Đám người Thẩm Túc vẫn chó cắn áo rách mà mua thật nhiều thủy quân điều hướng dư luận, Lệ gia vốn chả liên quan gì nhưng Lệ Sa lại mất kiểm soát, cô ta nghe tới Thẩm Kỳ là chủ tịch tập đoàn EB thì đơ luôn, sau đó tức giận đập tan đồ đạc " Vị trí phu nhân Thẩm gia vốn dĩ là thuộc về mình, thằng khốn đó...!!!".
Lệ Sa cũng thuê thủy quân cố làm cho vụ này to lên, để bọn họ chửi bới Thẩm Mặc bằng những lời lẽ rất khó nghe.

Thẩm Túc thấy không biết ai đang giúp đỡ mình nhưng ông ta không rảnh tìm xem đó là ai nữa.
Để bọn họ đắc ý một lúc thì Thẩm Kỳ đăng lên một bài viết " Với những người đã xúc phạm tới nhân phẩm và danh dự của vợ tôi thì tôi sẽ để luật sư của Thẩm gia khởi kiện lên tòa án, đừng hòng xóa đi bình luận vì tôi đã chụp lại hết rồi".
Ngay sau đó cả một bầu im lặng, đám người khi nãy mắng chửi rất hăng lúc này đã biến mất như làn khói, chỉ còn lại những người bênh vực cho Thẩm Mặc vô cùng vui vẻ ăn mừng, fan CP thì cắn đường tới tăng động nhảy múa còn fan của Thẩm Mặc âm thầm để lại một câu " Được, tôi chấp nhận người con rể này" sau đó liền gia nhập cùng hội với fan CP.
Đã qua hai tiếng, kết quả xét nghiệm đã có.

Thẩm Mặc ngủ một lúc thì tỉnh dậy cùng Thẩm Kỳ nghe kết quả.

Bác sĩ nét mặt tươi cười đi vào.
" Chúc mừng Thẩm tổng, chúc mừng phu nhân, kết quả cho thấy phu nhân thực sự đang mang thai!".
Thẩm Mặc và Thẩm Kỳ cùng lúc nở một nụ cười trên môi, Thẩm Mặc quay sang vui sướng mà ôm lấy chồng mình " Thật sự có nhóc con kìa!".
Thẩm Kỳ ôn nhu xoa lưng cậu, giữ cho vợ nhỏ không phấn khích quá " Ừm, em thật giỏi nha".

Thẩm Mặc được khen thì cười càng tươi hơn.
Bác sĩ nói tiếp " Không bằng phu nhân cũng đi siêu âm một chút, tuy lúc này chưa thể nhìn ra hình dáng đứa trẻ nhưng cần phải xác nhận chính xác".
Thẩm Kỳ đáp " Được" rồi dắt Thẩm Mặc đang vui vẻ đi vào phòng siêu âm.
Bác sĩ để cậu nằm lên một chiếc giường, vén áo lên.

Thẩm Kỳ nhìn thấy thì đen mặt, anh chen vào cầm lấy cái gel của bác sĩ nói " Để tôi!".
Bác sĩ thấy vậy thì rén luôn, vị tổng tài này, đến cả bác sĩ mà cũng ghen vậy thì làm sao mà khám.

Thẩm Kỳ giúp Thẩm Mặc bôi một lớp gel màu xanh lên da bụng.
Bác sĩ cầm máy soi đặt lên bụng nhỏ của Thẩm Mặc tìm vị trí của đứa trẻ.

Thẩm Kỳ ngồi bên hết nhìn vợ lại quay lên nhìn màn hình.
Tới khi đến một chỗ, bác sĩ dừng lại " Đây rồi, để tôi nhìn xem, Ồ!".
Thẩm Mặc tò mò nhìn màn hình đen trắng chẳng rõ là thứ gì ở trong đó " Có chuyện gì vậy ạ?".
Bác sĩ vui mừng nhìn màn hình rồi ấn nút chụp lại rồi in ra một tờ phim đưa cho Thẩm Kỳ " Thẩm tổng, ngài nhìn này".

Thẩm Mặc cũng ngó lên nhìn, Thẩm Kỳ nhìn hai cái ảnh cũng chẳng rõ là thứ gì, bác sĩ lúc này mới chỉ vào hai chấm tròn nhỏ nói " Là thai sinh đôi, đứa trẻ mới chỉ bé bằng hạt đậu, chúc mừng hai người, song hỷ lâm môn!".
Thẩm Mặc không tin nổi cầm lấy tờ giấy mà nhìn kỹ vào hai cái chấm tròn be bé đó, đó là con của cậu, còn hẳn hai đứa.

Thẩm Mặc nhìn Thẩm Kỳ, anh đang giúp cậu lau đi lớp gel ở trên bụng, lau xong anh ngẩng lên đối mắt với vợ nhỏ mà đắc ý nói nhỏ " Xem ra năng lực của anh vô cùng tốt luôn, một mũi tên trúng hai con chim, một lần chơi trúng luôn hai giải độc đắc".
Thẩm Mặc nhìn anh đắc ý thì phồng má làm mình làm mẩy, Thẩm Kỳ bị cậu làm cho buồn cười " Được rồi, là do em rất giỏi".

Thẩm Mặc được vuốt lông thì lại cười lên.
Bác sĩ nhìn bọn họ tình tứ thì giả mù giả điếc hết " Đàn ông mang thai tuy không quá hiếm nhưng trường hợp mang thai đôi như phu nhân thì là duy nhất, chuyện đàn ông mang thai cũng không có gì quá nguy hiểm nhưng đề phòng bất trắc thì Thẩm tổng nên để cậu ấy nghỉ ngơi và chăm sóc đầy đủ dựa theo cẩm nang, cứ hai tuần đi khám định kỳ một lần, ít nhất tới khi phu nhân mang thai được 3 tháng thì không được làm chuyện kia".

Cái chuyện kia mà bác sĩ nhắc tới hai người đều ngầm hiểu là chuyện gì, Thẩm Kỳ tuy có chút khó nhịn nhưng vì an toàn vợ nhỏ anh có thể cố gắng được.

Thẩm Mặc nghe bác sĩ nhắc tới chuyện kia thì xấu hổ đỏ cả tai, chỉ dám gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi.
Khám xong thì đã tới giờ ăn trưa, Thẩm Kỳ tiện đường đưa Thẩm Mặc tới một nhà hàng lẩu.

Lâu rồi không được ăn lẩu khiến Thẩm Mặc thèm ch ảy nước miếng nhưng mùi đồ ăn xộc vào mũi khiến cậu lại muốn nôn.

Thẩm Kỳ dìu cậu vào phòng bao riêng, ở đây không có mùi nữa thì mới đỡ hơn.

Hai người gọi một nồi lẩu nấm thanh đạm, đồ ăn cũng là những thứ mà Thẩm Mặc có thể ngửi được, phần lớn đều là rau và nấm, có một ít thịt.

Ăn uống no nê xong thì Thẩm Kỳ đưa vợ nhỏ cùng tới tập đoàn EB.
Thẩm Mặc vốn hơi ngại, khi đi qua mọi nơi đều có nhân viên tò mò mà nhìn cậu, Thẩm Kỳ dắt vợ lên tầng cao nhất, vào phòng nghỉ trong phòng chủ tịch để ngủ trưa, còn anh thì lại tiếp tục xử lý giấy tờ.

Phòng nghỉ ở đây cũng êm ái và thoải mái vô cùng, có điều hơi lạ giường một chút nhưng Thẩm Mặc bị cơn buồn ngủ ập tới, rất nhanh đã thờ đều đều trong ổ chăn.
Mãi tới chiều tối cậu mới tỉnh dậy, vốn đã qua giờ tan làm nhưng Thẩm Kỳ không nỡ đánh thức vợ nhỏ, khi cậu tỉnh thì anh mới cùng cậu trở về Thẩm gia.
Vì an toàn của Thẩm Mặc nên anh đã thuê thêm nhiều vệ sĩ gác cổng và bảo vệ quanh khu nhà, người làm cũng nhiều hơn để lỡ như anh đi làm không có nhà thì Thẩm Mặc cũng được chăm sóc một cách đầy đủ.

Những người làm mới này đều là bảo mẫu có kinh nghiệm chăm sóc thai phụ và em bé.
Lúc ăn cơm tối, Thẩm Mặc không nhìn được mà hỏi anh " Em có thể đi học được không?".

Cậu vốn ra nên đi học từ lâu, lại bảo lưu mấy tháng, thời gian này bụng cũng sẽ chưa to, nếu có thể đi học được thì sẽ đỡ nhàm chán hơn, dù sao cũng chỉ có lên lớp nghe giảng
Thẩm Kỳ nhìn thấy ánh mắt cầu xin của vợ thì không nỡ từ chối " Ừm, nhưng chỉ được học bốn tín chỉ trong vòng ba tháng, đi học phải có vệ sĩ đi cùng".
Bốn tín chỉ tức là chỉ được học hai môn một tuần, một tuần học hai buổi mà thôi, Thẩm Mặc vui vẻ đồng ý còn thơm má anh để cảm ơn.

Với lịch trình đó thì cậu chẳng khác nào đang đi chơi cả, giống như mỗi tuần có hai buổi được ra khỏi nhà đi dạo vậy, còn việc có vệ sĩ đi theo, cái này chắc chắn không thể kỳ kèo với Thẩm Kỳ được, với cả bản thân cậu cũng hậu đậu, có vệ sĩ đi theo cũng tốt, cậu hoàn toàn đồng ý với cách làm này của anh.

Vốn dĩ Thẩm Mặc nghĩ Thẩm Kỳ sẽ không đồng ý đâu, ai ngờ anh vậy mà lại đồng ý thật, xem ra có bé con trong bụng thì muốn gì cũng được nha.
Thẩm Kỳ cảm thấy ý kiến đó không tồi, để vợ nhỏ ở nhà suốt cũng khiến cậu bí bách, không bằng tới trường đi học, cũng không nặng nhọc gì mà còn có thể giảm bớt căng thẳng.

Anh đã đọc cuốn cẩm nang đó 2 lần, vẫn không quên nó nói rằng thai phụ tới một thời kỳ thì sẽ dễ bị cáu gắt và stress cho nên cần có những biện pháp để khiến cậu thả lỏng tinh thần, không thể quá gò bó được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play