Hôm sau, tại lễ đường trên hòn đảo, tiệc cưới long trọng được diễn ra, nhằm chứng minh cho tình yêu của đôi trai tài gái sắc.
Diệp Thượng Phong đứng trong lễ đường, nhìn về hướng Hàn Tử Châu và Dương Triết Phàm đang đi đến.
Từng là anh em họ hờ của nhau, bây giờ lại như cha đỡ đầu, dắt tay con gái đến cạnh người mình yêu.
Dương Triết Phàm tuy không muốn gì mấy, nhưng nể tình đây là bạn thân nhất của Lâm Ánh Yên, từng giúp đỡ cho cô nhiều như vậy! Hắn mới miễn cưỡng đồng ý, chứ không có chết cũng đừng hòng thấy hắn đi cạnh người phụ nữ khác!
Hàn Tử Châu khoác tay Dương Triết Phàm đi đến bên Diệp Thượng Phong.
Hắn đưa tay Hàn Tử Châu cho anh ta, sau đó nhỏ giọng căn dặn, làm tròn bổn phận của một người anh trai hờ.
_ Tôi giao em vợ cho cậu, đối xử với con bé tốt một chút!
_ Không phải em họ sao? Sao bây giờ lại biến thành em vợ rồi?
_ Nhiều lời, có nắm tay không? Không là dắt về đấy!
_ Nắm chứ, ngu gì không nắm? Châu Nhi, qua đây!
Hàn Tử Châu gật đầu, mỉm cười buông tay Dương Triết Phàm ra, đón lấy tay Diệp Thượng Phong.
Đứng đối diện với anh ta, nhỏ giọng trêu chọc:
_ Phong, anh cưới một nhưng được hai đấy! Lạng quạng là thê thảm lắm!
_ Em dọa anh sao? Anh sợ chắc!
_ Ồ, vậy thử xem.
Diệp Thượng Phong cưng chiều vuốt dọc đường mũi cô ta, chiếc khăn voan cũng không thể làm khó được anh ta.
MC đi đến đứng giữa hai người, vui vẻ nhìn xuống bên dưới mọi người, cất tiếng nói dõng dạc vào micro, chuyên nghiệp từng câu từng chữ:
_ Buổi tiệc kết hôn ngày hôm nay, với hai nhân vật chính là Diệp Thượng Phong, con trai duy nhất của Diệp Thượng gia, gia tộc lớn nhất nhì thế giới.
Sánh đôi cùng với Hàn Tử Châu, con gái duy nhất của Điệp gia, gia tộc cũng không kém cạnh gì Diệp Thượng gia.
_ Tiếp sau đây, tôi có vài câu hỏi muốn hỏi hai nhân vật chính.
Diệp Thượng Phong, anh có bằng lòng lấy Hàn Tử Châu làm vợ? Cho dù sau này có ốm đau hay mạnh khỏe, giàu sang phú quý hay nghèo khó, cũng nhất định không buông tay?
Diệp Thượng Phong nắm chặt tay Hàn Tử Châu, xoa xoa các đốt tay, mỉm cười trả lời:
_ Tôi đồng ý.
_ Rất dứt khoát.
Tiếp theo, Hàn Tử Châu, cô có bằng lòng lấy Diệp Thượng Phong làm chồng? Cho dù sau này có ốm đau hay mạnh khỏe, giàu sang phú quý hay nghèo khó, cũng nhất định không buông tay?
_ Tôi đồng ý!
_ Nhanh nhẹn quá! Cô dâu chú rể yêu nhau như vậy, cùng nắm tay đi vào lễ đường, cùng thề non hẹn biển, cùng trao tình cảm qua ánh mắt và nụ cười.
Tiếp theo, mời hai nhân vật chính của chúng ta, cùng nhau trao nhẫn, cùng nhau trao tình cảm của mình.
Diệp Thượng Phong cầm lấy hộp nhẫn, mở nó ra, ngang nhiên quỳ một chân xuống trước mặt Hàn Tử Châu, hôn nhẹ vào tay cô ta, rồi nhỏ giọng nói ngọt ngào:
_ Châu Nhi, có lẽ anh không hoàn hảo như người đàn ông khác, nhưng anh lại có thể khẳng định rằng, anh hơn những người xung quanh em.
Tỏ tình cũng là em trước, níu kéo tình cảm đôi ta cũng là em.
Nhưng kể từ bây giờ, anh sẽ luôn là người chủ động, sẽ không để em có cơ hội dành việc của anh.
Hàn Tử Châu mỉm cười, cố gắng kiềm nén nước mắt không cho trào ra.
Diệp Thượng Phong đeo nhẫn cho cô ta, rồi đứng lên, nhỏ giọng an ủi:
_ Ngoan, đừng khóc!
Hàn Tử Châu gật đầu, đưa tay lấy hộp nhẫn, mở ra đưa đến trước mặt Diệp Thượng Phong, nhỏ giọng ngọt ngào, nói:
_ Phong, em biết mình có rất nhiều khuyết điểm, nhưng anh yên tâm, khuyết điểm của em rồi sẽ trở thành ưu điểm, sẽ không để khuyết điểm khiến anh phiền lòng.
_ Anh cũng có khuyết điểm, không phải lo.
Hàn Tử Châu mỉm cười, đeo nhẫn cho Diệp Thượng Phong, rồi khom người hôn lên tay anh ta.
Tiếng vỗ tay vang dội, khiến cả hai xém quên mất mình đang đứng ở đâu!
MC cũng mỉm cười theo, vì vẻ mặt hơi ngờ nghệch của Hàn Tử Châu và Diệp Thượng Phong.
Anh ta lắc đầu bất lực, sau đó tiếp tục dẫn phần tiếp theo:
_ Tôi xin tuyên bố, Hàn Tử Châu và Diệp Thượng Phong, chính thức trở thành vợ chồng, được pháp luật và nhà nước bảo vệ.
Hai người có thể trao nhau nụ hôn mặn nồng.
Diệp Thượng Phong mỉm cười, đây mới là phần mà anh ta muốn nhất, trông chờ nhất từ đầu đến giờ! Diệp Thượng Phong đưa tay kéo khăn voan lên, một tay giữ gáy, một tay giữ eo, trao cho nhau nụ hôn đầy ngọt ngào và hạnh phúc.
Lâm Ánh Yên bên dưới nhìn lên mà đỏ mặt, mỉm cười quay sang nhìn Dương Triết Phàm, ghé vào người hắn, nhỏ giọng nói:
_ Phàm, họ vui như vậy, chúng ta cũng vui vẻ đi!
_ Em muốn hôn sao?
_ Ưm, không phải...
Dương Triết Phàm vừa định hôn Lâm Ánh Yên, đã bị cô phản bác đẩy ra.
Cô lấy trong túi ra một thứ, đưa đến cho hắn xem, rồi che miệng, cất giọng nói:
_ Anh nhìn thử xem, đây là gì!
_ Que test covid sao? Em đưa anh làm gì?
Lâm Ánh Yên đang mỉm cười, tự nhiên nghe xong câu trả lời, liền tắt ngủm nụ cười, không vui lấy lại cái que, cất vào túi.
Dương Triết Phàm không hiểu chuyện gì, cứ vậy ngơ ngác nhìn cô.
Diệp Thượng Phong cứ như người vừa mới được hôn, cứ vậy triền miên vào nụ hôn với Hàn Tử Châu.
Đến khi cô ta khó thở đẩy ra, Diệp Thượng Phong mới bừng tỉnh, ngại ngùng nhìn Hàn Tử Châu.
Đến MC còn không dám lên tiếng, chỉ dám nhìn đi chỗ khác, không dám làm phiền không gian riêng của cặp đôi này! Người bên dưới thì cười rộ lên, hoà vào niềm vui đầy hạnh phúc này!
MC mỉm cười bất lực, đưa micro lên tiếp tục giới thiệu phần tiếp theo, giai đoạn Dương Triết Phàm thích nhất, lại là giai đoạn cuối cùng.
_ Tiếp theo, chúng ta cùng mời những vị khách chưa chồng chưa vợ nhưng có người yêu hoặc vẫn đang độc thân, bước lên trước, để chuẩn bị xin vía của cặp đôi trẻ hạnh phúc này! Nói đúng hơn là bắt hoa cưới, xin mời!
Tất cả những nam nữ vừa nghe xong liền đi lên trước, Lâm Ánh Yên vừa định ra trước xem náo nhiệt, phía sau liền bị Dương Triết Phàm kéo lại, nhỏ giọng nói:
_ Ở yên đây, anh ra đó xin vía, về tháng sau chúng ta cưới.
Lâm Ánh Yên nhìn theo mà khó hiểu.
Cô cũng không nói là mình thật sự muốn bắt hoa cưới của Hàn Tử Châu.
Chỉ là náo nhiệt quá, muốn góp vui một chút!
Cô mím môi, ngoan ngoãn ngồi lại ghế, ánh mắt không ngừng nhìn về hướng của Dương Triết Phàm, chăm chú quan sát hắn.
Dương Triết Phàm đi lên trước, liếc mắt nhìn Diệp Thượng Phong, nhướn mày một cái như ra hiệu.
Anh ta vừa nhìn liền hiểu, nhẹ nhàng lấy bó hoa cưới trên tay Hàn Tử Châu, đi đến đưa cho Dương Triết Phàm, nhỏ giọng nhắc nhở:
_ Vốn dĩ cuộc sống này không có công bằng.
Tôi cũng thế, mau đi đi!
Dương Triết Phàm nhếch mép cười, vỗ vỗ vai Diệp Thượng Phong rồi chạy nhanh về chỗ Lâm Ánh Yên.
Người vừa lên chuẩn bị bắt hoa cưới, nhìn một màn trước mắt mà bất lực đến cùng cực.
Lâm Ánh Yên thì như bất động, có phải là do bất ngờ quá rồi không? Dương Triết Phàm cầm theo bó hoa cưới đi đến quỳ xuống trước mặt cô, đưa tay nắm tay cô, mỉm cười nói:
_ Yên Yên, em chính là định mệnh của đời anh.
Cho dù có trải qua bao nhiêu chuyện, em vẫn luôn là người anh yêu, anh thương và anh muốn chiều chuộng.
Người cho anh ý chí và nghị lực, cũng chính là em.
Em xứng đáng nhận được những gì tốt nhất có thể.
Yên Yên, đồng ý lấy anh không?
Lâm Ánh Yên mỉm cười nhưng nước mắt lại rơi xuống, cảm động đến nức nở.
Cô hít hít mũi vài cái, rồi đáp lời trong tiếng khóc:
_ Em...!đồng ý!
Dương Triết Phàm ôm chầm lấy Lâm Ánh Yên, không kiềm được nước mắt cũng khóc theo cô.
Cả hội trường đều náo nhiệt hẳn ra, vui vẻ chúc mừng cho cả hai cặp đôi trẻ này!