Vương Thúy Phân chậc chậc một tiếng, nói bằng âm lượng tất cả mọi người có thể nghe thấy:"Đây đúng là cuộc mua bán kiếm ổn chứ không lỗ chút nào mà.
"Thẩm Cẩm Nhiên cảm thấy lúc này mẹ cô trông rất giống nhân vật phản diện.
Bác gái thì mất hứng nói lại:"Vợ chú ba, cô đang nói cái gì thế, chuyện còn chưa rõ ràng là thế nào mà cô đã chốt lại như vậy rồi ư? Sao tâm địa cô lại xấu xa như vậy chứ?Cô ngứa mắt với Diễm Hồng nhà tôi, tôi biết, nhưng cũng không cần làm như vậy để chà đạp con bé chứ, con bé vẫn còn nhỏ cơ mà.
"Thẩm Cẩm Nhiên: "! "Tình tiết kinh điển này, mặc dù có hơi muộn nhưng vẫn đến.
Mọi chuyện cứ căng thẳng như vậy.
Lúc này giọng chị Đại Niếp vang lên:"Cháu và các em chưa từng nhận bất cứ thứ kỳ của các bạn nam trong thôn.
Bà nội từng dạy cháu rồi, muốn gì thì tự mình kiếm, không lấy đồ người khác.
Chuyện này của Diễm Hồng có lẽ là hiểu nhầm.
Thím Vương, thím xem nhà cháu đưa thím năm quả trứng gà coi như chuyện này qua đi được không.
Chúng ta sống cùng một thôn, ngày ngày gặp gỡ, đừng để mọi chuyện ồn ào tới mức không nhìn được mặt nhau.
"Bà cụ Trần mỉm cười nhìn Đại Niếp rồi nói tiếp: "Ý của Đại Niếp chính là ý của tôi.
"Thẩm Diễm Hồng nghe xong, đây không phải là gần như định tội cho cô ta rồi ư, mà còn không được phép phản bác.
Thế không được!Cô ta còn chưa kịp nói gì thì bà cụ Thẩm đã nghiêm khắc liếc nhìn cô ta một cái.
Thẩm Diễm Hồng sợ tới mức co rúm người, ngậm miệng lại, không dám nói gì nữa.
Bác cả và bác hai không mấy vui vẻ, trong nhà cứ thế mất đi năm quả trứng gà, đúng là lỗ nặng.
Bác hai còn mất hứng nghĩ:"Một con nhỏ ra vẻ oai phong gì lúc này chứ, tính cách giống y bà nội nó, vẫn cần phải có con trai, chỉ có mấy đứa con gái như thế này thì không thể dưỡng lão được.
"Thím Vương nhìn năm quả trứng gà tới tay, bèn vui vẻ đáp:"Tôi biết nhân phẩm của nhà các vị, mà tôi cũng nào muốn chiếm lợi của ai, nhưng thím Thẩm ạ, vẫn phải dạy dỗ Diễm Hồng nhà thím cho tử tế vào.
"Bà nội Thẩm chỉ cười tiễn mọi người đi về.
Thẩm Cẩm Nhiên cảm thấy kế tiếp mới là tuồng diễn chính.
Bà nội ngừng tươi cười, sắc mặt sầm xuống, nhìn Thẩm Diễm Hồng với ánh mắt nghiêm khắc rồi trầm giọng hỏi: "Cháu nói đi, rốt cuộc là thế nào? Đừng có lừa bà.
"Nhất thời Thẩm Diễm Hồng sững sờ đứng đó, không biết nên nói gì.
.