập trung ở đầu thôn nha.
”Vương Đại Lệ bực bội trừng mắt.
Trong lòng Thẩm Diễm Hồng thầm mắng: thằng khốn, tránh xa tao ra chút.
Trương Hạo hắt hơi vài cái, nhất thời hơi hoang mang.
Cẩm Nhiên cũng biết chuyện có họp chợ, cô hưng phấn muốn đi theo, bèn năn nỉ Vương Thúy Phân cả nửa ngày, cuối cùng bà đã đồng ý dẫn cô theo.
Buổi tối, Cẩm Nhiên làm bài tập xong thì bế Đấu Kim lên, hào hứng nói:“Bởi vì ngày mai được đi họp chợ, nên hôm nay mẹ tự cho bản thân một ngày nghỉ, không cần học nữa, làm việc phải đi đôi với nghỉ ngơi.
Nhưng con không được học theo mẹ đâu đấy, con khác mẹ, sau này lớn lên con phải tự kiếm ăn cho mình, còn phải phụng dưỡng mẹ nữa, áp lực đè trên vai con rất lớn …”Đấu Kim “Gâu gâu ~~ gâu gâu ~~”Ai cũng sống không dễ dàng, xin đừng giảng đạo lý nữa.
Cẩm Nhiên nhìn vùng biển trong không gian rồi lập tức đưa ra một quyết định, hôm nay cô sẽ tới biển càn quét, xem thử trong biển có hải sản gì không.
Vừa hay mấy hôm trước cô mới tìm được vài dụng cụ đi biển với bắt hải sản, cô thay bộ đồ lặn vào, định lặn một lúc để xem xét tình hình dưới đáy biển.
Nói chẳng phải khoe, đời trước cô đã thử qua đủ thứ ngành nghề, bằng thợ lặn cô cũng đã có, chuyện nhỏ ấy mà.
Sau khi thu xếp đồ đạc xong, cô nhanh chóng dẫn Đấu Kim theo, khởi động chiếc mô tô nhỏ của mình, xuất phát.
Lúc tới bờ biển, Cẩm Nhiên lập tức phát hiện trên bãi cát có rất nhiều hải sản.
Hơn nữa trông đều rất tươi.
Nhưng cô nhớ rõ đời trước bãi biển ở bến tàu này không như thế, nó khá ô nhiễm, mà nước biển cũng rất dơ.
Vốn dĩ cô còn định đưa thuyền ra xa tí để nhìn đánh bắt, xem ra giờ không cần nữa rồi, nội thu hoạch trên bờ biển thôi cũng đủ ăn.
Đấu Kim vừa thấy nước biển là nhảy ùm một cái xuống biến, rồi vẫy vùng uống từng ngụm nước.
Cẩm Nhiên hoảng hốt, vội vớt nó ra, dãy dỗ cho một trận.
Hơn nữa nó còn trở nên rất bẩn.
Cẩm Nhiên có phần ghét bỏ.
Đấu Kim không thèm để ý mà giãy giụa muốn xuống, sau đó nó vui vẻ chạy nhảy trên bờ cát.
Cẩm Nhiên cũng cười chạy theo, cô và chơi đùa với Đấu Kim một lúc rồi dặn dò: “Con ngoan ngoãn ở đây chơi đi, nhưng không được xuống nước biết không? Mẹ xuống dưới xem xét tình hình thử.
”“Gâu gâu ~~”Đừng quên mang theo con mồi trở về.
Cẩm Nhiên nhìn vẻ mặt hối thúc của Đấu Kim, rồi hiểu luôn, cái đồ vô lương tâm.
Sau đó Cẩm Nhiên nghi hoặc nhìn Đấu Kim một cái, sao cô cứ có cảm giác Đấu Kim càng ngày càng thông minh, càng nhân cách hoá nhỉ?.