Giờ Cẩm Nhiên ngẫm lại mà thấy hơi sợ, nếu hôm đó cô chơi ngu, đưa lợn rừng vào không gian thì sẽ náo nhiệt tới cỡ nào chứ, cũng có khi đại chiến khốc liệt với mẹ con lợn rừng luôn rồi.

Cẩm Nhiên sợ tới mức rùng mình một cái.

“Đấu Kim ơi, để xem lát nữa mẹ có may mắn mở được thức ăn cho chó nào không, dù rằng số mẹ cũng không đỏ lắm.

”“Hừ ~~”“Con hừ cái gì? Có phải con phản đối không! Con cảm thấy mẹ của con là tuyệt nhất chứ gì!”Cẩm Nhiên đặt Đấu Kim xuống đất trước, để nó tự đi chơi rồi cô bắt đầu mở một hộp mù.

“Các loại nước chấm ăn lẩu nướng…”Ôi… Cái này được, cô thích lắm, đến lúc đó có thể ăn ngon rồi.

“Các loại giày…”Cẩm Nhiên lướt xem, có vài đôi mang được trong thời đại này, cũng ổn.

“Vật dụng trên giường…”“Đồ dùng điện tử…”“Hạt giống, phân hóa học…”Mấy cái này cũng được phết.

“Ư ~~”Cẩm Nhiên đang vui sướng mở rương thì tiếng kêu của Đấu Kim chợt nhắc cô nhớ về mục đích hôm nay của mình.

Cẩm Nhiên nhìn vào đôi mắt long lanh của nó, làm màu nói:“Không phải là mẹ không làm việc, con thấy rồi đó, mẹ cũng đang nỗ lực đây, nhưng mà mẹ phải nghỉ ngơi một lát đã, mẹ mệt quá, sau này con lớn lên phải biết hiếu thảo với mẹ đấy nghe chưa?”Đấu Kim “???”Nó vẫn chỉ là một đứa nhóc thôi mà.

Cẩm Nhiên lại khui ra vài kiện đồ lặt vặt này kia, cuối cùng cũng tìm được đồ dùng cho thú cưng.

Cẩm Nhiên nhìn hàng tấn thức ăn động vật và đồ hộp, cô thầm nghĩ, dạy con từ thuở còn thơ:“Kim à, con phải biết rằng, để có được những chiếc hộp này cho con thì mẹ đã lao tâm khổ tứ thế nào, vì con mà mẹ chịu biết bao nhiêu cực khổ.

Vậy nên con hãy nghĩ xem, có phải mẹ của con vĩ đại lắm không hả?”Đấu Kim “…”Nó ăn cơm thừa canh cặn cũng lớn được mà, đâu cần nhận ân tình lớn tới vậy.

Cẩm Nhiên đút cho Đấu Kim ăn xong rồi tắm rửa sạch sẽ cho nó, Đấu Kim lập tức mơ màng buồn ngủ.

Và bây giờ là lúc bắt tay vào học nghề ~ nhân viên hốt cứt chó.

“Mình đúng là một đứa bé có trách nhiệm.

” Cẩm Nhiên tự hào tán thưởng bản thân.

Thỉnh thoảng cô lại ngây ra nghĩ ngợi, cô có nhiều vật tư như vậy, liệu có dùng nó đổi đồ cổ hay ngọc ngà châu báu gì được không?Nữ chính xuyên sách nhà người ta đều nhặt được của hời khắp nơi rồi đem đi đổi bán ở chợ đen, cô cũng đâu thể để không gian của mình chịu thiệt được đúng không, đều có bàn tay vàng như nhau, nói ra lại khiến người khác chê cười.

Ngày nào Cẩm Nhiên cũng than bận bịu, Đại Hồng bèn hỏi:“Ny Ny, dạo này cậu cứ đi đâu hoài thế, tớ lên núi tìm cậu nhưng không thấy, cậu đang bận làm gì vậy?”Cẩm Nhiên tỏ vẻ cao thâm khó đoán: “Cậu không hiểu đâu, tớ đang tập trung học hành.

Tớ không thể để thành tích của tớ bị tụt dốc được.

”Đại Hồng: “??? Nhưng Cẩm Nhiên à, chẳng phải trong bài kiểm tra lần trước, cậu đứng bét lớp hả? Còn tụt được nữa sao!”Cẩm Nhiên “…”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play