15.

Chuyện ngày hôm đó thu hút mấy hộ kinh doanh chạy tới xem.

Bùi Thiên Cương mặc kệ những thứ khác, nắm từng mớ đồng xu ném thẳng vào mặt hắn ta.

Tôi cũng không cản được.

Không biết là anh ấy cố tình hay vô ý, giữa chừng đột nhiên nói một câu như thế này:

“Bố mày gãy xương hai tháng cũng không nỡ sai sử người ta, mày nói đánh là đánh?”

Nói câu này xong, bàn tay đang nắm chặt tay áo anh ấy của tôi bỗng cứng đờ trên không.

...

Khi trận ồn ào này kết thúc, tên gây sự ném tiền vào mặt tôi đã bị Bùi Thiên Cương mạnh mẽ đánh cho chảy m.áu mũi.

Bùi Thiên Cương lúc này mới coi như hả giận, phất tay, hai anh trai ở cửa mới mở đường cho.

Tên đàn ông trung niên vội vàng chạy ra ngoài.

Rât nhiều tiền xu rơi xuống đất, Bùi Thiên Cương cũng không thèm liếc một cái, ngược lại, anh ấy nói với mấy kỹ thuật viên đang rảnh trong tiệm.

“Lấy chổi quét gom lại, gom được thì tự cầm luôn.”

Các nhân viên tranh nhau một hồi.

Nếu không phải ngại thân phận bà chủ tạm thời, tôi cũng muốn nhặt cùng.

Chị Trần, người nhanh nhẹn nhất trong tiệm, đã nhặt đầy một túi tiền xu, ít cũng phải mấy trăm đến cả nghìn tệ.

Tôi thấy đỏ cả mắt.

Nhưng hình như Bùi Thiên Cương còn có việc, cũng không ở lại lâu, kiểm tra mắt trái của tôi bị đập xong rồi dẫn người rời đi.

Khi bóng dáng anh ấy biến mất sau cánh cửa…

Tôi lấy ngay một cái túi nhỏ, phi lên trước cướp tiền.

15.

Hôm đó, mãi đến khi Bùi Thiên Cương rời đi, cô bé bị người ta gây sự mới lặng lẽ hỏi tôi:

“Chị ơi, ông chủ Bùi thích chị phải không?”

Nghe vậy, tôi buông tay.

Chiếc túi rơi xuống, tiền xu cũng rơi vãi dưới đất.

Lấy lại tinh thần, tôi ngồi xổm xuống nhặt tiền, giọng nói lắp ba lắp bắp đáp lại:

“Làm sao có thể…”

Mặc dù ngoài miệng phản bác nhưng tim tôi bỗng đập nhanh vì câu hỏi kia của cô bé.

...

Không biết tại sao, từ sau chuyện đập tiền xu lần trước, đã rất lâu rồi tôi không gặp Bùi Thiên Cương.

Tôi cầm lịch lên đếm nhận ra mới chỉ hơn một tuần.

Hình như cũng không lâu lắm.

Vừa hay hôm nay kinh doanh ế ẩm, tôi ngồi một mình trước quầy suy nghĩ lung tung.

Không nhịn được nữa, tôi gửi wechat cho anh trai vệ sĩ thích ăn dưa:

“Anh Tần, có dưa không?”

Nhắc tới dưa, anh Tần dường như nhắn lại ngay:

“Xem như cô hỏi đúng người, đúng là có thật.”

Sau đó, không biết anh Tần trốn ở đâu, gửi tin nhắn thoại cho tôi kể chuyện sống động như thật về một tin bùng nổ.

Thật ra cũng không tính là bùng nổ.

Nhưng tôi nghe vẫn hơi buồn bực trong lòng.

Anh ấy nói –

Gần đây Bùi Thiên Cương vẫn không xuất hiện là vì nằm viện.

Nguyên nhân nhập viện vẫn rất drama, gần đây ngày nào anh cũng đến tiệm mát-xa đối diện bên kia đường, hơn nữa lần nào cũng chỉ gọi đúng một cô em.

Cuối cùng.

Khi đang mát-xa như lần trước, không biết làm sao mà bị gãy tay, giờ đang nằm viện.

Tôi vừa đau lòng vừa cạn lời.

Mát-xa kiểu gì mà bóp cho gãy xương chứ? Anh ấy để người khác giẫm cánh tay sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play