Hôm đó, Vân Thanh mặt dày dây dưa một hồi lâu, muốn hỏi cho ra nguyên nhân, nhưng miệng Vân Chân quá kín, anh một mực khẳng định bế quan để tu luyện chớ không phải đang tức giận.

Vân Thanh đã nghe lý do thoái thác này rất nhiêu lần rồi, hắn đã bị lừa bởi khuôn mặt cùng với giọng nói như không bận tâm của Vân Chân, thầm nghĩ rằng mình đã làm sai nên dùng tiền dỗ dành anh lâu như vậy, cho dù Vân Chân có tức giận cũng đã tan bớt, không đến mức đến bây giờ anh vẫn không khó chịu. Vả lại, tính cách của Vân Chân xưa nay luôn lãnh đạm, có lẽ anh cảm thấy không cần thiết phải nói cho mình.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn dâng lên cảm xúc khác thường, bộ dáng không cười nói: “Vậy ta đi lên.”

Vân Chân nhắm mắt, không dám nhìn khuôn mặt trầm xuống của hắn, thản nhiên ừ một tiếng.

Vân Thanh leo lên trên, quyết định tuần này đến lượt mình nấu ăn cho mọi người, liền nhờ người đưa cơm cho sư huynh, cũng không mang theo đồ vật gì thú vị đến gặp anh, xem như đây là trừng phạt sư huynh bế quan mà không thông báo cho hắn.

Đồng ruộng mênh mông không một bóng người, chỉ có mây và chim bay trên trời, mặt trời lặn mơ hồ, Vân Chân bắt đầu ngồi thiền, lấp đầy tâm trí bằng tu hành, quyết tâm không nghĩ tới Vân Thanh.

Điều anh không hiểu chính là, chuyện tình yêu nhìn thì có vẻ mềm mại lâu dài, nhưng bên trong lại có sự phản kháng, và điều tối kỵ là không được kiên quyết đe dọa. Đôi lứa yêu nhau ngày đêm đối mặt, có thể dần dần sẽ cảm thấy chán, nhưng cần phải đem những vấn đề cuộc sống chia sẻ với nhau, so với phá một ngôi nhà còn khó hơn, có khi càng biết mình không nên thích hắn nhưng lại càng thích hắn đến đau lòng.

Thứ hai, bộ não con người là thứ khó kiểm soát nhất trên thế gian, bình thường một ngày muốn nghĩ đến người đó mười mấy lần, nhưng một khi cưỡng chế đầu óc ngừng nghĩ đến người đó, đầu óc liền càng nghĩ đến cả trăm lần, ngay cả mỗi khi ra lệnh không được nghĩ về hắn, thật ra trong suy nghĩ đều là hắn.

Chớp mặt đã qua một tháng, Vân Chân cho rằng mình có thể dựa vào sự kiềm chế của bản thân để vượt qua cửa ải khó khăn này, không những không thể không nhớ đến tiểu sư đệ, mà còn cưỡng ép chính mình thành mở mắt cũng nghĩ đến tiểu sư đệ, nhắm mắt cũng nghĩ đến muốn tiểu sư đệ, ngay cả trong mơ cũng đều là tiểu đệ.

Càng tệ hơn là, kể từ khi Vân Chân nhìn thấy Vân Thanh tắm trong ngôi nhà cũ lần trước, vì mình mà nấu ăn, anh liền hiểu được mùi vị và vẻ đẹp của tình yêu, cơ thể anh liền trở nên không biết liêm sỉ mà có phản ứng, buổi tối khi anh nhắm mắt lại, trong mộng của anh cũng chẳng đứng đắn gì, vì vậy dù khi bế quan tới lui lấy nước rất bất tiện, nhưng mười ngày thì đã hết tám ngày Vân Chân phải cắn răng chịu đựng dậy sớm mà giặt quần.

Vì vậy, lần bế quan này mục đích là để không nghĩ đến Vân Thanh nhưng ngược lại anh lại càng nghĩ đến Vân Thanh nhiều hơn.

Một tia ánh trăng nhảy vào trong ngực của anh, Vân Chấn nhớ tới đêm trăng sáng mà anh đem dưa hấu ngâm trong giếng bổ ra đêm đó. Dưa hấu được vớt lên từ giếng rồi cắt ra, các sư đệ ba chân bốn cẳng chia nhau, nửa khuôn mặt của Vân Thanh dính trên miếng dưa hấu, dòng nước đỏ tươi chảy ra từ vết cắn của hắn, anh tự mình nhặt hạt dưa hấu dính trên mặt hắn, khuôn mặt trắng như sứ dưới ánh trăng quay đầu về phía anh và mỉm cười một cách dễ thương.

Một mảnh lá mùa thu rơi vào vách hang động, Vân Chân nhớ ngày đó khi ở rừng trúc múa kiếm, lá cây hỗn loạn như mưa, Vân Thanh nổi lên nghịch ngợm, dùng kiếm khí làm cho lá tre lơ lửng trong không trung, rồi cắt chúng thành hai mảnh, tự tìm niềm vui cho mình. Chính anh không biết mình đã làm điều ngu ngốc gì, lén lút dùng kiếm khí giúp hắn nâng những chiếc lá chưa bị cắt thành hai mảnh, bị cậu phát hiện, còn không chịu thừa nhận.

Vách đá cực sâu và rộng, giống như một cái bát khổng lồ, bầu trời, mặt đất, núi sông, mặt trời và sao đêm, tất cả đều chìm vào trong cái bát lớn này, tất cả mọi thứ đều có liên quan đến Vân Thanh.

…….

Hôm nay, Vân Chân ngồi xếp bằng trong hang động, ngây ngốc nghĩ đến Vân Thanh, nghĩ đến trong thời gian chịu khổ này, từ lúc anh bế quan đến nay, tâm anh một chút cũng không thay đổi trở nên trong sáng hơn không dao động, mà ngược lại chúng càng trở nên hỗn loạn và lộn xộn hơn. Đêm qua anh ngồi tu luyện, bị một cổ tâm ma đầy ủy khuất căm hận bất thình lình xâm nhập, chân khí trong cơ thể như ruồi không đầu chạy tứ tung, anh phải mất một lượng lớn sức mạnh mới áp xuống được. Bây giờ, kinh mạch đã bị thương gây đau đớn, mỗi khi anh vận công sẽ truyền đến từng trận đau đớn, nếu không tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng chỉ sợ chúng không khỏi được.

Người tu hành sợ nhất là tâm không tịnh, tạp niệm không chỉ khiến cho công sức bỏ ra trở thành công cốc, mà nghiêm trọng hơn còn có thể làm cho kinh mạch đi ngược chiều, tẩu hỏa nhập ma. Vân Chân vốn tưởng rằng do tình yêu vô vọng của chính mình mà gây ra tai họa, không nghĩ tới đến khi anh muốn đoạn tuyệt, tình yêu này cũng không cam lòng như trước mà bị ma chướng.

Trái tim này từ lâu đã bị cảm giác chua xót ướt đẫm của tình yêu đơn phương, không dám hy vọng xa vời, không cầu quang minh chính đại, không cần đáp trả, nhưng mà đến cuối cùng ngay cả tình cảm nó giấu đi cũng bị chủ nhân cướp đi, nó rốt cuộc sống chết cũng không chịu buông tay.

Sau một hồi im lặng, Vân Chân đứng dậy, chậm rãi đi đến bên ngoài hang động, để sương mù trên sườn núi cùng với sương mù lạnh lẽo trong lòng anh cách một lớp áo hòa cùng làm một. Anh nhìn dòng suối ngàn năm tuổi dưới chân, ngước nhìn mặt trời mọc phía đông lặn ở phía tây đỉnh núi hàng trăm triệu năm, từ lúc bế quan đến nay, đây là lần đầu tiên anh đối diện với nổi lòng của mình, nghĩ về Vân Thanh một cách thẳng thắn và trắng trợn.

Anh vẫn luôn cho rằng thích là sai, nên anh chưa bao giờ đối xử dịu dàng với chính mình, thế gian tuy có vẻ hỗn loạn nhưng thực chất vạn vật đều do thiên đạo quản lý, từ chuyện nhỏ trong cuộc sống, chuyện sinh tử, tới những chuyện lớn như trên bầu trời, vật đổi sao dời, đều là thiên đạo, cho dù có to lớn đến đâu cũng không thoát khỏi. Từ nhỏ anh đã thích nam nhân, tính cách gò bó dè dặt, trong lòng chứa tình cảm cố chấp, bị tiểu sư đệ thanh tú sớm chiều cùng ở chung bên cạnh hấp dẫn, kỳ thật cũng hợp với thiên đạo, trừ cách thuận theo tự nhiên thì không còn phương pháp nào khác.

Khóe môi Vân Chân chậm rãi nhếch lên, mày mắt lộ ra vẻ ôn nhu hiếm thấy, mấy sợi tóc dài buông xõa không được cố định bị gió thổi tung bay, càng làm cho hình tượng nghiêm túc của anh tăng thêm một phần thoải mái. Anh giống như pho tượng đất sét dầm mưa, cuối cùng cũng mềm nhũn trượt xuống điện thờ, không còn khoác lên mình vẻ thần thánh trang nghiêm nữa.

Càn khôn rộng lớn, thời gian vô tận, nhất định sẽ có thể chứa đựng một chút thích nhỏ bé như hạt tuyết này.

Vân Chân ở trong động quá lâu nên đã quên ngày, sau khi tính toán lại một chút anh mới phát hiện ra hôm nay là Trung Thu, đây là ngày tốt để xuất quan. Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của anh đơn giản, gian khổ, sau khi thu dọn đồ đạc bên trong hang động, anh liền trèo lên xích sắt đi lên.

Sư phụ cùng sư mẫu không biết đã đi chơi ở đâu, nhị sư huynh Vân Giám là người quản lý hết công việc cùng với các sư đệ, cho nên lần này Vân Chân xuất quan không được mọi người nhiệt liệt hoan nghênh, thậm chí còn có người cảm thấy nhị sư huynh quản lý không tồi, nay đại sư huynh xuất quan giống như giáo viên chủ nhiệm của học sinh tiểu học vốn đã xin nghĩ lại đột nhiên xuất hiện, làm cho chúng có chút thất vọng.

“Sư huynh!” Vân Thanh nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lau tay chạy từ nhà bếp ra, âm thanh hưng phấn sau cánh cửa càng lúc càng lớn, giọng nói trong sáng phát lên: “Hôm nay vừa lúc đệ nấu cơm, còn định đi tặng cho huynh bánh trung thu!”

Vân Chân nhìn thấy hắn, trái tim đập mạnh.

Vân Thanh tươi cười trong sáng: “Huynh xuất quan sớm hay là đến cùng chúng ta đón trung thu?”

“Xuất quan.” Vân Chân trong phút chốc không thay đổi được thói quen kiệm lời, trong lòng tràn đầy lời muốn nói, nhưng anh lại không nói ra được, chỉ đành nhìn chằm chằm vào Vân Thanh, dường như muốn đem khoảng thời gian hai tháng không được thấy hắn mà nhìn cho đủ. Vân Thanh buồn bực, sờ mặt một phen: “Trên mặt đệ dính đồ ăn sao?”

Vân Chân lắc đầu, thu hồi ánh mắt, kéo tay áo lên đi vào nhà bếp: “Huynh giúp đệ” Nói xong, liền nghĩ đến bửa cơm đoàn viên có rất nhiều món, sợ làm Vân Thanh mệt, liền nhìn về hướng các sư đệ ra lệnh: “Tất cả đều đến hỗ trợ.”

Các sư đệ hận không thể độn thổ tại chỗ, nhưng lại không có biện pháp nào, đành phải vừa than thở đi theo phía sau tiến vào nhà bếp.

Trên kệ nhà bếp để treo mấy xiêm áo cùng với nguyên liệu nấu ăn, có một bọc cải trắng trên thau lộ ra một nửa mông nhỏ lông mao mềm mại trên, Vân Chân liếc mắt nhìn một cái, ho nhẹ một tiếng, tiểu bạch thỏ trong thau đồ ăn kia liền kêu kỉ một tiếng liền ngã lăn ra, dùng hai chân trước chặn lại.

Vân Thanh theo sát Vân Chân đi vào, vừa khéo nhìn thấy, liền ríu rít nói: “ Khiêu Khiêu ăn vụng.”

Tiểu bạch thỏ liên tiếp lắc đầu, giống như người đó không phải mình: “Kỉ nha kỉ nha.” Không có không có.

“Đây là chuột gặm sao?” Vân Thanh nhịn cười, từ trong nồi nhặt lên một cái đồ ăn bị cái miệng ba cánh cắn nát lá rau.

Tiểu bạch thỏ mạnh mẽ gật đầu: “Kỉ”

Tiểu bạch thỏ hung hăng nhảy xuống khỏi kệ bếp, nhảy đến góc tường người đứng thẳng dậy, chộp lấy một khúc gỗ chặn lỗ chuột cạnh tường, ỷ vào việc chuột không chui ra được, kỉ kỉ kỉ ríu rít đuổi chuột, đe dọa dữ dội một cách bất thường.

“Không phải là không cho ngươi ăn, chủ yếu là vì quá béo sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.” Vân Thanh lấy một củ khoai tây đã gọt vỏ từ trong tay Vân Chân cắt nó thành từng miếng.

Tiểu bạch thỏ đã thích chưng diện, rất ghét bị nói là béo, liền đem thân thể mềm mại của mình lui thành một đoàn, để giảm bớt thể tích.

Vân Thanh cười hề hề: “Nha, càng tròn.”

Tiểu bạch thỏ gấp đến độ quay đầu vuốt thẳng.

Vân Chân gọt khoai tây trong tay, ánh mắt lại không rời khỏi Vân Thanh dù một khắc, trên gương mặt lạnh lùng như bị nhiễm ngọt ngào, còn không biết bị nhiễm ánh cười từ lúc nào. Ngũ quan ngày thường của anh anh tuấn, chỉ là gương mặt không chút cảm xúc trông có chút dọa người, cười lên như vậy liền hiện ra vẻ anh tuấn, đẹp đến không chịu được.

Vân Thanh quay đầu gọt vỏ khoai tây, vừa lúc nhìn thấy Vân Chân đang dịu dàng nhìn hắn, cái nhìn đầy ôn nhu này khác thường, không chỉ có thể vắt ra nước, còn có thể vắt ra mật, từ khóe mắt đến lông mày đều phiếm hoa đào. Vân Thanh chưa bao giờ thấy sư huynh có biểu cảm như vậy trước đây, trái tim của hắn chợt nhoáng lên, giống như chiếc đồng hồ quả lắc bị người ta đẩy một cái, nhưng vào lúc này Vân Chân đã hạ tầm mắt nhìn vào củ khoai tây trong tay.

“Ai ta phát hiện hôm nay đại sư huynh đều nhìn ngươi” Vân Tịnh đang chuyên tâm lột đậu phụng bổng nhiên thốt lên một câu.

Bị lời của Vân Tịnh đánh gãy, cảm giác khó hiểu vừa rồi của Vân Thanh cũng bay biến mất, hắn lười đi tìm, chỉ cười trêu ghẹo: “Hai tháng không gặp, sư huynh nhớ ta.”

Ngực Vân Chân nhảy lên một cỗ nhiệt lưu, hai tháng này anh nhớ Vân Thanh, thình lình bị lời nói của Vân Thanh xuyên toạc, cổ nhiệt lưu kia liền thừa dịp thốt ra: “Là nhớ ngươi”

Nói xong, lồng ngực anh như lửa đốt, cuối cùng âm thanh cuối khẩn trương đến phát run, anh sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên anh nói “nhớ ngươi” với một người, mặt đều đỏ bừng vì xấu hổ.

Vân Thanh sửng sốt một chút, sau đó buồn cười nói: “Nhớ thì nhớ, huynh đỏ mặt làm gì a.” Hắn không biết nhớ mình nói cùng với nhớ mà Vân Chân nói không giống nhau, dừng lại một chút, lại kinh ngạc nói: “……Ai không đúng, huynh lại có thể nói ra những lời này? Huynh không phải là bị người khác bắt đi, huynh là sư huynh của ta đúng không?”

Vân Chân cúi đầu chuyên chú gọt khoai tây.

Một câu nói nhơ ngươi, đã đem những phiền muộn tích tụ trong lòng anh thổi bay, anh vui sướng không thôi, kinh mạch tổn thương tối hôm qua cũng không cảm thấy đau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play