Trận mưa xối xả đêm qua kéo dài tới rạng sáng. Vốn tưởng trận mưa này sẽ giảm bớt thời tiết nóng bức ở thành phố Z nhưng nhiệt độ ngày hôm sau vẫn nóng nực khó chịu, mưa xong trời càng nóng hơn.
Bình thường Hải Loan Viên không cho người khác ngoài chủ nhà vào, phòng bảo vệ xác nhận biển xe của Đoàn Tiêu Thiến xong mới nâng cổng vào lên.
Lúc Đào Tâm Lạc tỉnh dậy, trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình cậu, rèm che hé một khe hở nhỏ. Đào Tâm Lạc nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ qua khe hở, ký ức mơ hồ hiện về từng chút một.
Trước khi tới công ty, Phó Thiệu Nam đã lôi Đào Tâm Lạc từ trong ổ chăn ra gọi người dậy, nhấn mạnh với Đào Tâm Lạc rằng cậu chỉ được ngủ thêm nửa tiếng nữa thôi.
Lúc đó Đào Tâm Lạc buồn ngủ tới mức không mở nổi mắt, qua loa đồng ý, trên thực tế không hề biết Phó Thiệu Nam đang nói gì.
Nếu không cần livestream không cần kiếm tiền, vậy thì kỳ nghỉ hè dài của Đào Tâm Lạc cũng giống như tất cả sinh viên đại học bình thường, cơ bản có thể tóm gọn thành ăn uống vui chơi. Bây giờ chuyện livestream vừa bắt đầu, Phó Thiệu Nam đã thông báo với Đoàn Tiêu Thiến để hôm nay cô dẫn Đào Tâm Lạc ra ngoài chơi.
Màn hình điện thoại thông báo có tin nhắn wechat mới, Đào Tâm Lạc mắt nhắm mắt mở nhìn đồng hồ, đầu óc buồn ngủ bỗng tỉnh táo lại.
"...Sao lại muộn thế này rồi!"
Đào Tâm Lạc vén chăn nhảy xuống giường, chạy chân trần tới cửa phòng ngủ rồi lại vòng về. Cậu cúi đầu sốt ruột đi dép lê vào, nhanh chóng chạy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Lúc đánh răng Đào Tâm Lạc soi gương chỉnh lại đầu tóc rối bời, ở gáy còn có một nhúm tóc vểnh lên.
Đào Tâm Lạc lắc đầu qua lại, tay nhúng vào nước đè nhúm tóc kia xuống.
Dấu vết bên cổ hình như nhiều hơn hôm qua một chút, Đào Tâm Lạc ngẩng đầu nghĩ lại vài giây, không biết ký ức của mình có sai lệch gì không.
Phòng để đồ treo rất nhiều quần áo, tất cả đều vừa với số đo của Đào Tâm Lạc. Thời gian gấp rút nên Đào Tâm Lạc cũng không kịp lựa chọn cẩn thận, tiện tay lấy một cái áo sơ mi có thể che cổ rồi bắt đầu thay.
Lúc thay đồ Đào Tâm Lạc không khỏi chú ý tới ngực mình. Qua một đêm đầu v* càng sưng hơn, dựng lên trông rất rõ ràng, bên viền còn ửng hồng đầy tình sắc.
Đào Tâm Lạc không nghĩ nhiều, mặc quần áo xong khẽ lẩm bẩm mấy câu, trong lòng vẫn thấy may mắn vì Phó Thiệu Nam không phát hiện ra.
Đoàn Tiêu Thiến đi thang máy tới đúng tầng thì Đào Tâm Lạc đang đợi người. Hai người gặp mặt, Đào Tâm Lạc cười chào hỏi, Đoàn Tiêu Thiến đưa đồ ăn sáng mua trên đường cho cậu.
"Chào buổi sáng nha Tâm Tâm!"
Đào Tâm Lạc hiếm khi mặc quần áo sẫm màu, áo sơ mi màu đen mặc trên người hôm nay sạch sẽ đơn giản, phối với quần suông màu be, chân đi đôi giày bình thường nhạt màu. Đào Tâm Lạc không biết giá cả, nhưng cảm thấy đôi giày mới với bộ đồ trên người đều không rẻ.
Đoàn Tiêu Thiến nhìn bàn tay vươn tới của Đào Tâm Lạc, được màu đen tôn lên nên trông cậu càng trắng hơn. Da thịt trắng nõn mềm mại, chỉ thoáng nhìn bề ngoài đã thấy Đào Tâm Lạc thực sự rất giống cậu chủ nhỏ được nuôi nấng chiều chuộng.
"Chị mua ở tiệm bánh bao gần đây đấy, bánh phô mai họ làm là ngon nhất, lần nào chị tới cũng gần như bán hết sạch." Đoàn Tiêu Thiến cắm ống hút vào hộp sữa bò, cầm cho Đào Tâm Lạc: "Hôm nay khá may, lúc chị tới mua thì vừa làm xong."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào thang máy. Đào Tâm Lạc đi vào trước, thuận tay ấn tầng đi xuống. Cậu không cao hơn Đoàn Tiêu Thiến mấy, lúc cúi đầu để lộ dấu hôn không giấu được.
Trông Đoàn Tiêu Thiến có vẻ vô tư nhưng thực ra rất cẩn thận. Cô nhớ tới vị trí bên cổ của Đào Tâm Lạc mà hôm qua không thấy có dấu hôn. Cửa thang máy đóng lại, Đào Tâm Lạc ngẩng đầu lên nói với Đoàn Tiêu Thiến.
"Chị Thiến Thiến, bánh chị mua cho em là của chị à? Chị ăn sáng chưa?"
Đoàn Tiêu Thiến vội vàng nhìn sang chỗ khác, giả vờ chỉnh cổ áo cho Đào Tâm Lạc, vươn tay che giấu hôn giúp cậu.
"Chị ăn rồi!" Đoàn Tiêu Thiến mỉm cười, nhìn vào ánh mắt khó hiểu của cậu rồi trêu đùa: "Chị gửi nhiều tin nhắn wechat cho em vậy mà không thấy em trả lời, ngủ muộn quá à?"
Đào Tâm Lạc không ngờ Đoàn Tiêu Thiến lại đoán chính xác như vậy, cậu thấy hơi ngại bèn nhỏ giọng chuyển đề tài: "Hôm nay chúng ta đi đâu chơi vậy?"
"Đi công viên rừng rậm, chúng ta lái xe tới đó mất khoảng hai tiếng đồng hồ. Công viên rừng rậm kia mới mở, mời rất nhiều streamer tới quảng cáo đấy."
"Một số streamer mà chị quen hôm nay cũng tụ tập ăn uống ở đó." Đoàn Tiêu Thiến chú ý thấy Đào Tâm Lạc bỗng trở nên căng thẳng, vội vàng an ủi cậu: "Đều là sinh viên đại học, tuổi bọn họ cũng ngang nhau nên em làm quen sẽ nhanh thôi, hơn nữa cũng có người cùng trang livestream với chúng ta đấy."
"Chị không nói với bọn họ em cũng là streamer đâu, Tâm Tâm, hôm nay chúng ta cứ đi chơi cho vui vẻ thôi."
Khu vực công viên rừng rậm là khu vực phát triển trọng điểm của thành phố Z trong những năm gần đây. Thời gian trước Thích Hồng đã đầu tư vào một mảnh đất ở đó, gần đây có tin đồn rằng anh ta có ý định chiếm dụng.
Đoàn Tiêu Thiến vặn nhỏ âm lượng của đài phát thanh trong xe một chút, giọng nói chuyện của MC trong đài bỗng trở nên bé đi rất nhiều.
Ánh nắng dày đặc tràn vào từ cửa sổ xe, Đào Tâm Lạc nghiêng mặt đối diện với ánh nắng, ngủ thiếp đi trên ghế phó lái.
Nhân lúc đèn đỏ Đoàn Tiêu Thiến lập tức lấy điện thoại ra lén chụp Đào Tâm Lạc một tấm, sau đó ấn vào gửi đi.
Đoàn Tiêu Thiến: Chúng tôi đang đi trên đường, Tâm Tâm vừa ăn xong bữa sáng, giờ đang ngủ rồi.
Đoàn Tiêu Thiến đợi một lúc không nhận được tin nhắn trả lời của Phó Thiệu Nam, lại gửi thêm một câu.
Đoàn Tiêu Thiến: Lúc ra ngoài tôi thấy Tâm Tâm rất háo hức, chắc hôm nay cậu sẽ rất vui.
"Chào buổi trưa nha mọi người, vào live thôi vào live thôi! Đúng giờ nhỉ tôi đâu có muộn ha."
Một cậu trai đội mũ lưỡi trai cầm gậy selfie quay một vòng để khán giả xem livestream thấy khung cảnh bên mình: "Các bạn có thấy lag không? Tôi kết nối với wifi của công viên này, nghe nói rất oke đấy."
[Đừng lắc nữa anh, choáng lắm rồi.]
[Không lag không lag không lag! Rừng cây đẹp quá!]
[Chào buổi trưa nha Dương Thần! Anh ăn cơm chưa?]
[Nhiều người thế! Cảm thấy thật nóng! Hôm nay Dương Thần livestream ăn ngoài trời à?]
[Rất nhiều streamer đều live ở đây hôm nay đấy!]
"Tôi thấy cũng được, ở đây nhiều cây, không nóng như khu đô thị."
Cậu trai được fans gọi là Dương Thần chọn mấy câu hỏi hiện trên màn hình để trả lời, sau đó cảnh tượng chuyển đi, camera điện thoại cố định bên tay trái.
"Cho mọi người xem hôm nay có ai tới này!"
"Chào mọi người, lâu lắm không gặp." Đoàn Tiêu Thiến cười né camera, vươn tay vỗ đầu Du Tri Dương: "Thằng nhóc này quay chị làm gì! Mọi người có xem chị đâu! Em mau quay những trai xinh gái đẹp khác đi!"
[Chị Thiến Thiến! Lâu lắm không gặp chị!]
[Huhuhu thế mà lại là chị Thiến Thiến tôi thích nhất!]
[Chị ơi chị mau quay lại quản lý Dương Thần đi! Ngày nào anh ấy cũng không ăn cơm chỉ biết leo rank thôi, chúng em bảo anh ấy đi ngủ anh ấy cũng không nghe!]
Đoàn Tiêu Thiến từng làm trợ lý cho Du Tri Dương mấy năm, sau này cho dù hai bên đã ngưng hợp tác hai người vẫn giữ liên lạc. Làm streamer game leo rank cao là bát cơm của bọn họ, Đoàn Tiêu Thiến nhìn vành mắt đen trên mặt Du Tri Dương bèn tới gần hỏi han.
"Mùa giải mới bắt đầu rồi à?"
"Vâng, đêm qua ngủ bốn tiếng, tỉnh dậy thì bắt đầu livestream ngoài trời."
"Chẳng phải trước đây chị đã nói với em rồi sao, thức đêm nhiều dễ bị liệt dương đó." Đoàn Tiêu Thiến cũng không quan tâm giờ đang livestream, quan tâm giảng giải: "Để chị nghĩ xem nào, Dương Dương à em mới 21 tuổi, tuy còn trẻ nhưng phải để ý một chút..."
Nơi tập hợp là một bãi cỏ trong công viên, được xây dựng thành khu nghỉ ngơi và khu nướng thịt. Sắc mặt Du Tri Dương dưới vành mũ sượng lại, mà Đoàn Tiêu Thiến đang nói chuyện ở đây nhưng mắt thì cứ nhìn bóng dáng đang được vây quanh ở khu nướng thịt.
"Đoàn! Tiêu! Thiến! Bây giờ trong livestream của em có hàng trăm nghìn người đó!" Du Tri Dương phẫn nộ gầm lên: "Em phải kiện chị tội phỉ báng!"
Chưa từng thấy trường hợp nào như vậy, vẻ mặt của Đào Tâm Lạc cách đó không xa càng ngày càng xấu hổ, Đoàn Tiêu Thiến đứng dậy vội vàng chạy về phía khu nướng thịt, quay đầu nhanh chóng nói một câu với Du Tri Dương: "Không nói nữa, chị qua bên kia xem thế nào."
Du Tri Dương cầm điện thoại theo sát đằng sau, mặt đầy giận dữ: "Không được! Chị xin lỗi em trước đã! Nếu không bọn họ sẽ hiểu lầm đấy!"
Khu nướng thịt có tổng cộng mười mấy người cả nam lẫn nữ, xinh đẹp sáng sủa, đa số đều cầm điện thoại livestream. Đoàn Tiêu Thiến chen vào đám người dẫn Đào Tâm Lạc ra, camera của Du Tri Dương cũng tới bên Đào Tâm Lạc vào lúc đó.
[Uầy! Đây là em trai mà tôi vừa thấy ở livestream bên kia đó! Em ấy ngoan quá!
[Trắng quá, da thật đẹp.]
[Là kiểu mà tôi thích à? Không chắc nữa, để xem lại đã.]
[Dương Thần à tay anh vững tí xem nào, đừng rung nữa, mặt em trai kia mờ cả đi rồi.]
[Đây là streamer nào vậy! Tôi chưa thấy bao giờ! Có ai có cửa truyền tống không, tôi đi làm thẻ fan.]
Tay Đào Tâm Lạc còn đang cầm một xiên thịt bò, bên trên rắc đầy thì là. Du Tri Dương ngửi thấy mùi thơm của thịt bụng kêu đói ngay. Cậu ta đi tới bên cạnh Đào Tâm Lạc, nhất thời quên mất chuyện đang tranh cãi với Đoàn Tiêu Thiến lúc nãy.
Đào Tâm Lạc rời khỏi đám người cuối cùng cũng thở phào một hơi. Cậu chú ý thấy ánh mắt khát vọng của Du Tri Dương ở bên cạnh, ngập ngừng đưa xiên thịt sang.
"Anh muốn ăn à?" Đào Tâm Lạc nhỏ giọng hỏi: "Tôi vừa lấy đấy, còn chưa ăn đâu."
Đoàn Tiêu Thiến còn chưa kịp nói giúp Đào Tâm Lạc thì Du Tri Dương đã ngoạm vào xiên thịt bò. Camera livestream không nhắm chuẩn, nhưng mọi người đều nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ.
"Cảm ơn em nhé em trai, anh đói chết luôn rồi, anh cũng không tranh được thịt nướng với đám người kia."
Vành mũ lưỡi trai không che được nụ cười sáng ngời của Du Tri Dương, như nhớ ra gì đó, Du Tri Dương cắn thịt bò nóng hổi hỏi: "Đúng rồi em bao nhiêu tuổi vậy?"
"20."
"Anh 21, vậy anh gọi em là em trai cũng không sao cả."
Đào Tâm Lạc vừa xuất hiện đã khiến rất nhiều người chú ý. Bề ngoài cậu ngoan ngoãn bắt mắt, vừa xuất hiện trong ống kính đã khiến người xem thảo luận ầm ĩ.
Du Tri Dương nhìn Đào Tâm Lạc, không kìm được ngoác miệng trêu cậu: "Em gọi anh là anh trai đi."
Đây không phải chuyện khó gì, Đào Tâm Lạc nghĩ cũng không thèm nghĩ ngoan ngoãn gọi: "Anh trai."
"Bớt lợi dụng cho chị!"
Đoàn Tiêu Thiến vỗ mạnh vào vành mũ của Du Tri Dương. Đào Tâm Lạc cúi đầu lấy điện thoại đang rung ra, Đoàn Tiêu Thiến vừa thấy hiển thị cuộc gọi tới thì lập tức vươn tay chỉ về một hướng, nói với Đào Tâm Lạc: "Em đi nghe điện thoại đi, tới bên kia kìa. Bên kia ít người, yên tĩnh."
"Ừm, vừa tới, chưa ăn trưa."
"Không nói, nắng không chiếu tới chỗ này."
"Bọn họ đều rất nhiệt tình, em kết bạn wechat nhiều lắm."
Đào Tâm Lạc cong khóe môi cười rất vui vẻ, lúc nói chuyện Phó Thiệu Nam cũng nghe ra được sự hoạt bát của cậu: "Nhưng mà anh ơi, người xem livestream của bọn họ nhiều thật đấy. Em nhìn bừa một cái thôi đã thấy mấy trăm nghìn người xem rồi, lúc nói chuyện với họ em sợ nói lỡ lời lắm."
"Muốn nói gì thì nói, đừng để bản thân tủi thân."
Giọng Phó Thiệu Nam trầm thấp, an ủi cảm xúc căng thẳng của Đào Tâm Lạc. Đằng sau vang lên tiếng bước chân, một người đàn ông trung niên đi tới bên cạnh Đào Tâm Lạc.
Công viên rừng rậm luôn mở với bên ngoài, có khi cũng có người qua đường đi qua khu vực náo nhiệt này. Quản gia nhận được chỉ thị của Phó Trung Lâm, rất nhanh đã tìm thấy Đào Tâm Lạc.
Đào Tâm Lạc khó hiểu nhìn người đàn ông trung niên lộ vẻ nghiêm túc trước mắt, hai người nhìn nhau mấy giây.
Một lúc sau Đào Tâm Lạc nói với người đàn ông bên kia điện thoại, giọng điệu mềm mỏng: "Anh ơi, bên em có chút chuyện, không nói nữa nhé."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT