Lần nào mẹ viện trưởng cũng nói, ở thời đại của mẹ thì mấy thứ này ăn thỏa thuê.
Người hiện giờ chưa phải chịu khổ bao giờ cho nên mới thích ăn.
Nói gì mà dưỡng sinh, hoàn toàn vớ vẩn, thịt không thơm hơn ư.
Thẩm Cẩm Nhiên cũng thấy đúng, thịt thơ hơn mấy thứ rau dại này nhiều.
Thẩm Cẩm Nhiên thu hoạch đầy giỏ.
Cô lại dựa vào vận may cứt chó của mình nhặt được bốn quả trứng gà rừng chứ.
Trứng gà trong không gian đều rất to, nhưng so với trứng gà rừng thì thật sự không bằng.
Cái này không thể gian lận được.
Chỉ có thể tìm cách khác.
Sau khi về tới nhà, cô thấy mẹ mình đang nấu nướng.
Từ ngoài sân Thẩm Cẩm Nhiên đã biết đây chắc chắn là khoai tây hầm cải trắng rồi.
Ngửi mùi đã biết không ngon.
Đời trước cô ăn đủ mọi loại món ngon rồi mà.
Cuộc sống thật khó, Thẩm Cẩm Nhiên thở dài một hơi.
Cô về đến nhà, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, cô hỏi Vương Thúy Phân: "Mẹ, chị họ đâu?"Vương Thúy Phân nói với vẻ chê bai: "Nói là thấy người không thoải mái, về phòng nằm rồi, đúng là một con nhỏ lười biếng.
"Thẩm Cẩm Nhiên, người chơi từ sáng tới trưa: "! "Đúng là kính lọc từ mẹ ruột mà.
Cô nhỏ giọng nói với mẹ mình: "Mẹ, xem con nhặt được gì nè?"Dứt lời cô lấy trứng gà rừng ra cho mẹ mình xem.
Vương Thúy Phân vui mừng khen ngợi: "Đúng là con gái ngoan của mẹ mà.
Con cất đi, chờ sau mẹ làm riêng cho con ăn.
"Thẩm Cẩm Nhiên lắc đầu, nói:"Mẹ, bốn quả trứng gà nhất định là cho chúng ta ăn, bố và mẹ không ăn, như vậy thì con sẽ làm canh trứng, như vậy thì ai cũng được ăn.
Bà mà biết trứng do con nhặt được thì còn khen con nữa.
"Vương Thúy Phân nghĩ thấy cũng được, trứng gà bà giấu cho con gái vẫn còn, không thiếu mấy quả này.
Nấu canh cho cả nhà còn có thể khiến mẹ chồng thích con gái hơn.
Thẩm Cẩm Nhiên bèn bắt đầu làm canh cà chua trứng, thêm bột vào canh là không thể, mẹ cô nhìn cô như đang nhìn công nhân lao động vậy.
Với Thẩm Cẩm Nhiên thì như vậy không có linh hồn.
Nhưng vẫn được mẹ cô khen lấy khen để, nói là còn ngon hơn canh bà nấu.
Kiêu ngạo.
jgqĐến buổi trưa mọi người bắt đầu lục tục về nhà.
Vương Thúy Phân kiêu ngạo thông báo chiến công vĩ đại của Thẩm Cẩm Nhiên, tâng cô lên tận trời.
Thẩm Cẩm Nhiên: "! "Mẹ cô không đi làm tiếp thị hàng hóa thật là đáng tiếc.
Bà nội thì cười tươi nói với cô: "Hôm qua cháu bị kinh hãi, còn ra ngoài làm việc, sao không chịu nghỉ ngơi một chút chứ.
".