"Tại sao nhất định phải ra ngoài chứ? Tại sao nhất định phải ra ngoài?" Đứng trước phát hiện bất ngờ này, tôi vui đến mức cười rũ rượi, tiếng cười như viên đá rơi xuống mặt hồ, phá tan sự yên tĩnh vốn có của viện tâm thần.
Bên ngoài lập tức náo động, hệt như đêm đầu tiên khi tôi đến đây vậy, đủ các loại tiếng kêu kỳ quái, cùng với tiếng gào khóc đồng loạt vang lên, tất cả bệnh nhân trở nên nhốn nháo. Bảo vệ ở bên ngoài không ngừng gõ lên cửa sắt, tức giận mắng: "Phát điên cái gì đó, muốn chết à..."
Trong buổi họp tấu long trọng này, tôi nhàn nhã sờ tay đến chiếc đĩa đựng phần ăn tối của mình và bắt đầu ăn ngấu nghiến. Khoảng thời gian bị giày vò đã tiêu hao quá nhiều năng lượng trong người tôi rồi, tôi buộc phải bổ sung năng lượng càng nhiều càng tốt. Ăn xong bữa tối, tôi ngồi cắn đũa tre, tước đầu đũa thành một đoạn ngắn bằng que tăm. Vận mệnh của tôi gửi gắm cả vào que tăm bằng tre này.
Bình minh cuối cùng cũng lên, trong hành lang vang đến tiếng bước chân giòn giã, hệt như đội hành hình trong phim, tôi bình tĩnh ngồi trên giường đợi một màn cao trào nhất của vở kịch sắp xảy ra.
Cửa sổ nhỏ bật mở, một cặp mắt lén lút nhìn vào bên trong để xác nhận rằng tôi vẫn còn ở đây, sau đó tiếng mở khoá vang lên, bọn họ đang dùng chìa khoá để mở cửa.
"Ơ!" Có người kêu lên kinh ngạc, "Sao không mở được?" Đương nhiên là không được rồi, bởi vì mỗi một kẽ hở trong lỗ khoá đều đã bị tôi nhét que tăm vào bịt chặt lại.
Ánh mắt của bác sĩ xuất hiện ở ô cửa sổ nhỏ, lần đầu tiên sau rất nhiều ngày ở đây cuối cùng tôi đã nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt của anh ta. Anh ta cho rằng bản thân là thần thánh, có thể tuỳ ý điều khiển mọi thứ trong viện tâm thần này. Thế nhưng, anh ta lầm rồi!
"Cậu chạy không thoát đâu!" Bác sĩ giận dữ hét lên, "Đập cửa cho tôi." Có người cầm đến một cây búa, không ngừng nện lên cửa. Tôi đẩy giường đến chắn ở cửa, dùng cả người mình chống đỡ. "Bang bang", mỗi một tiếng búa gõ xuống, cơn chấn động đó sẽ truyền từ cửa sang giường sau đó truyền đến cơ thể tôi, khiến xương cốt cả người tôi đau nhói.
"Giữ chắc! Giữ chắc!" Tôi cắn răng, mỗi ngón chân đều như đang bị khảm sâu xuống sàn nhà, chỉ cần kiên trì đến lúc Đường Khả bọn họ đến đây là được, thế nhưng họ sẽ đến ư? Cảnh Đường Khả đặt hai tay lên vai Tiết Nhu lại hiện ra trước mắt tôi.
"Anh có nhìn thấy dáng vẻ hai người bạn thân của anh sánh vai nhau rời đi không, họ đã bỏ rơi anh rồi!" Giọng nói của Tiểu Linh như một lời nguyền đáng sợ, không ngừng vang lên bên tai tôi.
Bạn, là chỗ dựa cuối cùng của tôi, hai người sẽ bỏ rơi tôi sao?
Người xây dựng bệnh viện tâm thần năm đó chắc hẳn đã tốn không ít tâm huyết vào cánh cửa sắt này, sau khi bị mười mấy nhát búa nện xuống, cánh cửa chỉ bị cong một phần nhỏ mà thôi. Tiếc là ông ta bịt kín mọi thứ lại để hở ra một thứ, không nghĩ tới chỗ mối nối giữa khung cửa và tường cũng phải đạt được sự kiên cố như nhau.
Rõ ràng tôi đã nhìn thấy khớp nối giữa khung cửa và tường bắt đầu xuất hiện vết nứt, mỗi khi búa nện vào đó, lại có rất nhiều cát rơi xuống. Người phá cửa dĩ nhiên cũng nhìn ra được tình huống có lợi này, mỗi một lần nện búa xuống lại dùng sức rất mạnh, cuối cùng với tiếng hét chấn động của anh ta, toàn bộ cửa bao gồm cả khung cửa đều rơi ầm xuống đất.
Hai tên bảo vệ xông đến chỗ tôi như hổ sói, súng điện trong tay họ phát ra tiếng "xẹt xẹt". Chính ngay lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng hét rất lớn: "Các người định làm gì vậy?"
"Cứu mạng!" Tôi chỉ kịp phát ra tiếng kêu cuối cùng trước khi bị súng điện tấn công.
"Mau tiêm thuốc đi!" Bác sĩ dùng hết sức bình sinh gấp gáp hét lên, thế nhưng một tiếng súng đã khiến hết thảy mọi âm thanh đều im bặt.
"Tất cả đứng yên không được cử động." Đường Khả nhanh chóng xông vào ra lệnh cho bọn họ. Hai tên bảo vệ sợ hãi lập tức quăng súng điện trong tay đi, vội vàng nói: "Đừng bắn, chúng tôi chỉ là người làm công, không liên quan đến chúng tôi đâu."
"Giản Chân, cậu sao rồi?" Tiết Nhu phóng như bay lại đỡ lấy tôi, đi cùng với cô ấy còn có một người đàn ông trung niên dáng người mảnh khảnh, hai mắt rực sáng.
Phải đến chừng mấy phút sau tôi mới trở lại bình thường sau cơn co giật do súng điện gây ra, "Tôi tưởng rằng hai người đã bỏ rơi tôi rồi chứ." Lúc này cuối cùng tôi đã không thể kiềm nén được nữa, tôi ôm lấy họ khóc như một đứa trẻ.
Khoảnh khắc đám người kia phá được cửa, tinh thần của tôi dường như đã hoàn toàn sụp đổ, nhưng tiếng hét lớn của Đường Khả đã kéo tôi trở về từ bờ vực tuyệt vọng, tôi không trở thành kẻ ngốc, cuối cùng tôi cũng đã chiến thắng lời nguyền chết tiệt đó, mọi thứ giống như một giấc mơ vậy.
"Đồ ngốc." Tiết Nhu vỗ nhẹ vào lưng tôi nói, "Sao bọn tôi lại có thể bỏ mặc cậu không lo được chứ?"
"Bọn tôi đã đi suốt đêm đến thành phố G." Đường Khả giải thích với tôi, "Giáo sư Châu là bạn của bố Tiết Nhu, ông ấy là người có uy tín trong lĩnh vực điều trị bệnh tâm thần, vậy nên bọn tôi đã mời ông ấy đến xem bệnh cho cậu."
"Các người định tiêm thuốc gì cho cậu ấy?" Giáo sư Châu chụp lấy ống tiêm trong tay y tá, thân hình mũm mĩm của cô ta lập tức run rẩy như một chiếc lá cuối thu.
"Là thuốc thanh tẩy." Tôi trả lời thay bọn họ, "Bọn họ còn tiêm cho tôi LSD."
"Không phải quốc tế đã cấm dùng thuốc gây ảo giác rồi sao?" Giáo sư Châu lập tức cau mày, "Sao các người có thể tiêm loại thuốc này cho bệnh nhân chứ?"
"Tôi không phải người bệnh, tôi không hề bị điên, là bọn họ muốn biến tôi thành kẻ điên." Tôi thở hổn hển nói.
"Tại sao họ phải làm vậy?" Tiết Nhu kinh ngạc hỏi.
"Vì để che đậy một số bí mật không thể nói cho người khác biết." Tôi nghiến răng nói, lời của Tiết Nhu đã thức tỉnh tôi, còn có một người nữa cần phải được cứu.
"Đường Khả, cậu mau đi mở cửa phòng 772, còn có một người nữa đang chờ cậu cứu." Tôi khó nhọc đứng dậy nói.
"772 là bệnh nhân thật sự đang được chúng tôi điều trị, cậu không có quyền làm phiền đến cô ấy." Bác sĩ nghiến răng nói, anh ta biết rất rõ nếu bệnh nhân 772 rơi vào tay cảnh sát hậu quả sẽ thế nào, rõ ràng là đang quyết tâm muốn kháng cự đến cùng đây mà.
"Mở nó ra!" Đường Khả ra lệnh cho tên bác sĩ đó.
"Cậu không có quyền ra lệnh cho tôi làm điều này, nếu muốn khám xét bệnh viện của chúng tôi, cậu phải lấy được giấy xin khám xét trước đã." Bác sĩ đáp với giọng điệu cứng rắn, anh ta biết rất rõ Đường Khả là cảnh sát, mà cảnh sát thì phải làm việc theo luật.
Chiêu này của tên bác sĩ quả nhiên đã đánh trúng Đường Khả, anh ta tiếp tục được đằng chân lân đằng đầu nói: "Đường sĩ quan sẽ không dùng súng ép tôi mở cửa đâu nhỉ! Mặc dù tôi chỉ là một bác sĩ, có điều tôi cũng hiểu pháp luật, tôi dùng sai thuốc chẳng qua chỉ là một sơ suất trong điều trị thôi, nhưng nếu cậu dùng súng uy hiếp chúng tôi, chẳng may nó phát nổ, tội này không nhẹ đâu, đúng không?"
Đường Khả hừ một tiếng rồi thu súng lại, nói: "Có phải sơ suất trong điều trị hay không còn chưa đến lượt anh quyết định đâu, tất cả các người cùng tôi đến sở cảnh sát một chuyến là rõ ngay."
Tôi vừa thấy vậy liền trở nên nóng ruột, vấn đề lớn nhất của Đường Khả chính là quá tuân thủ quy tắc, đợi đến lúc cậu ấy tra khảo ra được ngọn nguồn sự việc, bệnh nhân 772 sớm đã bị chuyển đi rồi.
"Đường Khả, cậu đến đây một chút!" Tôi nháy mắt ra hiệu với Đường Khả, cậu ấy bước tới, cúi người xuống nghe tôi nói, tôi bất ngờ giật lấy khẩu súng từ thắt lưng của Đường Khả, nhắm thẳng vào tên bác sĩ kia.
"Giản Chân, cậu làm gì vậy?" Đường Khả giật bắn người, "Đừng làm bừa, súng đã được lên đạn sẵn rồi."
"Yên tâm đi." Tôi mỉm cười nói, "Tôi là bệnh nhân tâm thần do chính bác sĩ này chẩn đoán, cho dù tôi có bắn chết anh ta, toà cũng sẽ không kết tội tôi được đâu. Anh nói có đúng không, bác sĩ thân mến của tôi."
Tên bác sĩ đó lập tức tái mặt, giọng run rẩy nói: "Đừng, đừng bắn, tôi lập tức đi mở cửa, cậu tuyệt đối đừng bắn đấy nhé."
Cửa phòng 772 tức thì được mở ra, mọi người vừa bước vào liền nhìn thấy một người phụ nữ ánh mắt hoảng loạn, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi mặc một bộ quần áo bệnh nhân trông như túi vải, đang ngồi co ro trên giường.
"Đây chẳng phải là Đàm phu nhân sao?" Tiết Nhu kêu lên kinh ngạc.
"Nhu Nhu!" Đàm phu nhân vừa nhìn thấy Tiết Nhu lập tức giống như nhìn thấy cứu tinh vội hét lớn, "Cứu ta, cứu ta."
Đường Khả lập tức lấy điện thoại gọi cho sở cảnh sát, "Đội trưởng Triệu, tôi là Đường Khả, bây giờ tôi đang ở viện tâm thần Tây Sơn, nghi vấn nơi này xảy ra việc giam giữ người trái phép, xin ông phái thêm vài người nữa đến đây."
Gọi điện thoại xong, Đường Khả hậm hực giật lại khẩu súng từ tay tôi, tức giận nói: "Cậu có biết bản thân đang làm gì không? Cướp súng của cảnh sát là tội rất nặng đấy!"
"Tôi không biết!" Đầu óc tôi lập tức trở nên mơ hồ, "Vừa nãy không biết bọn họ đã cho tôi uống thuốc gì, khiến tôi không nhớ mình đã làm những gì nữa.".
Truyện Đô ThịChẳng mấy chốc người của đội cảnh sát đã đến nơi. Tôi và Đàm phu nhân nhanh chóng được chuyển đến bệnh viện, trên xe cấp cứu, rất nhanh tôi đã chìm vào giấc ngủ, những ngày tháng ở trong viện tâm thần, chẳng có một đêm nào tôi được ngủ yên giấc cả, đích thực không còn cầm cự nổi nữa.
Mấy ngày tiếp theo, tôi luôn ở trong trạng thái ngủ mê man, thời gian tỉnh táo rất ít, đây là di chứng để lại sau khi thoát khỏi viện tâm thần. Nhưng mỗi lần tôi giật mình tỉnh dậy trong cơn bất an, đều nhìn thấy Tiết Nhu đang nắm lấy tay mình, sau đó tôi mới tin bản thân đã thật sự an toàn rồi, thế là tại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Gần đây Đường Khả rất ít xuất hiện, tôi biết cậu ấy đang bận rộn điều gì, bởi vì muốn bắt giữ Đàm Chấn Nghiệp không phải là một chuyện dễ dàng. Ông ta là người có tiếng trong giới kinh doanh, bất kể là trên thương trường hay ở lĩnh vực chính trị đều có rất nhiều mối quan hệ. Nhưng tôi tin rằng có hai nhân chứng quan trọng là tôi và Đàm phu nhân, lần này ông ta không thoát khỏi lưới pháp luật đâu.
Buổi tối ba ngày sau đó, Đường Khả mệt mỏi lê bước đến bệnh viện, nhìn sắc mặt của cậu ấy tôi biết cậu ấy không phải mang tin tốt lành đến.
"Việc bắt giữ Đàm Chấn Nghiệp không được phê chuẩn." Đường Khả bất lực nói. Mặc dù trong lòng tôi đã có chuẩn bị, nhưng khi thật sự nghe được tin này, tôi vẫn vô cùng thất vọng, trên thế gian này có tiền, có quyền thì thật sự có thể một tay che trời sao?
"Tại sao?" Tiết Nhu tức tối hỏi.
"Chứng cứ không đủ." Đường Khả lắc đầu nói, "Đàm Chấn Nghiệp và thuộc hạ của ông ta đều một mực phủ nhận, nói rằng họ chưa từng gặp Giản Chân, ngoại trừ bản thân Giản Chân ra, không có nhân chứng nào khác có thể chứng minh Giản Chân đã bị bắt cóc đưa đến viện tâm thần. Những người trong viện tâm thần đều nhất mực khẳng định, bọn họ nhìn thấy Giản Chân ngất xỉu trước cổng bệnh viện nên mới đưa vào điều trị, bọn họ thà tự thừa nhận tội danh giam giữ trái phép và gây tổn hại cho người khác, chứ nhất quyết không khai ra Đàm Chấn Nghiệp."
"Nhất định bọn họ đã bị Đàm Chấn Nghiệp mua chuộc rồi." Tôi nghiến răng nói, chỉ cần có đủ tiền, khiến người ta bán mạng cho mình còn được chứ đừng nói là nhận tôi thay.
"Vậy Đàm phu nhân thì sao?" Tiết Nhu hỏi, "Chắc không phải bà ấy tự nguyện vào viện tâm thần đâu nhỉ?"
"Xét về tình và lý, Đàm Chấn Nghiệp quả thật có động cơ giết hại Đàm phu nhân và Giản Chân." Đường Khả gật đầu nói, "Chúng tôi đã điều tra tài liệu về Đàm Chấn Nghiệp, hoá ra ông ta chỉ là sinh viên đại học ở vùng nông thôn bình thường, trước khi tốt nghiệp có đến thực tập tại một công ty, ở đó ông ta đã gặp và làm quen được Hoàng Huệ Phương, người vợ hiện tại của mình."
"Hoàng Huệ Phương là con gái của một cán bộ cấp cao, gia đình thuộc loại có điều kiện, thế nhưng bà ấy lại mắc chứng tâm thần di truyền bên họ ngoại, mỗi năm đều sẽ phát tác hai đến ba lần. Hoàng Huệ Phương cũng vì điều này mà trở nên lầm lỳ và đa nghi, không có người đàn ông nào muốn tiếp cận bà ấy cả. Nhưng Đàm Chấn Nghiệp vừa đến đã có mối quan hệ rất tốt với bà, lúc ông Đàm kết thúc việc thực tập, giữa hai người họ đã đi đến giai đoạn bàn chuyện kết hôn."
"Chiêu này của ông ta quả thực rất lợi hại, người khác sau khi tốt nghiệp có thể xin vào làm việc ở một công ty đã là quá tốt rồi, nhưng Đàm Chấn Nghiệp vừa tốt nghiệp đã đảm nhiệm chức vụ giám đốc ở nhà máy Hướng Dương."
"Nhà máy Hướng Dương?" Tôi kinh ngạc thốt lên, không ngờ được Đàm Chấn Nghiệp cũng có liên quan tới nhà máy Hướng Dương.
"Không sai, ông ta chính là người gác cửa cuối cùng ở nhà máy Hướng Dương." Đường Khả giải thích, "Mặc dù nhà máy Hướng Dương đã dừng hoạt động từ mấy chục năm trước, nhưng công xưởng vẫn tồn tại đến những năm 80 mới bị bãi bỏ. Chức vụ ở nhà máy Hướng Dương chỉ là hư danh, mặc dù không có bất cứ thực quyền gì, thế nhưng cấp bậc thật sự đã được nâng lên. Vì thế ông ta đã lấy nhà máy Hướng Dương làm bàn đạp để danh chính ngôn thuận leo lên vị trí khác cao hơn."
"Có thể nói, việc Đàm Chấn Nghiệp trở nên giàu có như bây giờ, có liên quan mật thiết tới Đàm phu nhân, nhưng bởi vì tinh thần của bà ấy có vấn đề, suốt ngày nghi ngờ ông Đàm ngoại tình, thậm chí rất nhiều lần còn cãi vả ầm ĩ ở nơi công cộng, khiến ông ta vô cùng khó chịu. Cho nên hãy tưởng tượng, sống cùng một người như vậy hơn 20 năm sẽ là cực hình như thế nào."
"Cách đây không lâu con trai của họ vừa qua đời, có thể thấy sợi dây liên kết duy nhất của gia đình họ đã đứt đoạn, trước tình hình này, ông Đàm đã dùng một thủ đoạn cực đoan nào đó để chấm dứt cuộc hôn nhân đau khổ giữa họ, cũng là điều có thể xảy ra."
"Vậy các cậu mau đi bắt ông ta đi." Tiết Nhu nôn nóng nói.
"Nhưng chúng tôi cũng không thể chỉ dựa vào suy đoán mà đi bắt người được." Đường Khả cười khổ, "Đàm phu nhân cũng đã nổ lực chứng minh Đàm Chấn Nghiệp và tình nhân của ông ấy liên kết lại để hãm hại mình, nhưng tiếc là, chúng tôi không cách nào chấp nhận lời khai này được."
"Tại sao?" Lần này tôi không im lặng được nữa vội hỏi, "Đàm phu nhân bị ông ta bắt ép vào viện tâm thần chẳng phải là chuyện rõ như ban ngày sao? Hơn nữa, trước đây chính miệng Đàm phu nhân nói với tôi, Đàm Chấn Nghiệp muốn ép bà ấy trở thành kẻ điên."
"Với tư cách là bạn bè, đương nhiên là tôi tin lời cậu nói, nhưng là một cảnh sát, chúng tôi chỉ tin vào chứng cứ." Đường Khả cười khổ, "Giáo sư Châu đã kiểm tra giúp Đàm phu nhân, trạng thái tinh thần trước đây của bà ấy vẫn chưa ổn định. Hơn nữa trong khẩu cung, ngoài việc khẳng định Đàm Chấn Nghiệp và Tiểu Linh đã hợp mưu hại mình, Đàm phu nhân còn kiên quyết cho rằng bà ấy chính mắt nhìn thấy bóng ma trong video đã đẩy con trai mình xuống lầu. Cậu nghĩ xem lời khai như vậy có được toà chấp thuận không?" Đường Khả hỏi ngược lại tôi.
Tôi lập tức im bặt, muốn toà tin những lời này, trừ khi thẩm phán phải đổi sang nghề làm pháp sư trừ ma.
"Hiện giờ chúng tôi đang cách ly Đàm phu nhân để bảo vệ bà ấy, nhưng Đàm Chấn Nghiệp lại một mực khẳng định cảnh sát đang giam giữ người vợ có bệnh tâm thần của ông ta một cách trái phép, đã tìm luật sư đến toà án kháng cáo, yêu cầu giành lại quyền giám hộ." Đường Khả bất lực nói.
"Không thể giao Đàm phu nhân cho ông ta được." Tôi vội nói, nếu như Đàm phu nhân lại rơi vào tay Đàm Chấn Nghiệp lần nữa, vậy thì thật sự là dấu chấm hết.
"Nhưng nếu đệ trình lời khai như vậy, chúng tôi không muốn thừa nhận Đàm phu nhân có bệnh tâm thần cũng không được." Đường Khả nói tiếp, "Bây giờ hy vọng duy nhất chính là tìm ra nghi phạm thứ hai trong vụ này ----- Tiểu Linh. Đàm Chấn Nghiệp và những người ở bệnh viện đều phủ nhận sự tồn tại của Tiểu Linh, trừ phi chúng ta tìm ra cô ấy, nếu không lời khai của cậu cũng sẽ không được chấp nhận."
"Cô ấy thật sự có tồn tại, tôi còn cùng cô ấy...." Suýt nữa thì tôi đã buộc miệng nói ra tôi từng cùng Tiểu Linh tiếp xúc cơ thể một cách thân mật, tôi vẫn còn ghi nhớ mỗi một chi tiết trên cơ thể của cô ấy.
"Đúng vậy, Đường Khả à, cậu không thể phủ nhận tình cảm của mọi người đối với anh Giản của chúng ta đây đều là thật được." Tiết Nhu nửa đùa nửa thật nói.
"Tôi biết cô ấy có thật." Đường Khả lấy ra một bức phác hoạ, "Cậu xem, là cô ấy đúng không?"
"Không sai, chính là Tiểu Linh, cậu từng gặp cô ấy rồi sao?" Tôi kinh ngạc hỏi.
"Không." Đường Khả lắc đầu, "Sau khi cứu cậu ra khỏi viện tâm thần, tôi bỗng nhận ra có thể ngay từ lúc bắt đầu mình đã đi sai hướng rồi. Cho nên tôi quay lại bệnh viện nơi Tiểu Linh biến mất, hỏi thăm khắp các hàng quán gần đó, kết quả ở cổng sau bệnh viện có một cửa tiệm, ông chủ ở đó vẫn còn nhớ hôm ấy đã nhìn thấy một cô gái được người khác bế lên xe hơi. Tôi đã dựa theo miêu tả của chủ tiệm rồi vẽ lại bản phác thảo này."
"Cậu thật là lợi hại." Tôi thở phào nói, "Cậu nên đi theo chuyên ngành mỹ thuật thay vì nối nghiệp bố mình làm cảnh sát."
"Xin lỗi, Giản Chân." Đường Khả áy náy nói, "Nếu như từ đầu tôi chịu tin cậu thì đã không xảy ra nhiều chuyện như thế này rồi."
"Có gì đâu." Tôi nắm lấy tay Đường Khả, "Lúc ở viện tâm thần tôi cũng từng hoài nghi liệu hai người có bỏ rơi tôi không, nhưng cuối cùng hai người vẫn quay lại cứu tôi! Chúng ta mãi mãi là bạn tốt nhất của nhau."
"Vụ án này đã tạo áp lực rất lớn cho cục cảnh sát, có điều cho dù chỉ còn lại mình tôi, tôi cũng nhất định sẽ tìm cho ra cô gái đó." Đường Khả quyết tâm nói.
Chính ngay lúc này, một bảo vệ hốt hoảng chạy vào: "Đường sĩ quan, không thấy Đàm phu nhân đâu nữa."
Tim của tôi rơi hẫng một nhịp, trong lòng lập tức dấy lên một dự cảm không lành.
"Phát hiện Đàm phu nhân biến mất từ lúc nào?" Đường Khả vội hỏi, Đàm phu nhân nằm ở khu chăm sóc đặc biệt, có bảo vệ trông coi 24/24, sao lại biến mất được chứ?
"Vừa nãy luật sư riêng của Đàm phu nhân đến tìm bà ấy, một lúc sau, luật sư ôm đầu bước ra, nói là Đàm phu nhân đánh ngất mình, sau đó thì không thấy người đâu nữa. Có thể bà ấy đã trèo cửa sổ sang phòng bên cạnh, sau đó bỏ trốn..." Bảo vệ ấp úng nói.
"Qua đó xem thử đi!" Đường Khả không nói hai lời lập tức lao qua đó, tôi vội ngồi dậy, cùng Tiết Nhu đuổi theo.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, một y tá đang giúp luật sư băng bó vết thương trên đầu.
"Tôi là cảnh sát." Đường Khả cũng mặc kệ sự sống chết của luật sư, tiết lộ thân phận của mình xong liền đi thẳng vào vấn đề, "Tôi muốn biết nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người là gì."
Luật sư ôm đầu cười khổ: "Đàm phu nhân thật sự phát điên rồi, bà ấy hỏi tôi làm sao mới có thể khiến cho cảnh sát tin rằng trên thế giới này có ma, tôi nói với bà ấy, trừ phi đất nước này không còn tin vào pháp luật mà chuyển sang tin thần phật thì chuyện đó mới có thể xảy ra. Kết quả bà ấy liền nói, phải tự mình chứng minh cho tất cả mọi người thấy, sau đó nhân lúc tôi không chú ý, Đàm phu nhân đã lấy bình hoa đập lên đầu tôi."
"Anh có bị mất thứ gì không?" Dường như tôi đã lờ mờ đoán được Đàm phu nhân định làm gì rồi.
Luật sư sờ trên người một lúc, sau đó kêu lên thất thanh: "Điện thoại của tôi, ngay cả chìa khoá xe cũng không thấy đâu nữa."
"Đi!" Tôi và Đường Khả đưa mắt nhìn nhau, mọi người không ai bảo ai đều đồng loạt chạy ra ngoài.
"Này, các cậu đi đâu vậy?" Tiết Nhu đuổi theo hỏi.
"Bãi đỗ xe!" Đường Khả hét lớn, Đàm phu nhân lấy chìa khoá xe của luật sư đương nhiên là muốn lái xe rời khỏi đây rồi.
Chúng tôi vừa ra khỏi thang máy, đã thấy một chiếc xe Toyota màu đen lướt qua trước mặt. Trong khoảnh khắc chớp nhoáng đó, chúng tôi đều nhìn thấy rất rõ người lái xe chính là Đàm phu nhân. Tôi lập tức cảm thấy cả người đông cứng lại, mạch máu như bị tưới đẫm nước tuyết, bởi vì tôi đã nhìn thấy trên gương mặt của Đàm phu nhân ----- quấn đầy tử khí!
Lúc này Đường Khả đã lao nhanh lên xe cảnh sát, vừa khởi động xe vừa hét lớn: "Mau lên xe!"
Tôi cấp tốc phóng lên ghế bên cạnh, sau đó ngăn Tiết Nhu người cũng đang muốn lên xe lại: "Cậu đừng đi!", tôi biết rõ chuyến đi này nguy hiểm khôn lường, bản thân tôi đã lún sâu vào bùn, không cách nào thoát ra được nữa, nhưng tôi không muốn Tiết Nhu cũng bị kéo vào đó.
"Dựa vào đâu chứ, tôi cũng muốn đi." Tính cách ương bướng của Tiết Nhu cũng bắt đầu bộc phát.
"Đừng lề mề nữa, không có thời gian đâu!" Đường Khả vội thúc giục.
"Đúng vậy, chó ngoan không cản đường." Tiết Nhu cúi đầu chui xuống chỗ dưới cánh tay tôi rồi luồn vào trong xe, tôi đành phải mở đường cho cô ấy.
Đường Khả vừa lái xe ra khỏi bãi, vừa lấy bộ đàm liên lạc với cục cảnh sát, yêu cầu trung tâm giám sát truy tìm tung tích của chiếc xe Toyota màu đen kia.
"Không cần kiểm tra đâu, tôi biết Đàm phu nhân đi đâu rồi...." Tôi nói một cách chắc chắn, "Nhà máy Hướng Dương!"