Chỉ trong chốc lát, mẹ Trầm được nhờ đi mua nước đã trở về, Bạch Nguyễn mở nắp bình uống mấy hớp, sau đó lại cổ vũ Trầm Gia Hàm một lần nữa, rồi đứng dậy rời đi.
Khi rời khỏi bệnh viện đã là sáu giờ, Bạch Nguyễn ngồi xe về nhà, cùng ăn tối với nhóm thỏ con, và ăn vụng vài cọng cỏ linh lăng của nhóm thỏ con, chơi với chúng nó tới tám giờ. Nhìn thấy đã gần tới giờ rồi, Bạch Nguyễn ngồi xe quay trở về bệnh viện, đi vào nhà vệ sinh nam ở lầu bốn của khoa nội trú, khóa kỹ cửa cách gian cũng bắt đầu cởi quần áo.
Phòng Trầm Gia Hàm ở là phòng ba người, ba vị bệnh nhân cộng với người thân và hộ sĩ ra ra vào vào, nhiều người phức tạp, Bạch Nguyễn không thể thoải mái làm phép ở trong phòng bệnh được, phải đợi tới nửa đêm, chờ cho người bệnh và người nhà bệnh nhân ngủ hết rồi mới ra tay được.
Thời gian thăm bệnh của bệnh viện này là tới chín giờ tối, vì thế Bạch Nguyễn có thể tùy ý ra vào tòa bệnh viện này sau chín giờ, nhưng phòng bệnh thì không được. Đến chín giờ các y tá sẽ tới kiểm tra xem có bệnh nhân nào ngừng hô hấp hay không, Bạch Nguyễn là một người sống, muốn trốn ở trong phòng bệnh lúc nửa đêm là không có khả năng, dùng thân phận người thân để ở lại chăm sóc thì càng không được, chỉ có một cách duy nhất là biến trở về nguyên hình, lén chui vào trong phòng bệnh, tới nửa đêm thì chui ra làm chuyện mình muốn làm.
Bạch Nguyễn cởi sạch sẽ, đem quần áo bỏ vào trong túi ni lông đã chuẩn bị trước, treo gói to vào móc treo đồ trên tường nhà xí, thân thể hơi nhoáng lên một cái, thân hình người ngay lập tức biến mất, chỉ còn lại một cục lông màu trắng mềm mại đàng nằm ở trong giầy.
Sau khi biến trở về nguyên hình Bạch Nguyễn nhảy ra khỏi giầy, nhảy lên một tấm nhựa đã được trải sẵn, trên tấm nhựa đã đặt sẵn hai đôi giày màu trắng. Đây là đôi giày nỉ lông thỏ trắng, là Vân Thanh đưa cho Bạch Nguyễn, kiểu dáng tinh xảo đáng yêu, vừa rắn chắc vừa giữ ấm, động tác Bạch Nguyễn thành thạo xỏ vào bốn chiếc giày thỏ, lúc này mới dám ra khỏi WC nam.
—- Sau khi Bạch Nguyễn thành tinh, thói quen sinh sống càng ngày càng giống người, bắt đầu từ lúc năm tuổi đã biết trên mặt đất vừa lạnh vừa bẩn, khi biến về nguyên hình cũng thích đi những đôi giày nhỏ, Vân Thanh không thể làm, vì thế hắn đã thuyết phục sư huynh làm giày cho Bạch Nguyễn, còn nói với sư huynh hằng năm phải làm hai đôi giày mới gửi cho Bạch Nguyễn.
Kết quả đã qua nhiều tuổi như vậy, hằng năm qua tết âm lịch Bạch Nguyễn sẽ nhận được gói hàng của sư bá, mấy năm trước cậu còn ra bưu điện lấy, vài năm nay là dịch vụ SF Express đưa tới.
Trong gói quà tết của sư bá luôn có hai bộ giày thỏ tự làm, còn thường xuyên gửi đặc sản của các nơi tới, đặc sản cụ thể thì phụ thuộc vào nơi sư bá đi du lịch.
Bạch Nguyễn không biết tại sao trước đây sư bá lại đối xử tốt với cậu như vậy, cậu biết sư bá khéo tay nhưng tính tình rất xấu. Trước đây Bạch Nguyễn hay nghe sư bá và sư phụ Vân Thanh cãi nhau, đái khái là chuyện lông gà vỏ tỏi, ví dụ như hôm nay sư phụ Vân Thanh liếc mắt nhìn cô nương xinh đẹp tới đạo quan dâng hương, sư bá sẽ chê Vân Thanh tâm tư không trong sáng, rồi trở mặt ba ngày ba đêm, Vân Thanh mà không xuống nước dỗ hắn kêu “sư ca tốt” “sư ca thân yêu” thì hắn sẽ tuyệt đối không hết giận.
Khi Bạch Nguyễn còn nhỏ còn tưởng rằng sư bá không vừa mắt sư phụ, cho tới khi lớn lên, mới dần dần nhìn ra chút không thích hợp….
Bạch Nguyễn lắc đầu, khua đi những chuyện không đâu, vểnh tai nghe một lát, xác nhận trong phòng WC không có ai, mới chui ra từ dưới khe hở cách gian, mang bốn chiếc giày trắng nhỏ chuồn ra WC.
Thời gian thăm bệnh vẫn chưa kết thúc, khoa điều trị nội trú đông đúc, Bạch Nguyễn dựa vào tường đi tới trạm y tá cách nhà vệ sinh không xa, lách vào bên trong trạm y tá, chui vào trong góc dưới gầm bàn cuộn thành một quả bóng thỏ, đợi một lát, có ý tá phụ giúp bác sĩ đẩy xe đi qua, Bạch Nguyễn liền nhanh như tia chớp nhảy ra, nhanh nhẹn nhảy vào tầng cuối của xe đẩy. Có hai thùng rỗng chứa chất thải y tế ở tầng dưới, Bạch Nguyễn liền ngồi xổm giữa hai cái thùng này, để đi nhờ xe.
Y tá tới phòng bệnh chăm sóc người bệnh, xe đẩy đi ngang qua phòng bệnh của Trầm Gia Hàm, cửa phòng vừa lúc không đóng, Bạch Nguyễn liền nắm chắc cơ hội nhảy xuống xe, nhanh như chớp nhảy vào phòng bệnh, chui vào dưới giường bệnh đặt cạnh tường, cuộn thành một quả bóng nhỏ ở trong góc tường.
Không bị phát hiện.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, thời gian thăm bệnh đã kết thúc, khoa điều trị nội trú vắng lặng. Một giờ nữa lại trôi qua, đèn trong phòng bệnh đã tắt, ngọn đèn ngoài hành lang xuyên qua cửa sổ nhỏ trên cửa, trên mặt đất xuất hiện những cái bóng hình tứ giác.
Bạch Nguyễn thỉnh thoảng thò đầu ra khỏi giường để tìm hiểu tình hình, hai người bệnh già đã ngủ từ sớm, Trầm Gia Hàm ngồi ở trên giường chơi di động, chơi một lát, cũng tiến vào trong chăn đi ngủ.
Bạch Nguyễn cẩn thận chờ, cũng không biết bao lâu, cảm thấy Trầm Gia Hàm đã ngủ say, mới từ dưới giường chuồn ra, bánh bao màu trắng dùng lực nhảy bật lên, đáp xuống mép giường Trầm Gia Hàm.
Bạch Nguyễn lết tới đầu giường, nhìn chằm chằm Trầm Gia Hàm một lát, lại duỗi chân trước ra gõ vài cái vào ly nước đặt ở đầu giường, thấy Trầm Gia Hàm không có dấu hiệu tỉnh dậy, mới nhảy xuống giường, thân hình mềm mại lại chui vào dưới tủ đầu giường, cắn túi văn kiện và túi ni lông để áo của Lang Tĩnh Phong, kéo bọn nó từ từ đi ra, lại dùng móng vuốt linh hoạt mở ra hai túi to.
Mùi sói yêu bay ra ngay lập tức, Bạch Nguyễn chịu đựng sợ hãi cắn một góc áo của Lang Tĩnh Phong, lôi nó xuống dưới giường ngay dưới thân thể Trầm Gia Hàm, lại cúi người chui vào trong túi văn kiện đang mở lấy những lá bùa đặt lên quần áo của Lang Tĩnh Phong, để những lá bùa này dẫn đường cho công đức.
Trận pháp công đức sắp xếp xong, Bạch Nguyễn lại ngậm tám lá bùa còn thừa, lần lượt dán chúng vào tám hướng lấy Trầm Gia Hàm làm trung tâm.
Bốn lá bùa được gián ở giữa bốn mép giường, bốn lá bùa khác thì được gián trên bốn chân giường. Những lá bùa này đều được làm từ giấy vàng bình thường, mặt trái không có keo dán, nhưng tất cả đều dính chặc vào vị trí cố định sau khi miệng Bạch Nguyễn rời đi, xem ra là có một dòng khí lớn mạnh đá đính chúng lại.
Lá bùa đã dán vào đúng tám hướng, Tiểu Bạch lại nhảy lên mép giường, vểnh đuôi tròn đi lên trên người Trầm Gia Hàm, một đôi mắt to tròn xinh đẹp chớp chớp, ngay lập tức đôi mắt ấy mở to!
Trong phút chốc, yêu lực quanh người Bạch Nguyễn tăng vọt, yêu lực lớn mạnh trong hai năm tương lai đã bao lấy Bạch Nguyễn và Trầm Gia Hàm ở trung tâm, tràn ngập cả căn phòng như nước lũ, yêu khí dày đặc được kết dính và sền sệt như chất lỏng, chúng nó mạnh mẽ xâm chiếm mỗi một không gian trong phòng bệnh: bức màn bị một sức mạnh vô hình đính trên cửa sổ; ấm đun nước trên tủ đầu giường phát ra tiếng run rẩy nhỏ; cửa phòng bệnh bị đè ép hơi phình to ra, các thớ gỗ bị gãy phát ra tiếng rắc rắc nhỏ; ngay cả hai bà cụ ở hai cái giường bệnh khác cũng bị đẩy từ từ về phía bên giường….
Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi, trong nháy mắt khi yêu lực đạt tới giá trị cao nhất, năng lượng ở bảy cửa đều bị yêu lực dẫn dắt, mạnh mẽ hội tụ đến cửa sinh của Trầm Gia Hàm, năng lượng của tám lá bùa được gián ở mép giường và chân giường lớn mạnh đủ để tác động lên những vật chật trong thế giới này, không có gió nhưng lá cây vẫn lay động.
Sau khi năng lượng của bảy cửa đã nghịch chuyển xong, người Bạch Nguyễn lập tức đứng lên, hai móng tạo thành chữ thập, ánh mắt sắc bén, mở ra ba cánh miệng, khí thế hùng hậu gầm nhẹ một tiếng: “Kỉ!”
Lập tức tuân lệnh!
Tiếng la lắng xuống, đồng thời tám lá bùa trấn thủ tám cửa cũng tự động hiện lên ngọn lửa xanh trắng, trong nháy mắt, tám lá bùa đã bị cháy rụi, ngay cả chút bụi cũng không xót lại. Mà khi lá bùa cháy hết, yêu khí dày đặc trong phòng cũng tiêu tan, ngoại trừ một con thỏ trắng mệt mỏi nằm trên chăn ra, trong phòng bệnh im lặng giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
“Phù….. phù…..” Bạch Nguyễn thở từng hơi từng hơi, sức lực toàn thân bị rút cạn vì trận pháp vừa rồi, đừng nói là bốn chân, hiện giờ cậu ngay cả lỗ tai cũng không thể dựng lên được, hai lỗ tai nhỏ như hai chiếc lá không có sức lực mà rũ xuống, bốn chân và thân thể mềm như đất, nhìn từ xa giống như một chiếc bánh áp chảo hình con thỏ.
Trầm Gia Hàm được năng lượng của cửa sinh tẩm bổ, khuôn mặt trắng bệch dần dần trở nên hồng hào, trong lúc ngủ hô hấp cũng dần dần mạnh mẽ lên.
Hiệu quả của phép thuật này thật là nhanh chóng, tin tưởng chưa tới vài ngày Trầm Gia Hàm có thể xuất viện, về phần lý do để giải thích kỳ tích này thì không nằm trong phạm vi lo lắng của Bạch Nguyễn, điều tội tệ nhất là lấy thêm vài ống máu, làm thêm mấy lần kiểm tra và phối hợp nghiên cứu, còn có thể bị các phóng viên chặn đường thay nhau phỏng vấn, mà những điều này đối với người khôi phục sức khỏe cũng không phải là chuyện lớn gì.
Bạch Nguyễn nghỉ ngơi một lát, yêu lực và thể lực đều khôi phục được một chút, cậu nhảy tới bên gối Trầm Gia Hàm, cọ rớt một đôi giày thỏ màu trắng, dùng móng vuốt thỏ sạch sẽ mềm mại, giống như trưởng bối mà vỗ nhẹ lên đầu Trầm Gia Hàm.
Trầm Gia Hàm như cảm ứng được, mí mắt hơi rung động, lại không mở ra, nhỏ giọng nỉ non nói: “Thầy Bạch….”
Bạch Nguyễn mang giày thỏ trắng nhỏ vào, quay người nhảy xuống giường, bỏ những cái túi kia vào thùng rác, vứt áo của Lang Tĩnh Phong xuống vườn hoa dưới lầu. Sau khi xóa sạch hết chứng cớ, Bạch Nguyễn ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi một lát, sau khi có đủ yêu lực biến trở về hình người, mới nép vào tường nhảy về nhà vệ sinh nam, toàn bộ quá trình không bị ai phát hiện.
Ở trong cách gian biến về hình người mặc quần áo, Bạch Nguyễn thoải mái đi ra tòa nhà khoa nội trú, khi đi tới vườn hoa liền nhặt áo của Lang Tĩnh Phong lên, ngồi xe về nhà.
Ngày hôm sau, các học sinh chào đón kỳ thi giữa kỳ kéo dài hai ngày.
Lang Tĩnh Phong không bị chia tới nơi Bạch Nguyễn canh thi, Bạch Nguyễn lại nhớ thương muốn xem công đức của Lang Tĩnh Phong có tăng lên hay không, vì thế sau khi thi xong môn ngữ văn, Bạch Nguyễn đi vào phòng thi của Lang Tĩnh Phong tìm người.
Trong trường thi, các học sinh đang thảo luận đề ngữ văn, bên cửa sổ hành lang, Lang Tĩnh Phong đút tay vào túi quần dựa vào tường, dáng người cao gầy rất gây chú ý.
Trong chớp mắt nhìn thấy Bạch Nguyễn, sự mệt mỏi trên mặt Lang Tĩnh Phong lập tức biến mất không thấy bóng, thay vào đó là một nụ cười đẹp trai nhưng nhìn kiểu gì cũng vẫn thấy xấu.
“Chào thầy Bạch.” Lang Tĩnh Phong đứng thẳng, bước từng bước che trước người Bạch Nguyễn, rõ ràng là hỏi thăm thầy giáo, nhưng lại tạo ra hiệu quả chặn đường đánh cướp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT