Thực ra lúc đầu Phó Trung Lâm muốn nói chuyện tử tế với Phó Thiệu Nam. Giống như Đào Tâm Lạc đã nói, Phó Thiệu Nam không bao giờ chịu để người khác sắp xếp, dùng thủ đoạn ép buộc chắc chắn sẽ gây ra kết quả tồi tệ hơn.
Phó Thiệu Nam nghe thấy Phó Trung Lâm chủ động nhắc tới Đào Tâm Lạc thì không kinh ngạc chút nào, vốn dĩ là chuyện sớm muộn, khác ở chỗ Phó Trung Lâm biết quá trình chuyện này.
- -Giả sử như Phó Thiệu Nam tự nói ra, thì đó là thông báo, nếu Phó Trung Lâm tự điều tra ra, vậy Phó Thiệu Nam muốn giải thích trước rồi thông báo.
Hiển nhiên ông Phó vẫn còn ảo tưởng về cháu trai, tưởng rằng Phó Thiệu Nam nhất thời mê mẩn, bởi vậy khi Phó Thiệu Nam nói rằng "đang yêu đương" Phó Trung Lâm vẫn có thể khống chế được vẻ mặt.
"Ông nội, ông không cần thử cháu đâu."
Phó Thiệu Nam ngồi trên sofa, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, cơ thịt trên lưng và cánh tay đều căng lên. Người đàn ông ngước mắt nhìn ông lão tinh thần sáng láng đối diện, sắc mặt hơi âm trầm, như đang cảnh cáo: "Cũng đừng quấy rầy em ấy."
"Thằng nhãi này!" Phó Trung Lâm tức tới mức suýt nữa ném chén trà trước mặt qua: "Ăn nói với ông kiểu gì đấy!"
Quản gia thấy tình hình không ổn, vội vàng rót trà cắt đứt bầu không khí dương cung bạt kiếm trong phòng khách. Nước trà nóng bỏng rót vào tách trà đỏ thẫm, Phó Trung Lâm từng mắt tức giận nhìn cháu trai cứng đầu.
Mà Phó Thiệu Nam có một cái tật là sợ phiền phức, theo anh thấy, nếu Phó Trung Lâm đã phát hiện ra rồi thì cứ nói một lần cho rõ ràng luôn.
Quản gia nghe thấy hai chữ "kết hôn" thì sợ hãi run tay, nước trà trong ấm văng lên bàn trà. Hơi thở Phó Trung Lâm ngưng lại, không tin nổi mà hỏi: "Cháu nói lại lần nữa xem?"
"Ông nội, cháu rất hiếm khi thích ai." Phó Thiệu Nam bình tĩnh nhìn ông nội: "Cháu muốn kết hôn với em ấy."
Trong cơn giận dữ, Phó Trung Lâm cười lạnh một tiếng, cầm tách trà trước mặt lên. Phó Thiệu Nam quay đầu đi, tách sứ sượt qua má anh, rơi xuống cách đó không xa, vỡ nát tan.
"Cháu muốn làm ông tức chết thật đấy à." Nhớ lại những lời Đào Tâm Lạc muốn truyền đạt, Phó Trung Lâm nổi giận quát: "Kết hôn cái gì! Streamer kia không hề thích cháu! Giờ đang đếm ngón tay chờ chia tay với cháu đấy!"
Xe cộ trên đường vào giờ cao điểm buổi tối rất khó di chuyển, Phó Thiệu Nam lạnh mặt im lặng lái xe. Rõ ràng Đào Tâm Lạc bị dọa sợ, cậu cảm thấy Phó Thiệu Nam vừa nói chuyện với cậu thật xa lạ, thật đáng sợ.
Đèn đỏ chuyển sang xanh, dòng xe dừng lại dần tiến lên. Rời khỏi con đường tắc nghẽn, Phó Thiệu Nam tăng tốc độ, chiếc xe sang trọng màu đen lái về phía ngoại thành.
Đào Tâm Lạc không chú ý đến những thay đổi của khung cảnh xung quanh, nhớ tới mình đang yêu đương với Phó Thiệu Nam, suy nghĩ một lúc lâu mới do dự nói: "...Anh giận ạ?"
"Anh ta đột nhiên chạy tới, em còn chưa kịp phản ứng lại nữa."
Đào Tâm Lạc nhỏ giọng giải thích, muốn nói với Phó Thiệu Nam rằng đây không phải ý của mình. Nhưng cậu giải thích xong lại không nhận được câu trả lời như trong tưởng tượng, Đào Tâm Lạc mím môi, đầu óc không thông minh điên cuồng xoay chuyển.
Góc nghiêng của Phó Thiệu Nam luôn lạnh căm căm, lúc nghiêm túc lái xe cũng không để ý tới Đào Tâm Lạc. Đào Tâm Lạc không rõ suy nghĩ của Phó Thiệu Nam, một lúc sau lại nói: "Anh đừng giận nữa, lần sau em sẽ chú ý."
Giọng điệu xin lỗi nhẹ nhàng mềm mỏng, nghe vô cùng chân thành. Vốn dĩ Phó Thiệu Nam rất thích như vậy, nhưng người đàn ông lúc này chỉ quay đầu nhìn Đào Tâm Lạc một cái, mặt vô cảm gọi một tiếng: "Cục cưng."
Đào Tâm Lạc bị gọi mà sững sờ.
"Có phải trong mắt em, anh cũng giống đám đàn ông trong livestream của em không?"
Xe xung quanh dần ít đi, qua khóe mắt anh, Đào Tâm Lạc đang sững sờ nhìn anh, không biết là không kịp phản ứng hay là đang suy nghĩ xem nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Biển báo trên đường phía trước hiển thị rời khỏi khu đô thị. Phó Thiệu Nam nhận được đáp án từ ánh mắt chần chừ của Đào Tâm Lạc, anh nhíu mày, nhưng lại thả lỏng rất nhanh.
"Giọng điệu em dỗ anh rất giống khi dỗ bọn họ."
Đào Tâm Lạc há miệng, lại phát hiện Phó Thiệu Nam nói rất đúng. Nếu đã đúng rồi, thì Đào Tâm Lạc không thể phản bác lại được.
Trong xe lại yên tĩnh, lúc này Đào Tâm Lạc mới cảm nhận được khung cảnh xa lạ ngoài cửa sổ xe. Cậu ngập ngừng hỏi, giọng cẩn thận dè dặt: "...Chúng ta, chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Tới nhà mới."
Sau khi im lặng một lúc, Phó Thiệu Nam lạnh nhạt trả lời cậu.
Phó Thiệu Nam đứng tên rất nhiều bất động sản, tuần nào cũng có bên dọn vệ sinh tới dọn dẹp. Sắc trời dần tối, chiếc xe sang trọng màu đen đỗ lại trước một tòa biệt thự sân vườn. Đào Tâm Lạc ngồi trong xe nhìn cổng sắt sẫm màu của biệt thự, mơ hồ có dự cảm không lành.
Phó Thiệu Nam cởi dây an toàn, để ý thấy Đào Tâm Lạc vẫn đang sững sờ ngồi ở đó, tiện tay cũng cởi dây đai an toàn trên người cậu ra. Tiếng mở khóa rất nhỏ lại khiến Đào Tâm Lạc giật nảy mình.
Như cuối cùng cũng hoàn hồn lại, sắc mặt Đào Tâm Lạc hoảng hốt, vô thức nắm lấy bàn tay đang rụt lại của Phó Thiệu Nam.
Trong biệt thự bật đèn, có nghĩa đang có người ở trong đó. Đào Tâm Lạc ở trong khoang xe tối tăm mím môi, ngón tay thon gầy vì sợ hãi mà ra siết chặt Phó Thiệu Nam, khớp ngón tay trắng bệch bất thường.
Đào Tâm Lạc mất một lúc mới nhận ra câu nói "nhốt lại" của Phó Thiệu Nam có ý gì. Cậu nhìn người đàn ông trước mắt, lông mi bất an run rẩy: "... Em thấy hơi sợ."
Thật đáng thương.
Phó Thiệu Nam giơ tay lên, xoa gò má hơi lạnh của Đào Tâm Lạc đầy thương tiếc, cuối cùng thái độ cũng dịu đi một chút.
"Ông nội nói em không thích anh." Phó Thiệu Nam nói rất chậm, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Đào Tâm Lạc: "Em vẫn đang đợi anh nói chia tay với em, đúng không?"
Bàn tay đặt lên gò má chậm rãi sờ tới nốt ruồi trên sống mũi Đào Tâm Lạc, lần thứ hai Phó Thiệu Nam cũng không đợi được câu trả lời của đối phương.
"Cục cưng." Người đàn ông nhéo má Đào Tâm Lạc như an ủi giống trước đây, giọng điệu nói chuyện bình thản, vào trong tai Đào Tâm Lạc lại thành đe dọa: "Xuống xe."
Đào Tâm Lạc cùng Phó Thiệu Nam đi vào cửa, dì bảo mẫu đang hầm canh trong phòng bếp. Mùi thơm của đồ ăn bay tới huyền quan, dì nghe thấy động tĩnh ở cửa thì tắt bếp đi ra đón.
Đèn ở huyền quan là màu quýt hơi ấm, đặt vài chậu cây xanh làm vật trang trí, không hiểu sao có cảm giác giống gia đình. Lưng vang lên tiếng đóng cửa, cảnh tượng trong biệt thự hình như không đáng sợ như tưởng tượng của Đào Tâm Lạc.
Vẻ mặt dì bảo mẫu hiền hòa, tướng mạo rất thân cận. Lúc bà ấy đi ra nhìn thấy Phó Thiệu Nam thì gật đầu coi như chào hỏi, Đào Tâm Lạc ngẩng đầu lên nhìn Phó Thiệu Nam, đúng lúc bị người đàn ông ôm eo.
Phó Thiệu Nam ôm Đào Tâm Lạc, thấy cậu sững sờ thì lấy điện thoại trong túi quần cậu rất dễ dàng. Cái ôm kéo dài mấy giây ngắn ngủi, thậm chí Đào Tâm Lạc còn không kịp cướp lại thì cánh cửa biệt thự kia đã bị mở ra lần nữa.
"Chăm sóc tốt cho em ấy."
Trước khi đi Phó Thiệu Nam nhìn dì bảo mẫu, để lại một câu này.
Tối đó Đào Tâm Lạc biết rất nhiều chuyện.
Cửa trong biệt thự là khóa vân tay, đi vào và rời đi đều cần vân tay, Đào Tâm Lạc rất khó có thể chạy trốn.
Dì bảo mẫu họ Trương, bà ấy có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài nhưng không nói được, Đào Tâm Lạc chỉ có thể dùng giấy bút giao lưu ngắn gọn với bà ấy.
Biệt thự có ba tầng tất cả, dì Trương ngủ ở tầng một, phòng ngủ của Đào Tâm Lạc ở tầng hai. Căn phòng rộng lớn rất yên tĩnh, bài trí trong phòng ngủ đều là màu ấm như Đào Tâm Lạc thích.
Buổi tối tắm rửa xong Đào Tâm Lạc nằm lên giường, trốn trong chăm rất lâu mới ngủ được.
Giấc ngủ này kéo dài tới chiều ngày hôm sau, Đào Tâm Lạc rời giường xuống tầng, bước chân nhẹ bẫng.
Hình như dì Trương vẫn luôn đợi cậu, nghe thấy tiếng bước chân của cậu thì vẫy tay, ra hiệu Đào Tâm Lạc ngồi vào bàn ăn.
Mất công cụ liên lạc cũng đồng nghĩa mất cả khái niệm thời gian, tinh thần của Đào Tâm Lạc có vẻ không tốt lắm, dáng vẻ cầm đũa rất chán nản. Dì Trương đã tìm hiểu thói quen sinh hoạt của cậu trước, phát hiện cậu chỉ ăn mấy miếng đã buông đũa thì lo lắng nhìn cậu.
"Dì Trương, cháu ăn no rồi." Đào Tâm Lạc nói rất nhỏ, ủ rũ đứng dậy: "Cháu hơi buồn ngủ, lên tầng ngủ đây ạ."
Khi hoàng hôn buông xuống, ngoài cửa phòng vang lên tiếng động, cửa sổ phòng ngủ mở ra. Đào Tâm Lạc vừa tắm xong, bò trước cửa sổ ngắm hoàng hôn.
Trước biệt thự trồng rất nhiều cây, Đào Tâm Lạc không nhận ra loài của chúng, chỉ cảm thấy rất nhiều màu sắc.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng ngủ được bật hơi thấp, Phó Thiệu Nam vừa vào đã nhìn thấy Đào Tâm Lạc đi chân trần trên sàn. Cánh tay rắn chắc của người đàn ông bế Đào Tâm Lạc lên một cách dễ dàng, Đào Tâm Lạc vùng vẫy vài cái trong vô vọng, bị bế tới bên giường.
Phó Thiệu Nam nửa quỳ xuống, lòng bàn tay khô ráo làm ấm bàn chân lạnh lẽo của Đào Tâm Lạc. Người đàn ông hơi cúi đầu, không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt.
"Sao lại không đeo tất?"
Mùi sữa tắm lành lạnh thoảng qua mũi khiến người khác bị nghiện như thuốc độc. Đào Tâm Lạc mím chặt môi, nhìn người đàn ông mặc áo phông đen trước mắt, nhấc chân lên đạp anh.
Cái đầu tiên đạp trúng vai Phó Thiệu Nam, Phó Thiệu Nam lúc này vẫn đang nắm cổ chân Đào Tâm Lạc, đạp lên người chỉ có chút lực. Phó Thiệu Nam không hề kinh ngạc trước hành động của Đào Tâm Lạc, thậm chí còn buông tay ra để mặc Đào Tâm Lạc phát tiết.
Cái thứ hai Đào Tâm Lạc đạp vào lồng ngực rắn đanh của Phó Thiệu Nam, cái đạp này cậu dùng hết sức trên người. Nhưng người đàn ông vẫn bất động, vẫn nửa quỳ trước mặt cậu rất vững vàng.
Có lẽ cũng biết rõ chút sức lực này của mình không làm gì được Phó Thiệu Nam, Đào Tâm Lạc đạp lên người Phó Thiệu Nam mười mấy cái như tự ngược, sau đó vẫn là Phó Thiệu Nam phát hiện chân Đào Tâm Lạc đã đỏ ửng nên vươn tay nắm lấy mắt cá chân cậu.
Nước mắt nhịn đã lâu của Đào Tâm Lạc lập tức trào ra, Phó Thiệu Nam ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Đào Tâm Lạc, im lặng một lúc mới đứng dậy ôm cậu.
Thân hình cao to của người đàn ông bao trùm hoàn toàn, Đào Tâm Lạc kháng cự cái ôm này nhưng lại không trốn được. Lúc Phó Thiệu Nam tới gần, Đào Tâm Lạc dứt khoát há miệng ra cắn lên cổ Phó Thiệu Nam.
Khác với cái hôn tán tỉnh, Đào Tâm Lạc cắn rất mạnh, đến mức có thể cảm nhận được mạch đập đang đập mạnh mẽ dưới làn da mỏng.
Răng cắn rách da, kẽ răng nếm được mùi máu tanh, nước mắt lăn dài xuống, lăn tới bên môi, nước mắt mặn chắt và máu tanh trộn lẫn với nhau.
Phó Thiệu Nam giữ yên tư thế ôm này, đầu anh đặt lên vai Đào Tâm Lạc như đang hưởng thụ thời khắc thân mật này.
Không biết qua bao lâu, Đào Tâm Lạc không kìm được nghẹn ngào một tiếng, nhả răng ra. Phó Thiệu Nam nghiêng đầu sang, dùng bụng ngón tay lau vết máu còn chưa khô trên cổ.
Anh quay đầu sang, thấy Đào Tâm Lạc khóc đỏ mắt đang trừng mình, trông vô cùng đáng thương.
"Cục cưng giỏi quá."
Phó Thiệu Nam giơ tay, cọ vết máu trên ngón tay lên gò má trắng nõn của Đào Tâm Lạc. Anh nhếch môi, giọng nói đầy cảm xúc như đang khen ngợi Đào Tâm Lạc vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT