Từ lúc Lạc Tiêu chủ động tiếp cận, Ôn Thời đã tự động nâng cao mười vạn phần đề phòng, chỉ là cậu vẫn cần một người giúp mình đi đến phòng đọc sách. Nếu đối phương đã muốn rút ngắn quan hệ thì nhất định sẽ cố gắng biểu hiện ra giá trị đồng đội.
Một người tự nguyện đưa tới cửa, không dùng thì thật là phí.
Về phần mục đích thực sự của Lạc Tiêu là gì đều không quan trọng, Ôn Thời không thèm để ý.
Cho nên sau này việc cô ta phản bội hoàn toàn nằm trong dự liệu.
Một phút trước, lúc Ngạc Tu cuồng vọng phát biểu, Ôn Thời đã sử dụng kỹ năng lần đầu.
【 Kỹ năng này sẽ tiêu hao một trăm điểm tích lũy, cậu xác nhận muốn sử dụng? 】
"Đúng vậy."
【 Kỹ năng 'Tôi chính là tôi' khởi động
Đang tìm kiếm đối tượng mục tiêu... 】
【 Nhắc nhở: Trong mỗi trận, kỹ năng này chỉ có thể triệu hoán một nhân vật】
【 Xin hỏi cậu có muốn tiêu hao mười điểm tích lũy để hưởng thụ đối tượng trợ giúp do trò chơi đề cử hay không?
Kiểm tra phát hiện số dư điểm tích lũy của người chơi chỉ còn không điểm...
Đối tượng trợ giúp sẽ được bố trí ngẫu nhiên.
Bố trí thành công!
Cậu có biết mình sẽ thấy một loại pháo hoa như thế nào hay không? 】
Người chơi không thể giết người.
Đây là quy tắc bên ngoài của trò chơi, nhìn như bọn họ không thể loại nhau, nhưng Ôn Thời suy đoán đây chỉ là một cái hố của trò chơi. Sau này hẳn là sẽ có quái vật phó bản đóng vai thành người chơi. Lúc đó muốn sống thì không thể không động thủ, một khi phán đoán sơ xuất sẽ lập tức bị loại.
Nhưng mà đây đều là vấn đề mà về sau có thể sẽ phải đối mặt, chí ít hiện tại thì cái luật này rất là có lợi với cậu.
Kế hoạch của Ôn Thời là bất luận người tới là ai thì đều có thể nhặt con dao găm kia lên cưỡng ép Ngạc Tu, hơn nữa đối phương còn có thể giết Ngạc Tu, Ngạc Tu không thể giết người, cho nên hắn sẽ bị hạn chế. Mình thì có thể thừa cơ bức bách Ngạc Tu giao ra một vài đạo cụ bảo mệnh.
Ai mà ngờ người tới hung mãnh như vậy, vừa xuất hiện đã đâm một kiếm.
Con mắt Ngạc Tu trừng rất lớn, hắn nghĩ tới rất nhiều kiểu chết, duy chỉ không nghĩ tới kiểu chết một kiếm mất mạng dứt khoát như vậy. Nhìn chung thì ở tất cả các phó bản, người chơi vì trở ngại quy tắc không thể giết nhau nên đều phải dựa vào tâm cơ gián tiếp hại người, chưa từng có người chơi nào bị giết một cách đơn giản và thô bạo như vậy.
Vào lúc mà Ngạc Tu ngã xuống, Ôn Thời cuối cùng cũng thấy rõ được người mà cậu triệu hoán tới.
Tóc dài màu đen phiêu diêu, người tới có một đôi mắt phượng cực kỳ vũ mị, khí chất đặc biệt đến mức không thể nào nhìn ra được trong cặp mắt kia có được một tia nhu tình nào, ngược lại lộ ra cảm giác của một thượng vị giả đầy uy hiếp. Hình dạng ngũ quan của cô ta tương đối sắc sảo, một người mỹ lệ mà lại có vẻ đẹp lộng lẫy như này đúng là hiếm thấy.
Nhìn kỹ thì nét mặt của Ôn Thời và cô gái này có một chút giống nhau, nhưng Ôn Thời có vẻ thanh tú hơn một chút.
"A, cô gái này..." Ôn Thời nhất thời không biết xưng hô là gì.
Đối phương mặc quần áo không biết từ triều đại nào, trên quần áo có mấy vết thêu bằng kim tuyến, trên eo thì buộc đai lưng vàng, đồng thời còn đeo một khối ngọc bội song long, làm toàn thân tăng thêm vẻ ung dung uy nghiêm.
Nhìn thấy Ôn Thời, người phụ nữ nhướn mày, trở tay thu hồi kiếm nói: "Gọi tỷ tỷ."
"Tỷ, tỷ tỷ?"
Ôn Thời mang theo ngờ vực lặp lại theo cô ta.
Cô gái rất hài lòng với xưng hô thế này, quay đầu lại khôi phục vẻ bá khí lúc trước, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ngạc Tu đang nằm trên đất.
"Giả vờ cái gì?"
Ôn Thời kinh ngạc: "Chưa chết hả?"
Cô gái lắc đầu: "Nhát kiếm kia không đâm trúng chỗ hiểm."
Ôn Thời hậu tri hậu giác ý thức được điểm ấy, đầu tiên là lượng máu phun tung toé kia không kéo dài quá lâu, Ngạc Tu giống như ăn phải một loại dược phẩm đặc biệt nào đó nên máu dừng rất nhanh.
Lúc trước Ngạc Tu cũng tưởng là hắn sẽ chết, nhưng khi phát hiện HP về không hắn ta liền sung sướng vô cùng, vừa uống thuốc khôi phục thể lực, vừa giả chết lừa dối hai người.
Cô gái bỗng nhiên nở một nụ cười cực kì xinh đẹp: "Biết vì sao ta không giết ngươi không?"
Ngạc Tu trầm mặc.
Cô gái hỏi một câu hỏi khá quen: "Ba người gặp nguy hiểm, ai sẽ chết trước?"
Mí mắt đóng chặt của Ngạc Tu run lên dữ dội.
Cô gái tự hỏi tự trả lời: "Đương nhiên là người chạy chậm rồi."
Giống như một vòng luân hồi, tất cả đều đang được trình diễn lại một lần nữa, nhưng mà lần này Ngạc Tu đã rơi vào thế yếu.
Quan tài phía trên ao máu được huyết thủy thẩm thấu vào đang rung động kịch liệt. Dưới tác động dữ dội không ngừng, nắp quan tài nặng nề được mở ra.
Thương thế của Ngạc Tu quá nặng, trong thời gian ngắn sẽ không khôi phục được. Lúc này hắn không còn giả chết mà mở to mắt, tận mắt nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo cưới ở trong quan tài chậm rãi ngồi dậy.
Áo cưới trắng noãn pha tạp với máu tươi, dưới lụa trắng che mặt là một gương mặt gầy nhom chỉ còn da bọc xương.
Ôn Thời nhìn gương mặt này, cảm thấy có chút quen mắt.
Con mắt cô dâu xoay chuyển, cổ tay vặn vẹo không ngừng, mái tóc trên đầu kêu loạn xạ, toàn thân gầy như que củi, đồng thời cũng không có chút huyết sắc nào. Nhưng chất tóc của cô ta lại rất là tốt, đáng tiếc là lượng tóc quá nhiều, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bẻ gãy xương cổ.
Ôn Thời vô thức lui lại một bước, bởi vì người bình thường sẽ không ngủ ở trong quan tài, đây chắc chắn quỷ.
"Chạy mau."
Ôn Thời trực tiếp kéo cổ tay cô gái, chạy về phía cửa ra vào. ( truyện trên app tyt )
Lo lắng đối phương sẽ vì sợ mà ảnh hưởng đến năng lực hoạt động, Ôn Thời còn quay đầu lại nhìn thử xem, xác định trên gương mặt kia không hề có sự sợ hãi.
"Lợi hại quá, tỷ tỷ."
Nhìn trang phục của cô gái này không biết là đến từ triều đại nào, nhìn rất giống người cổ đại, người cổ đại sợ nhất quái lực loạn thần, không ngờ cô ta lại không phản ứng chút nào.
Một câu “tỷ tỷ” đã khiến ánh mắt lạnh lùng của cô gái trở nên ôn nhu.
"Đệ không cần phải để ý đến ta."
Nói xong rút cổ tay ra, mũi chân điểm lên trên tường, linh hoạt phô ra cái gì gọi là kỹ năng vượt nóc băng tường.
Ôn Thời: "Có thể mang đệ theo không?"
Cô gái: "Lưng hoặc là ôm, đệ chọn một đi, kéo tay để bay thì sẽ trật khớp đấy."
"... Thôi để đệ tự chạy."
Lúc sắp rời khỏi ao máu, Ôn Thời nghe được phía sau truyền đến làm tiếng kêu thảm làm cho người ta rùng mình, xoay người nhìn, lại trông thấy Ngạc Tu đang dùng đạo cụ, muốn tranh thủ tìm thêm cơ hội sống sót.
Cô dâu rất là thích máu, đạo cụ kéo dài thời gian của Ngạc Tu tương đối có hạn, cô dâu thậm chí còn chưa nhảy khỏi quan tài. Cô ta ngồi ở cạnh quan tài, cái mắt cá chân nhọn hoắt nhoáng một cái, vô số tơ máu từ ngón tay gầy guộc kia phun ra.
Cô dâu máu không nhìn con mồi mà nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình.
Trên người Ngạc Tu bị đâm mấy trăm lỗ nhỏ, thống khổ bị thủng trăm ngàn lỗ được cảm nhận một cách vô cùng rõ ràng, so sánh với một kiếm dâm xuyên tim vừa nãy thì kinh khủng hơn nhiều.
"Cứu —— tôi!"
Trước nỗi thống khổ cực độ và sinh tử trước mắt, Ngạc Tu cuối cùng cũng bỏ cuộc: "Tôi cho cậu điểm tích lũy, cho cậu đạo cụ..."
Nếu như là hồi đầu, Ôn Thời sẽ còn suy tính một chút, nhưng hiện tại trong đầu cậu chỉ có một ý niệm: Chạy.
Ngạc Tu đã trở thành con mồi của cô dâu máu, bị cô ta dùng tơ máu tóm chặt, cậu biết lấy gì để cứu?
Ôn Thời không quay đầu lại.
Tiếng cầu cứu biến thành nguyền rủa: "Mày sẽ chết không yên lành! Bùi Ôn Vi, tao nguyền rủa mày bị rơi xuống mười tám tầng Địa Ngục, tao làm quỷ cũng sẽ không buông tha cho mày..."
Tiếng la từ dưới lòng đất không thể truyền đến phía trên, lúc chạy đến tầng một, Ôn Thời đã không nghe được nữa.
Vì lý do an toàn, trước khi ra ngoài cậu đã đóng cửa lại, cũng không quên cài chốt cửa.
Tơ máu kéo dài vô tận xuyên thấu qua khe cửa, phía trên còn dính thêm mấy giọt máu tươi mới và bọt thịt, không cần nghĩ cũng biết là Ngạc Tu đã chết rồi.
Một kẻ ác hữu ác báo đã chết, Ôn Thời không quá là cảm khái, chỉ muốn làm sao thoát khỏi đống tơ máu này, quay người liều mạng chạy đi.
Trong thế giới giả tưởng của trò chơi lúc này khá là náo nhiệt.
Thành phố trong thế giới giả tưởng được chia làm mười ba khu.
Trong đó có ba khu thương mại lớn, còn lại chín khu cung cấp cho người chơi tự do hoạt động. Căn cứ vào bảng xếp hạng điểm tích lũy lại phân thêm khu hoạt động cho người chơi tinh anh, khu hoạt động cho người chơi thâm niên và khu hoạt động chung cho người chơi.
Khu hoạt động cuối cùng có diện tích nhỏ nhất, nhất là chỗ cho người chơi mới cư trú, trông rất giống một khu ổ chuột thu nhỏ trong một đô thị phồn hoa.
Người chơi thỉnh thoảng còn bị áp bách giao ra phí bảo hộ, huống chi là người chơi mới, đãi ngộ thậm chí còn không bằng heo chó.
Hỗn loạn, bạo lực.
Là một chủ đề muôn thuở ở trong khu đô thị được bao phủ bởi sương mù này.
Nếu không phải có quy định không thể giết người và gây tổn thương thì các công hội lớn đã sớm chiếm đất xưng “vương”, tiến hành chém giết công khai rồi.
Quy tắc trong khu thương mại là nghiêm khắc nhất, cho nên nơi đây tương đối yên bình.
Một người đàn ông có chòm râu dê đang giao dịch với một gã đàn ông đầu trọc.
Giao dịch được một nửa, chợt nghe có người nói: "Ngạc Tu chết rồi."
Màn hình hình cánh quạt bao quanh hơn phân nửa khu thương mại, râu dê ngẩng đầu nhìn vào bảng xếp hạng một ngàn người, danh hiệu 'Nhã nhặn đao phủ' đã chuyển thành màu xám.
Bảng xếp hạng điểm tích lũy chỉ hiện thị Số hiệu người chơi, Ngạc Tu ở trong game coi như là cũng có kha khá điểm danh khí. Hắn cũng nằm ở trên bảng xếp hạng thời gian khá dài nên cũng được tất cả mọi người để ý, đương nhiên mọi người đều biết đây là ai.
Có nhiều người thì lại bắt đầu nhìn vào bản sao phó bản 【 Đêm kinh khủng ở lâu đài cổ 】.
Ở trạng thái tàn cuộc, trong hai mươi Số hiệu người chơi đã bị chuyển xám mười bảy người.
"Kỳ quái, người chơi mới không chết, mà người chết lại là người chơi thâm niên?"
Số hiệu 46 mở đầu nói rõ trò chơi đang ở trong trạng thái tàn cuộc nên đã đưa người mới vào làm giảm bớt khó khăn.
Đầu trọc suy đoán: "Có lẽ là chính Ngạc Tu không cẩn thận phát động một loại quy tắc tử vong nào đó."
Râu dê lắc đầu: "Có thể sống đến tàn cuộc tuyệt đối không thể sơ xuất như vậy."
Đầu trọc xem thường: "Trong phó bản thường xuyên xuất hiện tình huống bất ngờ, nếu như người mới kia còn sống đi ra, chúng ta cứ hỏi thăm một cái là biết."
Đa số mọi người đều có cách nhìn như nhau, chỉ là lúc nói ra ví dụ này trong giọng điệu của bọn họ đều mang theo một chút trêu chọc.
Một người mới từ tàn cuộc mà có thể còn sống.
Cái tiền đề này thực sự rất là khôi hài.
Tơ máu hoàn mỹ và thảm dung hợp lại cùng nhau, Ôn Thời phi nước đại chạy trốn.
Tia sáng yếu ớt chiếu vào, tơ máu vừa nãy còn càn rỡ vô cùng lúc này lại như con giun giật điện, dần dần lui ra phía sau.
Ôn Thời thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn một cái, thấy cảnh này, bước chân dần dần dừng lại.
Cậu xoay người bình phục hơi thở, sau đó liền nhìn về phía cô gái thành thạo phía trước.
"Cô..."
"Tỷ tỷ." Cô gái không thích lặp lại điều đã nói, khuôn mặt diễm lệ chói mắt kia một khi không cười liền lập tức hiện ra khí thế không giận tự uy.
Ôn Thời có một đống nghi vấn, chỉ muốn nói một mạch ra hết, nhưng cô gái lại mở miệng trước cậu.
"Tạ Đường Yến là tên của ta." Sau khi ngừng lại một chút, Tạ Đường Yến tiếp tục nói: "Sức mạnh của ta ở chỗ này bị hạn chế, một ngày nhiều nhất chỉ sử dụng được một lần. Những chuyện khác, tha thứ cho ta không cách nào giải thích."
Lúc nói mấy chữ cuối cùng, ngón tay Tạ Đường Yến xẹt qua cánh môi, ám chỉ có thứ gì đó hạn chế khiến cô phải nói năng thận trọng.
"Nhưng đệ có thể yên tâm, ta đã giao dịch với một thứ nào đó, ta sẽ chỉ giúp đệ chứ không hại đệ."
Nghe nói giữa người thân có thể có tâm linh cảm ứng, không biết hai người ở thế giới song song có như vậy hay không. Ôn Thời từ trước đến nay đều không tin vào những chuyện này, cậu đã sớm mất đi tín nhiệm vào thứ bản lĩnh này rồi.
Nhưng mà phân tích về mặt lý trí thì lời mà Tạ Đường Yến nói có độ tin cậy rất cao.
Nếu đối phương muốn giết mình thì đã sớm động thủ, còn nữa cô gái này tính tình cao ngạo, cũng không giống nói dối.
Còn có một điểm mà Ôn Thời không nguyện ý thừa nhận là khi đối diện với người này, cậu lại cảm nhận được một sự thân thiết khó tả.
"Cơ hội hôm nay không thể lãng phí trên người Ngạc Tu." Lực chú ý của Ôn Thời trở lại chuyện chính.
"Có thể là đệ đã hiểu lầm." Bàn tay Tạ Đường Yến chậm rãi lướt qua vỏ kiếm lạnh buốt: "Động thủ mà ta nói, ít nhất là phải dùng hơn mấy thành nội lực mới có thể làm được."
Lúc trước xử lý Ngạc Tu, cô chỉ đơn thuần đâm một cái, không dùng một chút nội lực nào.
Ôn Thời nuốt nước miếng.
Vậy khả năng của vị tỷ tỷ này rốt cuộc nhiều đến cỡ nào?
Tạ Đường Yến nhìn quanh bốn phía, đánh giá hoàn cảnh lạ lẫm: "Nơi này mang đến cho người ta cảm giác rất không thoải mái."
Ôn Thời: "Đệ cũng không biết vì sao lại bị kéo vào đây."
Cậu nói đại khái về những chuyện mà mình gặp phải, bao gồm chuyện chủ nhân lâu đài cổ cố chấp tìm kiếm cô dâu hoàn mỹ nhất đến việc cậu bị người ta hợp tác lừa gạt đi đến ao máu dưới mặt đất này.
Dù gì cũng là bản thân mình ở thế giới song song, lại còn bị cậu triệu hoán ra, cho nên những lời nhắc nhở mang tính then chốt rất là quan trọng.
Ôn Thời gắng sức làm nổi bật lên tính tàn khốc của phó bản, muốn biểu đạt ra là bọn họ nhất định phải cẩn thận, phải kiên định, lúc quan trọng phải đề phòng.
Bốn mắt nhìn nhau, Tạ Đường Yến gật đầu: "Hiểu rồi."
Đối mặt với sự chân thành của Tạ Đường Yến, Ôn Thời nhếch miệng cười.
Một giây sau, Tạ Đường Yến rút kiếm: "Hai người kia cấu kết với nhau làm việc xấu, nam đã chết. Đi, đi giải quyết nữ."
Nụ cười trên mặt Ôn Thời nhanh chóng biến mất: "Tỉnh táo."
Tạ Đường Yến nhíu mày: "Sao đệ không quả quyết chút nào vậy? Kẻ giết người, người vĩnh viễn phải giết, bọn họ hại đệ, đệ trả thù, đây mới gọi là đạo lý."
Cô nhấc kiếm trong tay lên: "Nếu có bất bình, một kiếm là giải quyết được."