Đại khái là câu trả lời của Đào Tâm Lạc không dễ chịu, thật lâu vẫn không nghe được người đàn ông trả lời. Mà nam sinh ngồi trước máy tính cắn chặt môi, vội vàng nói tạm biệt đại gia đầu bảng: "Anh ơi... Giờ em có việc rồi! Lần sau chúng ta nói chuyện tiếp nha!"
Cánh môi nhanh chóng bị cắn rách, mùi máu tươi quen thuộc trào ra. Đào Tâm Lạc cũng thấy lạ, trước livestream vẫn còn tốt, sao giờ lại đau thế này.
Cậu đau tới nỗi hít khí lạnh, gian nan đứng dậy khỏi ghế. Ngoài phòng khách có thuốc giảm đau, là mấy ngày hôm trước cậu nhõng nhẽo năn nỉ bác sĩ kê cho cậu.
Có điều mấy ngày nay cậu không uống, chủ yếu không nỡ uống, sợ uống xong thì hết mất. Có đôi khi đau đớn sẽ giúp miệng vết thương khép lại, Đào Tâm Lạc nhớ lời dặn của bác sĩ, thật sự nhịn không được mới uống thuốc.
Cái ly thủy tinh vỡ nát đã được thay bằng một ly nhựa màu xanh, Đào Tâm Lạc nuốt hết một viên thuốc giảm đau, tủi thân kêu lên: "Đau quá đau quá đau quá..."
Phòng khách yên tĩnh chỉ có mỗi giọng của cậu. Đào Tâm Lạc đau tới xanh cả mặt, chậm rãi đi về phòng ngủ.
Vất vả lắm mới ngồi được xuống giường, một trận giày vò như vậy khiến người cậu đầy mồ hôi lạnh. Đào Tâm Lạc xốc áo lên, nghiêng người, nhìn có chút đáng thương.
Dấu vết trên người đang chậm rãi biến mất, vết bầm xanh tím được làn da trắng nõn tôn lên càng khiến người ta thêm sợ. Đào Tâm Lạc chọt vào băng gạc bên trên hai cái, không thấy dấu hiệu rách ra hay đổ máu.
Mỗi lần cậu căng thảng thì lòng bàn tay bắt đầu ngứa, Đào Tâm Lạc nhịn không được mà cào tay hai lần, yên lặng cầu cho thuốc giảm đau có thể có hiệu quả ngay tức khắc.
Ông Mộ Vân về nước, nghỉ ngơi ở khách sạn một ngày lại có chút đứng ngồi không yên. Ở thành phố Z này anh ta chỉ có một người bạn là Phó Thiệu Nam, trùng hợp sau đó Phó Thiệu Nam lại gọi tới, hỏi anh ta có thể giúp anh một chuyện được không.
"Điều tra một người giúp tôi."
"Được!"
Theo dõi điều tra đối với Ông Mộ Vân mà nói là chuyện trẻ con, vừa hay anh ta đang vừa rảnh vừa chán nên đồng ý.
Phó Thiệu Nam trước giờ nói chuyện ngắn gọn, Ông Mộ Vân nghe anh nói xong thì nảy sinh tò mò với đối tượng bị điều tra.
"Bảo vệ?" Ông Mộ Vân lặp lại hai chữ này, giọng có hơi quái. Phó Thiệu Nam nhanh chóng chuyển tiếp phần lý lịch kia qua.
"A Nam, ai vậy?" Ông Mộ Vân kích động mở miệng, xem xong lý lịch còn tò mò hơn, "Còn trẻ ghê."
Phó Thiệu Nam bị hỏi một đằng trả lời một nẻo, chỉ nhấn mạnh một chỗ, "Em ấy nhát gan, tính cảnh giác không cao."
Ông Mộ Vân nhướng mày, nghe Phó Thiệu Nam nói thế thì lập tức dừng câu chuyện.
Phần sơ yếu lý lịch này ghi lại thông tin cá nhân của người bị điều tra, chỗ nào cũng thấy không hề có quan hệ gì với Phó Thiệu Nam. Chỉ là thái độ ban nãy của Phó Thiệu Nam trong điện thoại lại làm người ta cảm thấy ái muội, giống như đối phương là một người rất quan trọng.
Hôm sau, Ông Mộ Thiên mượn một chiếc xe cũ từ chỗ công ty taxi, đội mũ, mang kính với camera rồi bắt đầu nhiệm vụ của mình.
Khác với nước Y, người bị điều tra lần này không phải chính trị gia, không phải thành phần tinh anh xã hội hay người thứ ba gì cả, Ông Mộ Vân không cần lo tính mạng bị nguy hiểm, cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách nhẹ nhàng.
Tới nơi cần tới, Ông Mộ Vân chỉ có thể dừng xe ngoài hẻm, đường ở khu này phức tạp, lái xe hay dừng xe cũng khó. Anh ta tìm được chung cư của người bị điều tra, sau đó dạo một vòng bên ngoài, phân tích đại khái đường ra ngoài của đối tượng.
Ngày đầu tiên điều tra rất thuận lợi. Mười giờ tối Ông Mộ Vân gửi toàn bộ ảnh chụp hôm nay cho Phó Thiệu Nam, mở miệng tám chuyện với anh: "Mười hai giờ trưa đi ăn cơm trưa, sáu giờ tối đi ăn tối. Lúc đi ăn bên người có một người phụ nữ đi cùng, xem tuổi thì hình như là chị gái? Nhưng không loại trừ khả năng là hàng xóm hoặc người yêu."
"Cơm nước xong sẽ về nhà chứ không ở ngoài. Chắc là cậu ta có ẩu đả với ai, lúc ra ngoài sẽ đeo khẩu trang. Lúc cậu ta đi đường cũng chậm rì rì, có thể là trên bụng hoặc trên đùi có thương tích. Trong ảnh tôi gửi cậu có cảnh cậu ta ăn cơm, trên mặt còn bị bầm."
Trong hộp thư của Phó Thiệu Nam có một file nén, giải nén là thấy thu hoạch một ngày của Ông Mộ Vân. Phó Thiệu Nam tiện tay mở ra, góc độ của ảnh chụp là nhìn nghiêng, Đào Tâm Lạc đang ngẩng đầu nói chuyện với người phụ nữ đối diện.
Máy ảnh chụp rất rõ vết bầm bên miệng với trên mặt cậu, nhìn dấu thì đã qua nhiều ngày rồi. Vết bầm đang chậm rãi tiêu sưng, nhưng so với làn da trắng nõn của cậu thì vẫn chói mắt.
Tấm tiếp theo là ảnh chụp Đào Tâm Lạc cúi đầu ăn cơm, tóc mái rớt xuống. Giữa trưa nắng nóng, nước mì nóng khiến môi Đào Tâm Lạc vừa đỏ vừa ướt.
Ống kính bị kéo gần, Phó Thiệu Nam thấy được nốt ruồi nho nhỏ trên mũi cậu.
"Có điều A Nam này, hôm nay tôi không thấy ai khả nghi gần đó cả." Người khả nghi nhất chính là Ông Mộ Vân gãi đầu một cái, "Không biết là không xuất hiện hay là tôi chưa gặp, để mai tôi quan sát thêm."
Phó Thiệu Nam khựng lại, liếc nhìn màn hình điện thoại đang mở loa, từ lúc hai người bắt đầu trò chuyện anh đã thấy Ông Mộ Vân nhả chữ có chút lạ.
"Cậu đang làm gì?"
"Ăn khuya, tôi đói bụng." Ông Mộ Vân bị phát hiện cũng không giấu nữa, anh ta hút mạnh một ngụm mì, mở miệng đề cử với Phó Thiệu Nam, "Chính là quán mì mà ban ngày bọn họ ăn đó. A Nam, có cơ hội nhất định phải tới thử nha, còn ngon hơn nhà hàng ở nước Y nữa!"
Mỗi khi có nhiệm vụ Ông Mộ Vân ngược lại có thể ngủ ngon, thói quen nhiều năm khiến anh ta không rảnh được. Ngày hôm sau file nén đúng giờ bay vào trong hòm thư của Phó Thiệu Nam, Ông Mộ Vân ngồi ở ghế tài xế, ngồi trong cái xe tối thui mà sửa sang lại kiểu tóc của mình.
"Trưa hôm nay cậu ta tự ra ngoài, ăn cơm xong thì tới tiệm trái cây, sau đó về nhà."
Hai ngày đủ để Ông Thiệu Vân quan sát được nhiều thói quen của người bị điều tra: "Mua dưa hấu với vải. Thích vải hơn, nhìn cậu ta mua cũng không ít."
Hai ngày nay Đào Tâm Lạc không livestream, dường như lo miệng vết thương đột nhiên nhói đau, quyết định chờ bản thân lành hẳn rồi làm tiếp.
Vì để bồi thường người xem, Đào Tâm Lạc cập nhật trạng thái mới. Ý tứ đại khái là lần sau sẽ giveaway trên kênh, lần này không cần quà có phí, chỉ cần tặng quà miễn phí là được.
Phần thưởng là hai mươi tấm ảnh, thưởng cho tổng cộng hai mươi người xem, hoàn toàn là phúc lợi của người xem.
"Sáu giờ chiều tới bưu cục chuyển phát nhanh, từ nhà cậu ta tới đó mất mười lăm phút." Tới giờ Ông Mộ Vân vẫn không hiểu được chỗ đáng ngờ này, "Chỉ là ra khỏi ngõ có một cái bưu cục khác, chỉ cần đi năm phút đồng hồ là được rồi. Tôi thấy cậu ta có cầm một cái túi giấy, chắc là đi gửi chuyển phát nhanh."
"Cậu không thấy lạ à? Rõ ràng đi đường không tiện mà còn muốn bỏ gần lấy xa, tôi thấy hơn phân nửa là chuyển phát nhanh mà cậu ta gửi có vấn đề."
Nếu hôm qua Ông Mộ Vân đoán Đào Tâm Lạc chỉ là một sinh viên bình thường không có gì đặc biệt thì hôm nay anh ta lại có suy nghĩ mới.
"A Nam, có khi nào cậu ta mua bảo hiểm của công ty cậu rồi lừa tiền người thụ hưởng không?"
Có điều suy đoán này không có căn cứ, năng lực nghiệp vụ của Ông Mộ Vân vẫn rất mạnh nhưng những vấn đề cần phải động não luôn là điểm yếu của anh ta.
Lúc này Phó Thiệu Nam lại trả lời đúng câu mà Ông Mộ Vân đang hỏi: "Chuyển phát nhanh đó là gửi cho tôi."
"À hóa ra..." Ông Mộ Vân ngây người mất mấy giây, "Hả? Gửi cho cậu á?"
"Ừ."
Tối hôm qua hộp thư của User 111 nhận được tin nhắn riêng do Đào Tâm Lạc gửi.
Tâm Tâm: Anh ơi, ảnh trúng thưởng lần trước em chưa gửi cho anh nữa.
Tâm Tâm: Em lại quên mất!
Tâm Tâm: Ngại quá! Ngày mai em chắc chắn sẽ gửi ạ!
Ngày thứ ba, một chiếc xe hơi màu đen xuất hiện giữa khu chung cư hỗn tạp này. Giờ này đang là giờ cơm trưa, trong quán ăn gần chung cư có rất nhiều người đang ăn.
Người đàn ông bước từ xe xuống có dáng người rất cao, mái tóc ngắn đen nhánh, mặc một cái áo thun đơn giản màu đen. Cái phiếu bảo hiểm hơn một ngàn vạn kia có chút khó giải quyết, hai ngày nay Phó Thiệu Nam vẫn luôn xử lý chuyện này, rốt cuộc hôm nay mới có thời gian tới đây.
Ông Mộ Vân có chụp quán cơm mà Đào Tâm Lạc hay đi, Phó Thiệu Nam căn cứ theo ảnh này mà tìm được Đào Tâm Lạc, nãy giờ anh đã ngồi trong xe rất lâu.
Đào Tâm Lạc mặc một cái áo thun màu lam nhạt và một cái quần đùi màu đen, trên áo thun còn có một con heo peppa. Trưa nay Đào Tâm Lạc vẫn ăn cơm một mình, tối hôm qua Tần Giai Chi thức đêm, tới giờ vẫn chưa rời giường.
Miệng vết thương trên tay với trên lưng đều đang chậm rãi khép lại, hai ngày nghỉ ngơi làm Đào Tâm Lạc cảm thấy vết thương không còn đau nữa. Cậu tính tiền xong đi ra ngoài, không ngờ tới cửa lại đụng phải một người đàn ông.
Đây là một quán bán bánh bao súp, mặt tiền không lớn, cửa tiệm chật hẹp. Đào Tâm Lạc bị đâm phải thì lùi ra sau, rất nhanh đã có một bàn tay đỡ vai cậu.
Đào Tâm Lạc có hơi ảo não. Cậu nhớ rõ ràng khoảng cách của hai người không có khả năng đụng nhau, sao giờ cậu vẫn đụng vào người khác như thế được.
"...Xin lỗi ạ!" Sau khi đứng vững, Đào Tâm Lạc bối rối xin lỗi.
Người đàn ông trước mặt mặc một cái áo thun đen, ngũ quan rõ ràng. Đào Tâm Lạc vội vàng nhìn anh một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt.
Đào Tâm Lạc không nghe được câu trả lời, cậu dùng khóe mắt thấy người đàn ông đang gật đầu với cậu, giống như là chấp nhận lời xin lỗi của cậu.
Đây chỉ là một đoạn nhac đệm nho nhỏ, Đào Tâm Lạc căn bản không để ở trong lòng. Cậu đang muốn đi thì thấy được tấm ảnh bên chân.
Một giây sau cổ tay người đàn ông bị giật một cái. Đào Tâm Lạc xoay người nhặt tấm ảnh kia lên, nhỏ giọng gọi anh: "... Xin chào? Xin hỏi đây là ảnh của anh ạ? Hình như nó bị em đụng rớt."
Trong tấm ảnh là mặt tiền của quán bánh bao súp này, nhìn không ra chỗ nào khác thường, lúc Đào Tâm Lạc nhặt ảnh không tránh khỏi thấy nội dung trong đó. Tuy cậu nghi hoặc tại sao đối phương lại chụp một cái quán bánh báo súp bình thường vô danh này nhưng suy nghĩ này chỉ ở trong đầu vài giây rồi nhanh chóng bị cậu xem nhẹ.
Một bàn tay to lớn thon dài hữu lực nhận lấy tấm ảnh. Phó Thiệu Nam nhìn tấm ảnh bị mình cố ý vứt bỏ, tầm mắt dời từ tấm ảnh lên đùi Đào Tâm Lạc.
Chiều dài của quần đùi vừa tới đầu gối, trên mắt cá chân với cẳng chân có vết bầm nhạt, còn hướng lên trên là cánh tay trắng nõn và vẻ mặt nghi ngờ của Đào Tâm Lạc.
Người đàn ông vẫn không lên tiếng, vẫn gật đầu xem như trả lời. Ảnh chụp quay về với chủ, Đào Tâm Lạc xoay người rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, bên ngoài là ánh mặt trời chói chang, xa xa là một cơn gió oi bức thổi qua. Đào Tâm Lạc bị nắng chiếu tới nỗi không mở được mắt, cúi đầu chậm rãi đi xa.
Trên đường về nhà Đào Tâm Lạc tự nhiên nhớ lại người đàn ông mà bản thân mới gặp. Bộ dạng anh rất tuấn tú, nhưng nhìn rất lạnh lùng, mình nói mãi mà anh ta cũng chẳng hé răng, nhìn có vẻ không nên chọc vào.
Vừa rồi mình đụng vào đâu vậy? Hình như là ngực, cứng quá, bả vai của Đào Tâm Lạc bị đâm vào tới phát đau.
Còn nữa, lúc anh ta đỡ cậu hình như không cần dùng sức luôn. Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền xuyên qua lớp vải mỏng tới chỗ cậu, trong nháy mắt đó Đào Tâm Lạc thậm chí nghĩ đối phương sẽ không buông tay.
Làm người ta phát sợ lên được, Đào Tâm Lạc nghĩ vậy.
Nhát gan, tính cảnh giác không cao, người bị điều tra rất phù hợp với hai đặc điểm này.
Phó Thiệu Nam đã ra khỏi quán. Anh ngồi vào xe, bóng dáng của Đào Tâm Lạc gần như không thấy đâu nữa.
Thật ra cũng không phải vấn đề của Đào Tâm Lạc, một khắc tiếp xúc của hai người là do Phó Thiệu Nam cố ý đụng trúng. Anh đã khống chế sức lực, không ngờ Đào Tâm Lạc vẫn suýt chút thì bị anh làm ngã.
Hai người có nói chuyện với nhau, anh sợ bị Đào Tâm Lạc nhận ra nên không thể mở miệng trả lời cậu được.
Phó Thiệu Nam không nhịn được mà nghĩ tới lúc cậu kéo mình. Da thịt chạm nhau, trao đổi nhiệt độ cơ thể. Lòng bàn tay của Đào Tâm Lạc rất mềm, lúc kéo anh gần như không có chút lực nào.
Giọng cũng mềm mềm, vừa lễ phép vừa ngoan ngoãn. Vết bầm trên mặt đã nhạt đi, nhưng nhìn thì vẫn đáng thương.
Cái môi nhỏ ướt át, lúc nói chuyện với anh thì hé ra đóng lại. Trong mấy chục giây ngắn ngủi đó trong đầu Phó Thiệu Nam sinh ra rất nhiều suy nghĩ.
- --Muốn nếm thử đầu lưỡi của em, cắn rách môi em, nghe em khóc với tôi. Lòng bàn tay dính đầy nước mắt, muốn thấy em giận dỗi với tôi.
- --Muốn hôn em.
Phó Thiệu Nam yên lặng áp chế những suy nghĩ quay cuồng này, trong đầu lại nghĩ, sao Đào Tâm Lạc chỉ nói chuyện thôi mà cũng quyến rũ được anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT