May mắn?

Lúc nói những lời này Ôn Thời cũng không cố ý hạ giọng.

Ba người chơi lần lượt rơi vào trầm mặc, bây giờ mới ý thức được việc cậu vẫn giữ được tỉnh táo có lẽ không phải là bởi vì tố chất tâm lý quá cứng, mà là bởi vì tinh thần có chút vấn đề.

Ý nghĩ này không chỉ bọn họ là có, mà hầu hết những người từng gặp Ôn Thời thì đều sẽ có đánh giá tương tự: Tính tình quái lạ, không thích sống chung với người khác, đến cả mấy trò đùa cũng khác người.

Ôn Thời không rảnh chú ý đến nét mặt của người khác, tiếng nhắc nhở băng lãnh còn chưa kết thúc:

"Nhắc nhở, trong phó bản số lượng người chơi càng ít thì độ khó của trò chơi càng thấp."

"Xin chú ý, trò chơi nghiêm cấm người chơi tự giết lẫn nhau."

"Xin chú ý, người chơi không thể giết người ở trong phó bản, vui lòng phân chia tất cả các thân phận hiện có."

Hai lời nhắc đầu tiên nghe có vẻ mâu thuẫn, lời nhắc thứ hai và thứ ba lặp lại. Nhưng nghĩ kỹ lại thì lời nhắc đầu tiên hình như là thiết luật, hai cái sau cũng có ý vị sâu xa.

"Ngươi cảm thấy bữa tối này thế nào?" Chủ nhân của lâu đài cổ mở miệng lần nữa, ngắt ngang suy nghĩ của Ôn Thời.

Lúc gương mặt âm trầm kia hiện ra biểu cảm nhiệt tình hiếu khách thì lại càng giống như là quái vật bò ra từ trong Địa ngục.

Trên bàn dài chỉ có mấy người, nhưng mấy chỗ trống trên bàn lại bày đầy đồ ăn. Gà nướng, gan ngỗng, rượu đỏ. . . Các loại mùi thơm đan xen vào một chỗ khiến cho người ta thèm thuồng.

Ngoại trừ Ôn Thời vừa mới tới thì trạng thái của các người chơi khác nhìn qua thật sự không tốt, quần áo dúm dó, trên thân mỗi người gần như đều mang tổn thương.

Lời khen ngợi bao giờ cũng được lòng nhau, Ôn Thời gần như không có bất cứ do dự nào, há mồm nói: "Mỗi một món ăn đều không thể bắt bẻ, tôi thực sự khó có thể hình dung ra được vẻ đẹp của nó. Nhìn thấy những món ăn này làm tôi nhận ra lúc trước những thứ mình ăn chỉ là rác rưởi.

Ôn Thời không quên tiếp tục cường điệu: "Bọn chúng hoàn mỹ giống như là một tác phẩm nghệ thuật, tôi thực sự không đành lòng phá hủy."

Trước mặt là nói nhảm, câu nói sau mới là mấu chốt.

Ai biết trong cơm có độc hay không, hiện tại tình huống không rõ ràng, cậu tình nguyện bị đói cũng không muốn động vào dao nĩa trên bàn ăn.

Mấy lời nói nịnh bợ, khoa trương lập tức khiến ba người chơi đang ngồi nhìn về phía cậu.

Chủ nhân của lâu đài cổ ban đầu có hơi sững sờ, giống như là bị Ôn Thời lấy lòng rồi vậy: "Không sai, ta là một người theo đuổi sự hoàn mỹ. Đồ ăn hoàn mỹ nhất, tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất, còn có, cô dâu hoàn mỹ nhất." 

Ánh mắt của hắn lập tức hiện ra sự say mê.

Ngược lại, sắc mặt của các người chơi rất là khó coi, nhất là Ngạc Tu, bọn họ thực sự rất là ám ảnh với câu nói [ cô dâu hoàn mỹ nhất ] này.

Với tư cách là người bị chỉ định tìm kiếm cô dâu, đến tận hiện tại, Ngạc Tu còn chưa có manh mối gì về nhiệm vụ.

Ý cười và sát ý trong mắt chủ nhân của lâu đài cổ hỗn hợp lại cùng nhau, ngưng tụ ở trong cái ly đế cao. Hắn khẽ động tay, đứng dậy đung đưa chất lỏng màu đỏ không biết là rượu hay là máu ở trong chén, bày ra dáng vẻ nâng chén.

Cánh môi Ngạc Tu động đậy, dùng khẩu hình nhanh chóng nói với hai người chơi khác, bởi vì hắn hơi cúi đầu nên tựa như là đang lầm bầm lầu bầu cái gì đó. Ôn Thời không hiểu hắn nói gì, nhưng nhận ra lúc người chơi khác chạm cốc, thành chén sẽ tận lực hạ thấp hơn chủ nhân của lâu đài cổ một bậc. Thế là cậu bèn học theo, lúc mời rượu cũng làm ra điệu bộ khiêm tốn.

Dưới cái nhìn chăm chú của chủ nhân lâu đài cổ, nhìn những người khác uống, Ôn Thời cũng nhấp một miếng.

Không phải hương vị rượu đỏ, mà là một mùi tanh hôi nhàn nhạt, nhưng cũng không phải mùi của máu. Ánh mắt cậu quét về phía người đàn ông thon gầy đang nhếch miệng cười, trong lòng dâng lên một dự cảm bất thường.

Sau khi một chén rượu thuận lợi vào hết trong bụng, chủ nhân của lâu đài cổ liền ưu nhã cắt miếng bò bít tết ba phần chín. Hắn ăn với tốc độ rất nhanh, sau khi ăn xong thì lau miệng, trên cái khăn bằng lụa dính máu từ bò bít tết ứa ra.

Dùng cơm kết thúc, chủ nhân của lâu đài cổ lại nhìn về phía Ôn Thời: "Hôm nay quá muộn, cứ ở nơi này đi."

Ôn Thời nhìn bóng lưng hắn rời đi, đánh bạo hỏi: "Phòng nào?"

Bây giờ sắc trời đã muộn, đi ra ngoài không có đường sống, cậu cũng chỉ có thể tá túc ở chỗ này.

Chủ nhân của lâu đài cổ khẽ nghiêng người sang, gương mặt âm trầm vô cùng trên dãy hành lang mờ tối: "Chỉ có tầng hai có thể ở lại, ngươi cứ tùy ý."

Người đàn ông thon gầy tự giới thiệu: "Chào cậu, tôi là Ngạc Tu."

  [Edwin]: Một người bạn cũ của cậu, nửa tháng trước sau buổi tiệc, hai người từng cùng nhau đi tham quan hành lang trưng bày tranh, ở nơi đó, hai người có cơ duyên làm quen được với chủ nhân của lâu đài cổ

.Lúc thanh âm nhắc nhở truyền ra, Ôn Thời run lên, rất nhanh ý thức được đây là thân phận nhân vật do người chơi đóng vai. Hiển nhiên, Ngạc Tu trước mắt hoàn toàn không hề nghiêm túc đóng vai nhân vật trong trò chơi chút nào.

Cậu cũng không thể diễn kịch một mình được.

Ôn Thời cũng từ bỏ đóng vai nhân vật, tự giới thiệu mình: "Bùi Ôn Vi."

"Cậu nhất định đang có rất nhiều nghi vấn, tôi có thể giải đáp thay cho cậu." Tâm tình của Ngạc Tu có vẻ đã tốt hơn một chút, thái độ bao dung lại quay trở về.

Hắn biết rõ một người mới sẽ hỏi về vấn đề gì.

Nơi này là nơi nào? Làm sao để rời đi? Vì sao ta lại bị kéo vào đây vân vân.

Ôn Thời mở miệng hỏi thăm: "Có phải chén rượu vừa nãy không thể uống hay không?"

Một câu tựa như là một quả bom nặng ký, vẻ mặt Ngạc Tu trong phút chốc không thể khống chế được, trong giây phút thất thố đã tiết lộ ra đáp án.

Ôn Thời thấy thế bèn mấp máy môi, cậu chắc chắn mấy người kia có uống rượu, nhưng bọn họ mà uống có lẽ là có biện pháp đối phó, không giống với cậu.

"Cảm ơn vì đã giải đáp." Ôn Thời chủ động kết thúc chủ đề.

Cậu không tiếp tục hỏi tiếp, bởi vì ai biết đối phương có tìm cách lừa dối cậu hay không.

Hai người chơi khác cũng lần lượt đứng dậy. Lúc trước Ngạc Tu đã đáp ứng chỉ cần phối hợp cùng hắn dụ người mới này uống rượu thì sẽ giao dịch cho bọn họ đạo cụ và điểm tích lũy, hiện tại cũng là lúc đối phương nên thực hiện lời hứa.

Trước khi đi, người chơi nữ mở miệng nói: "Chủ nhân của lâu đài cổ đang tìm kiếm cô dâu hoàn mỹ nhất, tìm không thấy thì sẽ giết chết người chơi được chỉ định tìm kiếm. Nhưng mà nếu như có tang sự thì kế hoạch chọn lựa cô dâu của hắn sẽ bị trì hoãn một ngày."

  Ann, một người bạn cũ của cậu, nửa tháng trước sau buổi tiệc, hai người từng cùng nhau đi tham quan hành lang trưng bày tranh, ở nơi đó, hai người có cơ duyên làm quen được với chủ nhân của lâu đài cổ

Ôn Thời nhíu mày.

Cậu không cho rằng đối phương có ý tốt nhắc nhở, nếu thật sự có ý tốt thì sẽ không phối hợp với kế hoạch của Ngạc Tu. Mà hình như cô ta chỉ đang cố ý gây thêm thù cho Ngạc Tu, chọc giận mình đi tìm Ngạc Tu đồng quy vu tận.

Trò chơi không cho phép tự giết lẫn nhau, nói cách khác, đây là đang ước gì cậu chết nhanh lên một chút.

Đảo mắt, trong nhà ăn chỉ còn lại một mình cậu, chung quanh yên tĩnh, Ôn Thời dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ vào cái bàn.

Còn sống.

Lập nghiệp.

Làm điều tốt mỗi ngày.

Trước hai mươi ba tuổi chí ít kết được một người bạn.

Đây là lời hứa mà cậu đã từng hứa với một người, mỗi khi Ôn Thời bực bội thì đầu óc sẽ lặp lại ước định cần tuân thủ đó.

Vốn tưởng hai cái cuối là phiền toái nhất, nhưng không ngờ bây giờ cậu lại phải tốn sức để làm được cái thứ nhất.

Cái người tên là Ngạc Tu kia, trước khi đi đã đưa ánh mắt nhìn cậu như là nhìn người chết. Điều đó khiến Ôn Thời dự cảm được, việc uống chén rượu kia sẽ mang đến cho cậu phiền toái rất lớn.

Cậu bình tĩnh suy nghĩ đối sách, nếu tất cả con đường sống đều bị chặn thì trò chơi cũng không có ý nghĩa tồn tại, nhất định phải có biện pháp nào đó có thể ứng đối được nguy cơ.

Thanh âm nhắc nhở lúc này lại vang lên:

  Nhiệm vụ kỹ năng tân thủ được mở ra:

Nhiệm vụ tự chọn một: Nửa đêm mười hai giờ ngồi một mình ở trong phòng ăn uống một chén rượu đỏ (cậu đã uống một chén, uống thêm một chén thì có làm sao)

Nhiệm vụ tự chọn hai: Đi ngủ (trời tối vui lòng nhắm mắt, cần phải nhắm đủ mười hai giờ)

Hoàn thành xong một nhiệm vụ sẽ kích hoạt kỹ năng (sau khi buổi diễn kết thúc thì những tổn thương trong buổi diễn sẽ tự động được phục hồi như cũ)

  giá trị may mắn 2B của cậu đã phát huy tác dụng, có muốn thăng cấp nhiệm vụ kỹ năng bình thường lên nhiệm vụ kỹ năng cao cấp không?

Ôn Thời mím chặt môi. Lúc đầu thì nói tổn thương trong buổi diễn sẽ phục hồi như cũ, sau đó lại hỏi có muốn thăng cấp độ khó nhiệm vụ hay không, tựa như là cố ý trấn an cậu, muốn cậu chọn thăng cấp.

Ngôn từ trong trò chơi cũng rất lập lờ, ví dụ đã nói là không thể tự giết lẫn nhau, nhưng lại đưa ra những lợi ích sau khi đào thải nhau; hoặc giống như hiện tại, điều kiện tiên quyết để thương thế phục hồi như cũ là phải kết thúc buổi diễn, vậy như nào mới tính là kết thúc? Có phải là muốn hoàn thành nhiệm vụ hay không?

"Đếm ngược bắt đầu, mười giây đồng hồ sau sẽ ngầm thừa nhận người chơi từ bỏ nhiệm vụ thăng cấp, mười, chín, tám. . ."

Một giây sau, Ôn Thời nhắm mắt lại: "Thăng!"

Gan lớn chết no gan nhỏ chết đói, có một vài nguy hiểm cũng đáng để thử nghiệm.

"Người chơi lựa chọn thăng cấp độ khó nhiệm vụ, nhiệm vụ sẽ được cập nhật —— "

  Nhiệm vụ kỹ năng cao cấp đã được mở ra:

Nhiệm vụ tự chọn một: Nửa đêm mười hai giờ ngồi một mình ở trong phòng ăn, uống hết một chai rượu (cậu đã uống một chén rượu đỏ, uống một chai rượu thì có làm sao)

Nhiệm vụ tự chọn hai: Đi ngủ (là một người thích sạch sẽ, có phải nên đi tắm rửa, ngủ ngon lành trong mười hai giờ hay không)

Hoàn thành xong một nhiệm vụ sẽ kích hoạt kỹ năng cao cấp (sau khi buổi diễn kết thúc thì những tổn thương trong buổi diễn sẽ tự động được phục hồi như cũ)

"Nhiệm vụ một." Lần này Ôn Thời không chút do dự.

Đi ngủ cần phải nhắm mắt, sự không chắc chắn là quá lớn, lúc chạy trốn cũng không thể nhắm mắt được? Huống chi còn phải tắm rửa, gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ? Chạy trần truồng sao?

"Đã bắt đầu nhiệm vụ thổi chai, chúc may mắn."

Thanh âm nhắc nhở cuối cùng cũng dừng lại, lúc nói chuyện với nó trong đầu, da đầu Ôn Thời cũng cảm thấy run lên.

Đồng hồ cúc cu trên tường chỉ rõ còn có bảy phút nữa là đến không giờ.

Ôn Thời lại ngồi xuống bàn ăn, trên bàn có thêm một chai rượu đỏ chưa mở. Cậu mở chai rượu ra trước, sau đó cầm lấy thân chai, ánh mắt khóa chặt vào đồng hồ treo tường, chờ đến thời gian làm nhiệm vụ.

Thân chai lạnh buốt có tác dụng giúp trấn định, lòng bàn tay Ôn Thời hoàn toàn bao trùm lấy nó, một lát sau bỗng nhiên đặt lên gần chóp mũi ngửi thử.

Không giống cái ly mà cậu uống lúc trước, trong bình rượu này có một mùi rất gay mũi, nhưng mà lại nồng hơn giống như là xăng vậy, tuy nhiên cảm giác tươi mát hơn xăng rất nhiều.

Ôn Thời luôn cảm thấy mùi vị này rất quen thuộc, nhưng lại không biết là quen thuộc ở chỗ nào, bởi vì bản thân rượu đỏ cũng được hòa tan rất nhiều mùi vị kỳ quái.

Kim giây đang chạy nốt vòng cuối cùng.

Cuối cùng, cửa gỗ nhỏ phía trên mở ra, chim cúc cu bắn ra ngoài, nó không phát ra âm thanh cọt kẹt truyền thống mà giống như bị bóp lấy cổ họng, tiếng kêu nghe rất thê lương.

Trong tiếng rít chói tai, Ôn Thời bắt đầu uống rượu.

Chất lỏng khó uống hơn gấp mấy lần so với rượu đỏ bình thường chui vào cổ họng.

Hầu kết Ôn Thời điên cuồng nhấp nhô, một bình rượu rất nhanh đã xuống bụng được một phần ba. Cậu không dám nhắm mắt lại, mà ánh mắt vẫn luôn liếc nhìn xung quanh lưu ý từng góc hẻo lánh.

Đèn thủy tinh to lớn treo trên bàn ăn bỗng nhiên lắc lư, những bóng đèn treo lơ lửng đập vào nhau phát ra tiếng rầm rầm, tầm nhìn trong phòng ăn bỗng nhiên giảm xuống, vách tường hồng thẫm biến thành màu đỏ tươi.

Ôn Thời không còn lựa chọn nào khác, trong bầu không khí kỳ lạ này, cậu chỉ đành liều mạng uống nốt số rượu còn lại.

Cho dù uống hết một bình nước khoáng cũng sẽ cảm thấy rất là khó chịu, huống chi còn phải một hơi giải quyết hết một bình rượu đỏ hương vị kỳ quái. Ôn Thời cố gắng kiềm chế cảm xúc buồn nôn, hung hăng cắn chặt răng, không để cho mình phun ra.

Tầm nửa phút, không nghe thấy bất luận âm thanh nhắc nhở nào nói rằng nhiệm vụ kỹ năng đã hoàn thành. Cùng lúc đó, nhiệt độ nhà ăn còn không ngừng hạ xuống, Ôn Thời buông ống tay áo thun xuống, khẽ mắng một câu:

"Cái trò chơi chó má này."

Đúng như cậu nghĩ, nó sẽ không dễ dàng như vậy.

Thành chén bao phủ một tầng băng sương, ầm một tiếng, đèn thủy tinh tắt ngúm, nhà ăn hoàn toàn tối om.

Ánh sáng yếu ớt ở ngoài hành lang chiếu vào, nhưng nhà ăn có diện tích quá lớn nên căn bản không có bao nhiêu tác dụng. Hô hấp Ôn Thời trở nên căng thẳng, đối diện bàn ăn chẳng biết lúc nào lại xuất hiện thêm một bóng đen.

Hình dáng mơ hồ, không phải người, cũng không phải dã thú, mà có dáng vẻ vặn vẹo lưu động trên ghế. Mồ hôi lạnh chảy dọc theo trán Ôn Thời xuống dưới, cậu cứ như vậy nhìn chằm chằm bóng đen, ngay vào lúc hốc mắt cảm thấy hơi chua xót thì bóng đen đối diện đột nhiên biến mất.

Ảo giác sao?

Không, đến cả con mắt cậu cũng không nháy một cái, chắc chắn là cậu không nhìn lầm.

Bệ cửa sổ, đèn treo. . . Ôn Thời ngừng thở, dựa vào ánh sáng mơ hồ nhìn về phía các ngóc ngách trong nhà ăn. Đều không có, bóng đen kia đã đi đâu rồi?

Hàn ý chạy quanh mắt cá chân, cảm giác này giống như là bị rắn quấn vào người vậy.

Thẳng thắn mà nói thì cậu còn sợ rắn hơn quỷ.

Ôn Thời hơi cứng đờ người xốc khăn trải bàn lên, trong lúc trái tim đập liên hồi, cậu cúi đầu xuống, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng trông thấy hai chân của mình không có bất kỳ vật gì quấn lên cả.

"Phù ——" Ôn Thời nhẹ nhàng thở ra, nhưng một hơi còn chưa ra xong, cỗ hàn ý kia không những không giảm mà lại còn tăng lên.

"Phù ——" Gần như là cùng một thời gian, có người đã nhẹ nhàng thổi vào cái cổ dài nhỏ của Ôn Thời.

Thứ hơi lạnh kia không xuất phát từ dưới bàn mà là một thứ gì đó giống như sợi chỉ đã đâm thủng làn da của cậu.

Ôn Thời ý thức được cái gì đó, bất động thanh sắc nắm chặt cái thìa bạc trên bàn nhắm ngay vào ánh sáng từ hành lang chiếu vào rồi nhẹ nhàng chuyển động một chút.

Mặt thìa kia đã giúp phóng đại vô tận tình cảnh sau lưng cậu lúc này: người phụ nữ gầy gò đang nghiêng cổ đứng ở phía sau, cái đầu gần như vùi vào cổ của cậu, khoảng cách quá gần, gương mặt kia xuyên thấu qua cái thìa bạc không ngừng phóng đại.

Ôn Thời yên lặng đặt cái thìa xuống, trầm mặc một chút mới mở miệng nói: "Em gái à, anh đã từng hứa với một người khác là sẽ kết được một người bạn trước hai mươi ba tuổi."

Người phụ nữ gầy gò có làn da giống như đang bị tróc ra, ả ta cứ như có thể nghe hiểu tiếng người. Trong lúc sát ý sôi trào lại không có nghe thấy Ôn Thời kêu gọi cứu mạng, động tác liền hơi chậm lại.

"Nhưng anh hi vọng người đó là người!"

Nói xong Ôn Thời liền tóm lấy cái khăn trải bàn dùng sức kéo một cái vung về phía sau, dùng hết tốc lực xông ra ngoài. Cậu có hơi bội phục mình, rõ ràng là chân đã mềm nhũn, vậy mà lúc này lại có thể chạy ra được tốc độ nhanh như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play