“Nhìn cái gì?” Bạch Nguyễn tập trung tinh thần cảm nhận một lát, cũng không hề cảm nhận được chút yêu khí của sói yêu, ánh mắt khẽ run lên.

Nếu không phải biết trước thân phận của Lang Tĩnh Phong, giờ phút này Bạch Nguyễn sẽ nghĩ y là con người. Chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi, Lang Tĩnh Phong thật sự đã luyện thành công.

Khi còn nhỏ Bạch Nguyễn cũng từng luyện tập thu lại yêu khí, biết được muốn thu hết trong vòng bảy ngày phải khó khăn như thế nào, cậu giương mắt, tầm mắt đảo qua hai mắt che kín tơ máu của Lang Tĩnh Phong, đầu quả tim run lên mạnh mẽ, cậu bật thốt lên: “Hai ngày nay em có ngủ hay không?”

Lang Tĩnh Phong đang tóm chặt cổ tay Bạch Nguyễn kéo về phía phòng chứa đồ cuối hành lang, nghe Bạch Nguyễn hỏi liền nghiêng đầu qua, cười đùa nói: “Tiết tự học buổi chiều hôm nay có ngủ một lát, cám ơn thầy Bạch quan tâm”.

Ngụ ý là trừ tiết tự học buổi chiều hôm nay thì hai ngày nay chưa hề ngủ.

Tim Bạch Nguyễn đập nhanh, thật sự không đành lòng quát Lang Tĩnh Phong, nhưng không dám lại ở cùng một không gian nhỏ hẹp với y, đành phải vừa hơi giãy dụa vừa nhỏ giọng nói: “Dừng lại, muốn cho thầy xem cái gì thì lấy ra đây, có cái gì mà không thể nhìn ở đây sao?”

Trên hành lang có mấy học sinh đi qua quay đầu tò mò nhìn bọn họ, Lang Tĩnh Phong muốn tha Bạch Nguyễn đi rất dễ dàng, nhưng thứ nhất y sợ làm đau Bạch Nguyễn, hai là sợ người khác nhìn thấy, đành phải lùi lại từng bước về phía Bạch Nguyễn, nhẹ giọng nói: “Thật sự không thể nhìn ở đây”.

Không biết Bạch Nguyễn nghĩ tới cái gì, quay mặt lại, nói lắp bắp: “Vậy, thầy không xem”.

“Muốn đi đâu?” Lang Tĩnh Phong vui vẻ, nói thẳng ra: “Không phải đồ đồi trụy”.

Bạch Nguyễn nhíu mày, thật sự không nghĩ ra Lang Tĩnh Phong muốn cậu nhìn cái gì, dựa vào sự hiểu biết của Bạch Nguyễn với sói con này, Bạch Nguyễn hoài nghi y muốn dụ dỗ mình vào nơi không có người, rồi làm những chuyện không nên làm với cậu, giọng nói lại kiên quyết hơn: “Không xem, buông ra”.

Lang Tĩnh Phong từ từ hít sâu, nhớ lại tin tức vài ngày trước có một lập trình viên vì phải thức khuya tăng ca mà đột nhiên qua đời, mặt y liền âm u nhỏ giọng nói: “Thầy Bạch, em theo giáo trình kia luyện vài ngày không ngủ, hiện giờ trái tim đập bình bịch, lúc này thầy đừng làm em tức giận”.

Bạch Nguyễn nhịn không được đau lòng cho học trò, hơi nhẹ giọng nói: “Thứ năm tuần trước thầy đã nói với em đừng tập theo, cũng không phải là có việc gấp, em cũng không chịu nghe thầy….”

“Cũng đã tập xong rồi, đừng nói nữa”. Lang Tĩnh Phong xoa xoa ngực, dùng giọng lưu manh nói: “Hiện tại, em không tức giận lắm, nếu thầy lại chọc tức em, em sẽ đột ngột lăn ra chết”.

“Em….” Bạch Nguyễn tức giận công tâm, suýt chút nữa làm Lang Tĩnh Phong đột tử tại chỗ.

Lang Tĩnh Phong nhìn ra Bạch Nguyễn đang lo lắng cái gì, vẻ mặt thật thà, y buông cổ tay Bạch Nguyễn ra nói: “Em thật sự là có chuyện đứng đắn nói với thầy, em cam đoan không chạm vào thầy, không hôn thầy”.

Bạch Nguyễn bán tín bán nghi nhìn y.

Lang Tĩnh Phong cắn răng tức giận nói: “Hôm nay nếu em hôn thầy một cái, hoặc chạm vào thầy, em sẽ biến thành chó!”

Bọn họ kì kèo ở hành lang thật lâu, đang là giờ tan học nên cũng không còn nhiều học sinh, hai người một trước một sau đi vào phòng chứa đồ, không ai nhìn thấy.

Lang Tĩnh Phong khóa cửa lại, đứng im ở cửa ngăn chặn đường đi, cởi túi xách ra ném nó xuống đất, cởi áo khoác đồng phục, lại bắt đầu cởi cà vạt.

“Em cởi quần áo làm gì?” mặt Bạch Nguyễn cảnh giác, thậm chí muốn kêu to kỉ kỉ.

“Đừng nghĩ nhiều, em biến về nguyên hình”. Lang Tĩnh Phong tiếp tục cởi, chậc lưỡi nói: “Em phải cởi quần áo trước khi biến, không thì lông em sẽ rụng.”

Cơ thể Bạch Nguyễn hơi run rẩy, nghẹn cười nói: “Vậy em biến hình làm gì?”

“Biến xong thầy sẽ biết, khẳng định không cắn thầy”. Lang Tĩnh Phong quan sát vẻ mặt của Bạch Nguyễn, thấy cậu nhịn cười, liền dựa vào đó mà đùa Bạch Nguyễn vui vẻ: “Vừa đổi mùa là cả nhà em đều rụng lông, cả phòng đều là lông. Mỗi tháng mẹ em đều phát thêm tiền phụ cấp cho dì, nếu không mỗi ngày dì quét lông rất vất vả, chuyện này là thật đấy”.

Bạch Nguyễn cúi đầu tượng tượng tới tình trạng thay lông ở nhà Lang Tĩnh Phong, cậu không nhịn được mà cười hỏi: “Vậy dì ấy không thấy kì sao?”

“Dì ấy cũng là sói”. Lang Tĩnh Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Bạch Nguyễn, ném cái áo cuối cùng xuống mặt đất, rồi cũng nở nụ cười theo: “Có lẽ là sói già, nên dì ấy rụng lông còn nhiều hơn ba người chúng em”.

Nói xong Lang Tĩnh Phong hơi thấp người, trong nháy mắt đã không thấy bóng người, trên mặt đất lại xuất hiện một con sói đực trẻ tuổi. Sói đực có một bộ lông bóng loáng, cái đuôi sói to lớn rũ xuống ở sau người, một đôi mắt sói sáng rực trong căn phòng chứa đồ thiếu ánh sáng.

Trong lòng Bạch Nguyễn biết Lang Tĩnh Phong sẽ không tổn thương mình, nhưng nhìn thấy một con sói to đứng gần như vậy trong lòng vẫn thấy sợ hãi, giọng nói gượng gạo thúc giục: “Được rồi….. rốt cuộc là muốn thầy xem cái gì?”

Lang Tĩnh Phong dựng thẳng đuôi sói ở sau mông lên, gượng gạo nhìn Bạch Nguyễn, khuôn mặt sói con lộ vẻ ngoan ngoãn, bốn chân y đóng đinh tại chỗ, từ từ mở miệng ra, hướng về phía Bạch Nguyễn để Bạch Nguyễn không sợ hãi.

Da đầu Bạch Nguyễn muốn nổ tung, vừa hồi hộp nuốt nước miếng vừa theo bản năng lùi về phía sau hai bước.

Cậu có bóng ma rất lớn với miệng sói—- sói ngoài răng cửa sắc nhọn, còn có bốn cái răng nanh vừa dài vừa nhọn, có lực sát thương rất mạnh, chiều cao rõ ràng là hơn răng cửa, đây là thứ sói dựa vào để sinh tồn, cũng là vũ khí tốt nhất khi chiến đấu và đi săn. Năm đó cậu đã được thử nghiệm bốn chiếc răng này, khi chân sau bị cắn, cảm giác đau thấu tim gan do hai lỗ máu dữ tợn và bốn cái răng sói mang tới, khi cậu còn nhỏ chúng còn thường xuyên viếng thăm giấc mơ của cậu, mỗi lần đều khiến cậu hét chói tai giật mình tỉnh giấc trong ổ cỏ nhỏ của cậu, cho tới khi sau mười tuổi hình ảnh máu me này mới dần dần nhạt dần trong cuộc sống của cậu.

“Ô ô…..” Nhìn thấy ánh mắt của Bạch Nguyễn mất đi tiêu cự, hầu như là không nhìn mình, Lang Tĩnh Phong nhẹ giọng phát ra tiếng thúc giục.

Bạch Nguyễn giật mình tỉnh lại, kiên trì nhìn vào miệng sói của Lang Tĩnh Phong….

Bốn cái răng nanh sắc nhọn không còn dũng mãnh như ngày xưa nữa, đầu nhọn của chúng nó đã bị mài phẳng, chỉ còn lại bốn cái mặt bằng bóng loáng vô hại.

Bạch Nguyễn sửng sốt, trong lòng chấn động, giống như có thứ gì đó đụng mạnh vào.

Bốn cái răng nhọn này là niềm vinh dự của loài sói, ở trong thiên nhiên sói coi trọng răng sói còn hơn cả mạng, một con sói bình thường thà rằng liều chết, chứ không đồng ý mang theo bốn cái răng nanh không cắn chết được con mồi để kéo dài hơi tàn, nhưng Lang Tĩnh Phong lại mài bằng chúng nó.

Ngực Bạch Nguyễn tê dại.

“Ô….” Lang Tĩnh Phong khẽ gọi còn dùng đầu lưỡi liếm liếm bốn cái răng nanh đã bị mài kia, giống như muốn chứng minh cho Bạch Nguyễn thấy bốn cái răng này của mình thật cùn, thấy Bạch Nguyễn giống như tượng gỗ đứng im tại chỗ, Lang Tĩnh Phong thử mở bốn chân đi về phía cậu.

Bạch Nguyễn cố gắng bình tĩnh, dưới sự áy náy và đau lòng thì chút bóng ma tâm lý kia hầu như không là cái gì, cậu máy móc cúi đầu, thấy Lang Tĩnh Phong ngồi bên chân cậu, dùng một chân trước nhẹ nhàng đặt lên trên tất của cậu, giống như muốn Bạch Nguyễn nhìn móng vuốt của hắn.

“Em cũng mang móng vuốt…..?” Bạch Nguyễn giống như quên đi sợ hãi, quỳ một gối xuống đất cúi sát tới chân trước của Lan Tĩnh Phong—- móng vuốt ban đầu còn sắc nhọn lúc này cũng đã bị mài bằng, Lang Tĩnh Phong mài rất ác, Bạch Nguyễn có thể nhìn thấy chất sừng màu trắng nhạt mỏng lộ ra dưới lớp da.

“Ngao ô.” Lang Tĩnh Phong kêu nhẹ một tiếng, cẩn thận tiếp cận, dùng cái mũi đen nhỏ ướt át đụng vào chóp mũi Bạch Nguyễn.

Bạch Nguyễn cứng ngắc, nhưng không trốn, cảm giác hơi lạnh trên chóp mũi khuấy động từng gợn sóng như chuồn chuồn lướt nước, bắt đầu từ tim từ từ lan dần ra ngoài, thân thể Bạch Nguyễn bị từng đợt sóng nước chơi đùa tới mức ngứa ngáy…. Cậu hơi đỏ mặt.

“Em…. Như vậy cũng quá….” Môi cánh hoa của Bạch Nguyễn hơi run, cậu cảm thấy được mặt mình hơi đỏ, mà vì mặt đỏ khiến cho mặt cậu càng đỏ hơn, da mặt Bạch Nguyễn càng ngày càng nóng, nóng tới mức khiến cậu muốn che mặt.

Lang Tĩnh Phong hình như sợ dọa tới Bạch Nguyễn, sau khi chạm nhẹ vào chóp mũi cậu liền lùi về ngồi xuống. Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu lên, vươn dài cổ nhỏ giọng kêu lên: “Ngao, ngao, ô—“

“Em muốn nói cái gì, biến trở về rồi nói sau.” Bạch Nguyễn đỏ mặt nhẹ giọng nói.

Lang Tĩnh Phong lắc đầu, lại không được tự nhiên cúi đầu ngao ô vài cái, mới rốt cuộc nghẹn ra một tiếng: “Ô…. Uông!”

Vẻ mặt Bạch Nguyễn phức tạp khó nói nên lời.

Thành công phát ra một âm ngoại ngữ làm Lang Tĩnh Phong cực kỳ vui vẻ, vừa vẩy đuôi với Bạch Nguyễn vừa vui vẻ kêu lên: “Ô…. Uông! Uông uông uông!”

Đúng là vì yêu mà làm chó.

Bạch Nguyễn cắn môi, vừa ấm áp vừa khổ sở, vừa cảm động vừa áy náy, đầu tiên bị Lang Tĩnh Phong đùa cho muốn cười, sau đó là cảm thấy chua xót, trong lòng có một cỗ cảm giác nói không nên lời, nhưng cảm giác này nhanh chóng bị đạo đức của người thầy giáo đẩy lùi, chân tay cuộn lại giống như động vật nhỏ…. Những cảm giác mâu thuẫn này nhanh chóng khiến đầu óc Bạch Nguyễn thành một mớ hỗn độn, làm cho chân tay cậu luống cuống, có miệng mà khó trả lời.

Lang Tĩnh Phong ở trước mặt Bạch Nguyễn vung vẩy vui vẻ một lát, thân hình nhoáng lên một cái, liền biến về hình người.

“Biến về lại rồi sao? Em mặc quần áo vào trước đi….” Bạch Nguyễn nhỏ giọng nói, ánh mắt nhanh chóng dời đi, chỉ nhìn thấy hai đường xương quai xanh thanh lệ.

Mặc dù Lang Tĩnh Phong không biết xấu hổ, nhưng hắn cảm thấy lộ mông mà đi tán tỉnh thì rất giống biến thái, vì thế nghe lời nhanh chóng mặc quần áo vào, sau đó lập tức đi tới trước người Bạch Nguyễn cười đùa với Bạch Nguyễn: “Thầy Bạch, bắt đầu từ hôm nay em sẽ là husky, thầy không có bóng ma với husky chứ?”

Bạch Nguyễn đỏ mặt lắc đầu, đau lòng nói: “Răng của em sau này cứ để vậy sao?”

“Cứ như vậy.” Lang Tĩnh Phong từ từ tới gần Bạch Nguyễn, làm cho trán hai người kề vào nhau, một cánh tay yên lặng vòng lấy tay Bạch Nguyễn, nhẹ giọng nói: “Dù sao em cũng không cần phải vào trong rừng già để săn thú…. Em có nắm đấm là đủ bảo vệ thầy cả đời.”

Bạch Nguyễn nhanh chóng nắm tay lại nói: “Cái đó, thầy cũng có, không cần em.”

Lang Tĩnh Phong phụt một cái bật cười: “Được, vậy cùng bảo vệ nhau.”

Tóm lại nói trong nói ngoài đều là kéo hai người cột lại với nhau.

“Sau này thầy còn sợ em không?” Vẻ mặt Lang Tĩnh Phong căng thẳng siết chặt vòng tay trên lưng Bạch Nguyễn, chân cũng từ từ di chuyển về phía Bạch Nguyễn, cả người Bạch Nguyễn cũng vô tình bị kéo vào trong ngực hắn.

Bạch Nguyễn vững vàng lắc đầu: “Không sợ.”

Đừng nói cậu thật sự không sợ, cho dù còn chút sợ hãi, khi đối mặt với sự hy sinh của Lang Tĩnh Phong cậu cũng không thể thừa nhận mình vẫn còn sợ.

“Vậy thầy”, chóp mũi Lang Tĩnh Phong nhẹ nhàng cọ chóp mũi Bạch Nguyễn, bởi vì Bạch Nguyễn phối hợp, từ một con sói đen tối thoái hóa thành một con chó ngây thơ, giọng nói làm nũng mang theo ý cười: “Vậy cho em hôn một cái được không? Hiện giờ mặt thầy đỏ lên sao lại đẹp như vậy?”

“Không được”, Bạch Nguyễn ở trong ngực Lang Tĩnh Phong vặn vẹo, bị đạo đức quất cho một cái nên cố gắng muốn tránh ra: “Khi em ở hành lang đã nói với thầy như thế nào, em nói hôm nay nếu em….”

Lang Tĩnh Phong ngắt lời cậu, tự mình bổ sung lời nói: “Em nói ‘nếu hôm nay em hôn thầy một cái, chạm bậy thầy một cái, thì em sẽ là chó’.”

“Hả”. Bạch Nguyễn chợt thấy chuyện lớn không xong.

Lang Tĩnh Phong lộ ra nụ cười lưu manh, thanh âm khàn khàn nói: “Thực xin lỗi thầy Bạch, em là một con chó, gâu gâu gâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play