Sáng sớm hôm sau, theo thường lệ Vân Chân giám sát lớp học buổi sáng của các sư đệ.
Nội dung buổi sáng là luyện kiếm, Vân Thanh say rượu chưa phai, lười biếng trốn ở góc xa Vân Chân nhất, từng chiêu từng thức mềm nhũn ốm yếu, giống như một học sinh trung học không thích tập thể dục, nhưng Vân Chân đưa mắt nhìn về phía hắn, hắn liền mạnh mẽ giả vờ dáng vẻ bừng bừng sức sống.
Vân Chân dở khóc dở cười, đoán chừng tiểu sư đệ đang say, cơ thể không được khỏe, dựa hơi rượu cậy mạnh không nhìn anh, trong khóe mắt bóng người ốm bệnh như mèo tùy ý giở trò lừa gạt, mỗi lần nhớ tới nụ hôn trộm được đêm qua, cánh môi nóng lên từng đợt. Nửa sau buổi học ban sáng anh không liếc mắt nhìn Vân Thanh một cái, nhưng trong mắt đều là hắn.
Kết thúc buổi học buổi sáng, Vân Thanh đuổi theo Vân Chân đang bước nhanh khỏi hiện trường, mặt mày tươi rói: “Sư ca, đến nhà ta.”
Cổ tay Vân Chân bị nắm chặt, cơ thể cứng đờ, chậm rãi quay đầu quan sát biểu cảm của Vân Thanh, sắc mặt giống như một tên trộm bị bắt quả tang, vừa mở miệng, lời nói ngắc ngứ: “Chuyện gì?”
Vân Thanh chỉ coi đêm qua anh phạm rượu giới áy náy trong lòng, không nghĩ nhiều, xoay người đi về phía phòng đệ tử: “Cho huynh xem thứ hay ho.”
Vân Chân hơi yên tâm, nhấc chân đuổi theo, thăm dò nói: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”
Vân Thanh quay đầu nhìn anh, đuôi lông mày nghiêng nhếch lên một góc, cười rất xấu xa: “Đâu chỉ là ngon, quả thực là say vô cùng, uống hai chén mới ngủ thì không giống bình thường.” Vân Thanh nói xong, ra vẻ thần bí nháy mắt nói: “Tối hôm qua… Có người hôn đệ.”
Vân Chân giống như bị nước sắt nung nóng chảy đổ xuống đông thành tượng, trong nháy mắt cứng đờ ngay tại chỗ.
“Ha ha ha ha!” Vân Thanh vỗ đùi vui vẻ không chịu nổi: “Là nằm mơ thấy!”
Vân Chân: “…”
Trận kinh hãi làm Vân Chân sợ đến mức đi dạo quanh Quỷ Môn Quan một vòng, Vân Thanh không hề hay biết chuyện lại không buông tha cho anh, cơ thể nghiêng lại gần, đem chút chi tiết hương diễm kia chia sẻ cho Vân Chân: “Đệ mơ thấy cô nương kia xinh đẹp, chậc chậc, môi vừa mềm vừa nóng, hôn rồi không dứt được, hôn trong hôn ngoài hôn đến mức đệ thở không nổi, thiếu chút nữa nghẹn chết.”
Vân Thanh nghĩ sư ca mình cổ hủ muốn chết, đời này nụ hôn đầu tiên sợ là cũng không cho đi được, nói cho anh những lời này, để cho anh mở mang suy nghĩ, coi như là sư đệ như mình đủ nghĩa khí.
Giữa môi và răng lộ ra hơi nóng ầm ĩ nướng bỏng lỗ tai Vân Chân, làm cho đầu óc anh cũng không tỉnh táo, màn thân thiết bí ẩn đêm qua lại bị tiểu sư đệ công khai nói ra, còn thoải mái đánh giá môi anh, nói cái gì mà “vừa mềm vừa nóng”… Vân Chân sắp điên rồi, mặt đỏ tận mang tai, chập chững lảo đảo một cái.
“Ha ha ha ha nghe hai câu đã bị dọa thành như vậy!” Vân Thanh suýt nữa bị anh chọc chết.
“Đừng nói nữa.” giọng điệu Vân Chân cứng rắn.
“Không nói không nói nữa.” Vân Thanh chép miệng, bỏ qua đề tài này sang một bên cảm thán: “Rượu đúng là thứ tốt.”
Đúng vậy, là thứ tốt. Vân Chân yên lặng phụ họa ở trong lòng.
……
Hai người đi vào phòng Vân Thanh.
Vân Thanh khóa cửa, kéo Vân Chân ngồi ở bên giường, lấy ra một cỗ máy nhỏ màu đen vuông vắn từ dưới gối, đập bốp vào trong một cuộn băng lại rút ra hai cái tai nghe, vui vẻ hiến vật quý cho Vân Chân: “Nghe bên người! Thế nào, chưa từng được sử dụng, đúng không?”
Dứt lời, nhét một tai nghe vào tai Vân Chân ấn nút phát lại, giọng nữ hoạt bát ngọt ngào hát lên những bài hát nổi tiếng hiện nay. Từ nhỏ Vân Chân đã tu đạo ở núi sâu, lại cực kỳ theo khuôn phép, sống đến lớn chừng này cũng chưa từng nghe qua loại nhạc này, mới lạ không thôi, cơ thể căng thẳng hơi thả lỏng.
Vân Thanh nhét tai nghe khác vào lỗ tai mình, Vân Chân liếc nhìn hắn, cảm thấy hai người sóng vai ngồi bên giường chia một đôi tai nghe có hơi mập mờ, trong lòng ngứa ngáy từng cơn, vành tai cũng đỏ lên.
Tất cả lời bài hát trong này đều là chuyện yêu đương, Vân Chân liếm liếm môi, vụng về muốn mượn cơ hội nói đôi ba câu vượt quá khuôn phép với tiểu sư đệ, còn chưa nghĩ ra nói như thế nào, Vân Thanh bỗng nhiên phát ra một tấm ảnh đi kèm theo lời bài hát, chỉ vào hình ảnh của nữ ca sĩ phía trên, giọng điệu tự hào: “Thần tượng của đệ, xinh đẹp phải không? Cái này gọi là người đẹp hát hay.”
Cằm Vân Chân bạnh ra, nhưng oán khí phiếm chua không thể bộc phát ngay, đành phải lạnh lùng nói: “Điệu nhạc tà đạo, sư phụ biết chắc chắn sẽ tức giận.”
“Đừng, đừng nói cho sư phụ: “ Vân Thanh cợt nhả: “Thật ra bình thường đệ chủ yếu lấy cái này nghe Đạo Đức Kinh.”
Vân Chân bị dáng vẻ vô lại này của hắn chọc cười, nhưng vẫn tức giận.
Vân Thanh thấy anh vẫn trầm mặt, cười hề hề hai tiếng, nói: “Sư ca à, tối qua huynh uống mấy chai rượu chỗ đệ đã là ngồi chung thuyền rồi, không trong sạch, về sau hai huynh đệ chúng ta có rượu cùng nhau uống, có tiền cùng nhau tiêu, có lỗi thì cùng phạm, có phạt cùng nhau chịu… Huynh cũng đừng động tý là lôi sư phụ ra làm đệ sợ.”
Mấy từ ”cùng nhau” này nói là tình huynh đệ, rơi vào trong tai Vân Chân lại ngọt ngào hơn lời tình tứ, cơn bực tức kia bị đánh thẳng xuống đất, sắc mặt Vân Chân hơi hòa hoãn, cúi đầu ừ một tiếng, nói: “Về sau đều cùng nhau.”
Nếu như đời này hai người bọn họ thật sự có thể làm cái gì cũng ở bên nhau, lại không cưới vợ sinh con, vậy làm tình nhân cùng làm huynh đệ cũng không có quá nhiều khác biệt.
Lúc này, con thỏ trắng đang ngủ trong ổ cỏ bị động tĩnh của bọn họ đánh thức, trở mình một cái bò lên cọ tay Vân Thanh kêu “kỉ kỉ”, điệu muốn chết. Vân Thanh vuốt ve đầu thỏ, tiểu bạch thỏ thấy hấp dẫn thành công được sự chú ý, thì nhảy trở về tổ cỏ nhỏ, lấy đồ chơi thỏ nhồi bông Vân Thanh mua về làm bạn với nó, tự mình nằm sấp lên đồ chơi, lập tức dùng miệng điên cuồng hôn hít miệng đồ chơi thỏ.
Mặt Vân Chân tái mét.
Vân Thanh vội vàng nói: “Cái này không thể gặm đâu, là cho mày chơi đấy.”
“Kỉ, kỉ kỉ” Tiểu Bạch Thỏ vừa thâm tình kêu lên, vừa vặn vẹo cái mông nhỏ mập mạp, tiếp tục lắc đầu lắc đầu hôn ba cánh miệng đồ chơi thỏ … ai cũng nói trẻ nhỏ có năng lực bắt chước mạnh mẽ, kỳ thật thỏ con có linh thức cũng như vậy.
“Ha ha ha, Thỏ huynh còn có thể đùa giỡn lưu manh!” Vân Thanh đang vỗ đùi cười ha ha, Vân Chân bỗng nhiên mặt không cảm xúc nắm lấy cục trắng mật báo kia, tách nó ra khỏi đồ chơi thỏ.
“Kỉ!” Con thỏ trắng đạp chân sau vào không trung một cách điên cuồng.
“Hư hỏng” Vân Chân trầm giọng quát lớn, đặt tiểu bạch thỏ ở trên đùi đè lại, không cho nó chạy.
Vân Thanh cười đến đau bụng: “Sao ngay cả thỏ huynh cũng quản thế!”
Sư ca cũng đoan chính quá rồi!
Lo lắng hành vi xấu xa bị vạch trần, Vân Chân vụng trộm bóp chân mập của thỏ trắng, ám chỉ sau này nó không được học lại mình nữa.
Thỏ trắng gào lên: “Kỉ!”
Chân nhảy bị bóp rồi!
Vân Thanh nghe không hiểu, cũng không phát hiện động tác mờ ám của Vân Chân, còn tự mình cười ngây ngô, cảm thấy thỏ huynh của hắn thật sự là nói chuyện cởi mở.
Lòng Vân Chân có quỷ, đổi đề tài, chỉ vào thứ bên cạnh đang nghe hỏi: “Thứ này lấy đâu ra?”
Anh không ăn khói lửa trên đời cũng biết thứ này phải bỏ tiền ra mua, hơn nữa chắc chắn không rẻ, không giống như tiền tiêu vặt mỗi tháng sư phụ phát có thể chi trả.
Lần này người có quỷ trong lòng đổi thành Vân Thanh, đôi mắt đen trắng rõ ràng kia vừa chuyển, giảo hoạt đáng yêu: “Không trộm không cướp không lừa là được rồi.” Nói xong, cầm lấy bội kiếm đứng ở bên giường nhoáng lên trước mắt Vân Chân, ngọc thạch đụng vào nhau tạo ra một tiếng thanh thúy, Vân Thanh dùng hai ngón tay phất qua ngọc bài Vân Chân tỉ mỉ điêu khắc, mỉm cười nói: “Kiếm này cho đệ đúng không? Đẹp quá, cám ơn sư ca.”
Mặt Vân Chân nóng lên, đành phải nghiêng đầu đi nơi khác, ấp úng đáp: “… Ừm.”
“Vậy đệ đáp lễ một cái” Vân Thanh đưa thứ mình đang nghe nhét vào trong ngực Vân Chân: “Cái này huynh cầm dùng đi, đệ còn có một cái.”
Vân Chân ngẩn ra.
Thứ này không cần phải mua hai cái, còn có một cái chứng tỏ hắn đã sớm nghĩ kỹ cái này sẽ mang đi tặng, trong những sư huynh đệ ở đây đệ ấy thân thiết nhất với mình, không tặng mình còn có thể tặng ai… Vân Chân không có hứng thú quá lớn với đồ chơi thế tục, chỉ theo thầy bạn ăn kẹo đường.
Vân Thanh sợ y không nhận, lắc đầu nghiêng ngả: “Thời đại này, nhiều đồ mới mẻ thú vị như vậy, cho dù làm đạo sĩ trên núi cũng không cần sống như người cổ đại, nên vui chơi thì vui chơi, nên hưởng thụ thì hưởng thụ. Sư phụ nói đạo pháp tự nhiên, tự nhiên là cái gì? Đó là trật tự của tất cả mọi thứ vận hành. Thời xưa nhật nguyệt danh trắc, hạ qua đông tới là trật tự, bây giờ, những thứ mới mẻ này tạo thành một trật tự mới, chúng ta phải thuận theo tự nhiên mới.”
“Tà thuyết ngụy biện” mặc dù Vân Chân căng thẳng, nhưng thực tế lại dựng thẳng lỗ tai, tham lam nghe tiểu sư đệ líu ríu ở bên cạnh, một chữ cũng không để lọt, hận không thể nghe đến trời tối.
Nếu như là sư đệ khác không giữ môn quy còn già mồm ngụy biện ở trước mặt đại sư huynh, lúc này đã lĩnh phạt xong, làm sao có thể giống Vân Thanh không kiêng nể gì? Vân Thanh được tha bổng nên hí hửng, nhận định Vân Chân uống rượu phá giới sau đó quyết định cùng mình làm việc xấu, rốt cuộc không nhịn được nữa, lớn mật khoe khoang: “Trong khoảng thời gian này đệ giúp người xem phong thủy, trắc cát hung, trừ tà bắt quỷ, kiếm được không ít…”
“Đệ “ Vân Chân đứng lên: “Lá gan cũng quá lớn! Môn quy…”
“Dừng, trước hết đừng lấy quy củ chết đè người.” Vân Thanh kéo Vân Chân để cho y ngồi trở về, hai cánh môi mỏng nhấp một cái, kèn kèn như súng máy: “Đệ giúp người ta xua cát tránh hung, hàng yêu phục ma, đây không phải chuyện tốt sao? Người tu đạo không phải là nên bảo vệ một phương thái bình sao? Sư phụ chúng ta suốt ngày bế quan tu luyện, chuyện dưới chân núi ông mặc kệ, để cho đệ trơ mắt nhìn người tốt ở trong phong thủy đoạn tử tuyệt tôn, nhìn lệ quỷ yêu tà gây họa cho dân chúng vô tội, trong lòng đệ cũng không đành lòng mà.” Vân Thanh chậc chậc lắc đầu, vuốt ngực làm ra vẻ tiếc hận: “Đệ thay trời hành đạo, kết rộng thiện duyên, cầm ít phí cảm tạ lại không đáng kể, chủ yếu cũng là vì không để khổ chủ băn khoăn trong lòng, nghèo quá đệ còn giúp miễn phí, sư ca ngươi nói xem, vứt bỏ môn quy đệ sai chỗ nào?”
Vân Chân xưa nay ít nói, từ từ giảng lý giảng không lại, lại luyến tiếc nạt tiểu sư đệ, bị một trận mưa bom bão đạn này chèn ép đến nói không nên lời, đành phải đen mặt lấy ánh mắt băm vằm Vân Thanh. Thế nhưng khuôn mặt tuấn tú thần thái đáng yêu, Vân Chân oán không được hai cái, ánh mắt đã không thể tự kiềm chế nhu hòa xuống, không có cách nào nắm được tên khốn nạn này.
Thấy sư ca quả nhiên không thật sự tức giận, Vân Thanh yên lòng, được đà lấn tới nói: “Sư ca à, đệ vẽ phù sử dụng kiếm lợi hại, bói toán là kém huynh, phong thủy có đôi khi nhìn không rõ, chi bằng huynh làm với đệ, thù lao chia đôi, thế nào?”
Vân Chân nhíu chặt mày, đang muốn từ chối, Vân Thanh nhanh chóng nói: “Tháng trước đệ có nhận việc, có một tòa nhà cũ không sạch sẽ, tuần trước với cả ngày nghỉ tuần này thật ra đệ đều đi điều tra cái này, nhưng phải vội vàng về quan cho nên hai lần đấy đệ cũng không dám ở quá muộn, kết quả không nhìn ra cái gì xấu hết. Hay là ngày nghỉ tuần sau huynh theo đến đó một đêm, điều tra kỹ một chút? Sư phụ cũng mặc kệ chuyện đời, chỉ cần huynh không đi báo cáo, không ai biết hai chúng ta đêm không về… Khổ chủ là cường hào, số thù lao này” Mắt Vân Thanh lóe lên kim quang, khoa tay múa chân đi ra.
Cùng tiểu sư đệ… qua đêm không về?
Cơ thể Vân Chân hơi chấn động, máy móc liếc mắt nhìn Vân Thanh một cái, lại nhanh như cắt thu hồi tầm mắt.
“Yêu tà này không trừ, khổ chủ làm không tốt sẽ xảy ra chuyện.” Vân Thanh thay đổi cách nói, vẻ mặt đại nghĩa lẫm liệt.
Vân Chân bắt được bậc thang này từng bước bước xuống, gật đầu, thấp giọng nói: “Được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT