Ngày hôm sau Hoài Hâm mơ màng tỉnh lại, vừa mở mắt là thấy nắng ban mai lượn lờ xuyên qua cửa sổ.
Một vài hình ảnh thay nhau thoáng qua trong đầu, mặt cô dần dần đỏ lên.
Quả thật Úc Thừa đã làm được chuyện anh hứa hẹn. Hoài Hâm đã hoàn toàn không quan tâm nửa đoạn sau của bộ phim kinh dị có đáng sợ hay không nữa, tất cả những gì cô nhớ về tối đêm qua chỉ là cảm xúc mãnh liệt mà anh mang lại.
Dĩ nhiên, cái giá phải trả là giờ đây người cô mềm nhũn.
Đàn ông già ngoài ba mươi rồi mà sao thể lực còn tốt như vậy chứ:)
Úc Thừa đã không còn trong phòng, trên tủ đầu giường có để lại một tờ giấy ghi chú màu tím nhạt, trên đó là nét chữ thanh thoát đẹp đẽ của anh: Anh có việc phải đến tập đoàn, bé yêu thức dậy nhớ ăn sáng đúng giờ nhé.
Cô lật mặt sau: Yêu em *Trái tim*
Hoài Hâm từ từ đọc từng chữ trên mảnh giấy, không kìm được mà khẽ liếm đôi môi mềm mại.
Tim đập thình thịch, sự ngọt ngào chậm rãi lan ra theo từng mạch máu, chảy tràn khắp toàn thân, cô thấy mình như biến thành viên kẹo ngọt mềm tan, vô cùng hạnh phúc.
Yêu.
Thì ra đây chính là tình yêu.
Cô cũng rất yêu anh.
Hoài Hâm cười tít mắt rồi gấp tờ giấy ghi chú lại, kẹp vào túi tài liệu mình thường dùng khi đi học.
Dì Triệu đã làm xong bữa ăn sáng, có bánh cuốn nóng hổi cùng tiểu long bao, trông cực kỳ ngon miệng.
Hoài Hâm ăn một bữa thỏa thích. Kế hoạch ban đầu của cô là tiếp tục làm bài tập nhóm, họp online với các bạn học, nào ngờ nửa đường cô lại đón một vị khách không mời mà đến.
Cửa biệt thự mở ra, tiếng giày cao gót bước trên nấc thang cẩm thạch lộc cộc vang dội, dì Triệu hơi giật mình rồi mới nhận ra đó là ai: "Chào bà."
Thời tiết trở lạnh, Hứa Tông mặc áo khoác lông chồn dày, ăn mặc xa hoa cao quý, bước vào với phong thái rất đoan trang.
Bà ấy dửng dưng nhìn chung quanh một vòng, nói cộc lốc với dì Triệu: "Kêu nó xuống đây cho tôi."
Hoài Hâm đang ngồi viết báo cáo trong phòng đọc sách, nghe được tiếng động đi ra thì thấy được cảnh tượng như vậy.
Cô chưa từng gặp Hứa Tông, nhưng với những miêu tả chung chung của Úc Thừa thì cô đã hình dung được phần nào tính cách của bà ấy.
Là một người phụ nữ cực đoan ích kỷ, chẳng màng đến tình thân.
Hứa Tông thẳng lưng ưỡn ngực ngồi trên ghế sa lon, lạnh lùng nhìn Hoài Hâm, bà ấy không hề nói bất kỳ câu hỏi thăm nào. Hoài Hâm vẫn phải mở miệng trước, cô lễ phép nói chuyện: "Cháu đoán bác là bác gái Phan, có đúng không ạ?"
Hứa Tông chợt híp mắt lại, nhưng vẫn không để ý tới cô, bà ấy chỉ bưng chén trà người giúp việc đem tới, lạnh lùng hớp một miếng.
Bà ấy uống rất chậm, cho đến khi uống xong, đặt ly trà xuống rồi mới mở miệng.
Câu nói đầu tiên cũng không phải tự giới thiệu mình, mà là đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu rất hùng hổ: "Cô chính là con hồ ly tinh mà Úc Thừa nuôi bên cạnh từ đó tới giờ sao?"
Lúc ấy Úc Thừa bị bắt vào tù, ai nấy trong nhà họ Tạ đều nói ra nói vào muốn hủy bỏ hôn ước, cộng thêm việc Tạ Phương Dục cũng đồng ý, nên hai bên cũng ngầm thừa nhận là nhà họ Tạ đơn phương hủy hôn.
Thế nhưng từ khi Úc Thừa tiếp quản nhà họ Phan, mấy người cô dì chú bác kia lại bắt đầu rục rịch, thuyết phục Tạ Phương Dục đi nói chuyện với Úc Thừa lần nữa, thậm chí còn muốn ông cụ Tạ ra mặt để nối lại tình xưa.
Bọn họ nghĩ là dù sao hai người cũng có cảm tình với nhau, chuyện họ định làm cũng không phải việc khó.
Hứa Tông là một có người rất cứng rắn, hoạn nạn thấy chân tình, lúc Úc Thừa xảy ra chuyện thì không hề thấy bóng dáng nhà họ Tạ đâu, giờ lại muốn sáp vào thì bà ấy cũng phải nghĩ lại.
Không phải vì chuyện gì khác, bà ấy chỉ nuốt không trôi cục tức này.
Lúc còn trẻ Hứa Tông đã bị xem thường rất nhiều, hôm nay con trai ruột thịt đã giành được quyền lực, bà ấy muốn được hãnh diện một lần, không thể để mình thua kém ai nữa.
Bà ấy vừa qua lại với nhà họ Tạ, nhưng cũng chậm chạp chưa chịu trả lời.
Tính toán trong lòng Hứa Tông chính là vẫn sẽ hứa hôn với người ta, chỉ có điều bà ấy sẽ không chọn nhà họ Tạ mà tìm một gia đình khác.
Bây giờ thì bọn họ hoàn toàn có tư cách để chọn bất kỳ cô chủ nhà giàu nào trên khắp đất Hong Kong.
Dạo gần đây Úc Thừa tiếp quản tập đoàn nên bận rộn công việc, Hứa Tông không giỏi xử lý chuyện này, vì vậy bình thường bà ấy cũng không biết anh đang làm những gì. Sau đó bà ấy tìm người hỏi dò nên mới biết, thì ra cô gái lúc trước vẫn đi theo Úc Thừa đến tận bây giờ, lúc nào cũng bên cạnh anh, thậm chí còn đi theo anh tham dự các buổi giao lưu.
Nhìn là biết muốn cậy thế nhà giàu có, còn rất giỏi mánh khóe, thế nhưng Hứa Tông tuyệt đối sẽ không để cho cô được như ý muốn.
Bà ấy còn tưởng rằng Hoài Hâm sẽ xấu hổ vì cách gọi rất khiếm nhã này, không ngờ cô lại trả lời: "Nếu bác muốn nghĩ cháu như vậy, thì hình như là cũng đúng."
Hoài Hâm chớp mắt mấy cái: "Dù sao cháu cũng rất thích quyến rũ anh ấy."
"Cô."
Hứa Tông nổi giận, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng, bà ấy thẹn quá hóa giận nói: "Đúng là không biết xấu hổ."
Bà ấy hít một hơi thật sâu rồi gằn từng chữ: "Cô phải biết, tôi sẽ không bao giờ cho cô bước vào nhà đâu."
Nếu hai người chỉ là tình nhân, Hứa Tông cũng sẽ một mắt nhắm một mắt mở, nhưng nếu Úc Thừa thật sự có ý định rước cô về làm vợ, vậy thì bà ấy sẽ vô cùng cảnh giác.
"Cô cho là nó thật sự yêu cô à? Nó chỉ vui đùa một chút thôi." Hứa Tông thấy chiếc nhẫn bằng bạc trên tay Hoài Hâm, bà giễu cợt: "Ngay cả một chiếc nhẫn kim cương đàng hoàng mà nó cũng không mua cho cô, chỉ đưa một thứ đồ chơi như vậy, cô nên biết mình có sức nặng bao nhiêu trong lòng Úc Thừa đi."
Hoài Hâm liếc nhìn bà ấy một cái rồi bình tĩnh nói: "Vậy thì bác gái thật sự không hiểu anh Thừa một chút nào."
Lúc Hoài Hâm nói câu này, cô hơi nhoẻn miệng cười, Hứa Tông còn thoáng cảm thấy trong đó có sự thương hại, cô đang rất bình thản, thế nhưng chẳng biết tại sao điều đó lại khiến bà ấy giận dữ: "Đứa con gái xuất thân bần hàn như cô mà cũng vọng tưởng gả vào nhà giàu có à? Cô cứ nằm mơ đi!"
"Bác gái à, nếu nói như vậy thì xuất thân của bác chắc chắn vô cùng cao quý nhỉ." Hoài Hâm khẽ mỉm cười.
Sắc mặt Hứa Tông biến đổi, bà ấy đưa tay lên: "Cái đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ này."
Trong khoảnh khắc bàn tay sắp giáng xuống, lại có người bảo vệ Hoài Hâm. Người đó giơ tay lên đón lấy cái bạt tay, Hứa Tông mất thăng bằng, chật vật ngã về phía sau, vùi trên ghế sô pha.
Lửa giận của bà ấy bốc lên hừng hực, nhưng lúc bực bội quay sang nhìn thì chỉ thấy một người đàn ông anh tuấn cao ngất đang nhìn mình từ trên cao, vẻ mặt anh lạnh như băng, không có tí cảm xúc nào.
Hứa Tông chợt tỉnh táo lại: "A Thừa."
Bây giờ Úc Thừa không còn giống như trước kia, anh chỉ cần đứng ở đó là khí thế đã đủ dọa người, đến Hứa Tông cũng thấy hơi run sợ: "Mẹ…"
Hứa Tông tức tối, lồng ngực phập phồng: "Vì một đứa con gái như vậy mà con dám nói những lời đó với mẹ ư?"
"Cô ấy không phải một người phụ nữ chơi bời gì đó, tôi cũng không chỉ vui đùa một chút rồi thôi." Úc Thừa nắm chặt tay Hoài Hâm, bình tĩnh nói: "Nếu như bà còn nói những lời thiếu lịch sự với Tiểu Hâm nữa, thì tôi không bảo đảm sau này bà còn có thể tiếp tục kiêu hãnh làm bà chủ Phan nữa đâu."
Hứa Tông không dám tin: "Úc Thừa, con điên rồi, bây giờ con dám trở mặt như vậy, không sợ mẹ làm khó dễ con trong tập đoàn hay sao."
"Chuyện đã tới nước này rồi mà bà còn ngây thơ thế à."
Úc Thừa thong thả tiến tới vài bước, gần như nhìn bà ấy bằng nửa con mắt, giống như là đang nhìn một chuyện tiếu lâm: "Bà thật sự cho rằng tôi sẽ cho bà cơ hội đó à?"
Vẻ mặt Hứa Tông cứng đờ, bà ấy đột nhiên nghĩ đến cái gì đó rồi vội cầm lấy điện thoại, hoảng loạn ấn một dãy số.
Bên kia nhấc máy rất nhanh, nói mấy câu, sau đó sắc mặt bà ấy tái mét như tro.
Từ khi Phan Tấn Nhạc bị bệnh, rồi đến lượt Cừu Minh Phàm rớt đài, Hứa Tông đã mơ hồ nhận ra rằng mình không thể khống chế Úc Thừa nữa.
Hôm nay những dấu hiệu đó cũng đã trở nên vô cùng rõ ràng, tim bà ấy như bị vứt xuống hố băng.
Úc Thừa đã âm thầm di dời tài sản của bà ấy, lấy hết quyền lực và lợi ích của bà ấy.
Đến hôm nay, bà ấy đã hoàn toàn trở thành một con bù nhìn trong tay anh.
Cái gì mà người thân duy nhất của nhau, nào là môi hở răng lạnh, đều là những lý do hết sức chính đáng.
Từ đầu cho tới bây giờ anh vẫn không phải một con chó săn ngoan ngoãn, đến hôm nay anh đã hoàn toàn xé bỏ lớp ngụy trang.
Hứa Tông nghĩ đến chuyện ví von về việc kinh tế suy thoái lúc trước Úc Thừa nói với mình, ngón tay không ngừng run rẩy: "Con…"
Bà ấy vẫn đề phòng anh quá ít, cho là mình có thể nắm được mọi thứ trong tay, cho rằng đây là thắng lợi cuối cùng của hai mẹ con bọn họ, không ngờ khi quay đầu lại ngay cả bà ấy cũng trở thành một con cờ mà Úc Thừa có thể tùy ý điều khiển trong tay.
"Nếu như bà có thể biết thân biết phận, tôi sẽ để cho bà an hưởng tuổi già, giống như bố vậy."
Phan Tấn Nhạc đã từng hô mưa gọi gió đến mức nào, hôm nay cũng chỉ có thể nằm yên trên chiếc giường nhỏ, chờ đợi Úc Thừa thỉnh thoảng đến thăm, giống như đang bố thí.
Nếu như Úc Thừa không đến, ông ấy cũng sẽ chỉ là một hạt cát nhỏ nằm trong xó, không có ai hỏi han.
Khoảng thời gian này Hứa Tông đã quá thoải mái, khiến bà ấy trở nên đắc ý vênh váo, không ngờ tới chuyện kết cục của Phan Tấn Nhạc cũng rất có thể sẽ là kết cục của mình.
Hứa Tông há miệng nhưng không nói ra lời: "Con, con đúng là thứ lòng lang dạ sói!"
"Vậy thì bà lại đề cao tôi quá rồi." Úc Thừa cười một tiếng: "Nếu nói đến những chuyện mà bà đã làm trước đây, bà có biết nếu bà là người nhà họ Tạ hay nhà họ Phó thì sẽ như thế nào không?”
Hứa Tông nằm xụi lơ trên ghế sô pha, hoàn toàn câm lặng.
Kể cả trước đây bà ấy không nghĩ tới, thì giờ đây cũng thấy lạnh sống lưng, da gà nổi đầy người.
Bà hai của nhà họ Tạ cũng bởi vì "Tinh thần không tốt" nên mới bị đưa đến bệnh viện dưỡng bệnh, lúc nào cũng có người chuyên trông chừng.
Đến bây giờ Hứa Tông mới hiểu rõ, có lẽ kể từ khoảnh khắc bà ấy ra tay với vợ chồng nhà họ Úc, mối quan hệ giữa bà ấy và Úc Thừa đã không còn cứu vãn được nữa.
Cái gọi là mối quan hệ máu mủ cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi.
Giữa anh và bà ấy không có bất kỳ tình cảm mẹ con gì đáng nói.
Bà ấy mấp máy môi, lúc ngước nhìn lên thì thấy thái độ Úc Thừa đã dịu lại, anh hờ hững nói: "Mẹ à, mẹ nói xin lỗi xong là đi được rồi, không cần chịu trách nhiệm tội danh tự tiện xông vào nhà người khác đâu."
Ánh mặt trời êm dịu, thời tiết báo hiệu mùa đông sắp bắt đầu, trong vườn hoa vẫn có nhiều cây cối xanh um tươi tốt.
Úc Thừa ôm Hoài Hâm ngồi trên xích đu phơi nắng, vén những sợi tóc con ra sau tai giúp cô.
"Là do anh sơ ý nên bà ấy mới tìm tới tận nơi, sau này sẽ không có chuyện đó nữa đâu." Anh áy náy hôn ngón tay cô, nhìn chằm chằm vào cô: "Em đừng nên để những lời đó trong lòng."
Dáng vẻ anh giống như đang sợ cô hiểu lầm, hoặc sợ cô tủi thân vì những lời đó, Hoài Hâm thấy lòng mình tan chảy thành một dòng nước ấm, chậm rãi thấm nhuần.
"Em không để ý đâu." Cô ngăn anh giải thích nhiều hơn: "Anh Thừa, em hiểu hết mà."
Thật ra thì cô thấy xót anh nhiều hơn.
Cuộc đụng độ mới vừa rồi đã cho cô thấy được nhân cách kinh tởm nhất mà anh gặp phải trong suốt bao nhiêu năm qua. Lúc Hứa Tông tìm được vợ chồng nhà họ Úc thì Úc Thừa chỉ mới có mười bốn tuổi, Hoài Hâm có thể tưởng tượng ra tình huống lúc ấy là như thế nào.
Bởi vì không đủ mạnh mẽ, cho nên anh buộc phải nhẫn nại.
Bị mẹ ruột lừa dối và lợi dụng, còn vừa ức hiếp vừa chì chiết bố mẹ nuôi của anh.
Anh đã nhịn nhục một thời gian rất dài.
"A Thừa." Hoài Hâm đưa tay, nhẹ nhàng chạm lên lông mày anh, cô khẽ vuốt dọc xuống cằm, nói với giọng điệu thương xót: "Nhiều năm như vậy, anh có mệt hay không?"
Úc Thừa rũ mắt, bóng xế chiều ánh lên trong đôi mắt đen nhánh, ẩn chứa một vẻ tối tăm không thể gọi tên.
Anh dựa vào cô, vùi đầu lên vai cô, khẽ đáp: "Có."
Hoài Hâm khẽ thở dài trong lòng, cô biết.
Cô vẫn luôn biết anh có nỗi khổ.
Anh đã diễn vở kịch này với Hứa Tông và Phan Tấn Nhạc quá lâu, đã đến lúc phải khép màn rồi.
Sắp bắt đầu vào đông, Úc Thừa lo liệu xong mọi chuyện, toàn bộ tập đoàn cũng bước vào nề nếp. Anh chọn một cuối tuần để cùng Hoài Hâm về nhà thăm Hầu Tố Hinh và Úc Vệ Đông.
Bên ngoài viện điều dưỡng, cây cối xanh um tươi tốt, dọc theo đường đi có những bụi cây mọc tự nhiên và những tán cây cao to, hoa tử đằng cùng hoa loa kèn leo khắp vách tường, nở hoa dày đặc trong trời thu mát mẻ.
Úc Thừa dắt Hoài Hâm đi lên lầu, khi đến hành lang thì thấy Tiểu Lưu, hộ lý phụ trách chăm sóc Hầu Tố Hinh, đang đứng lóng ngóng ở đó.
Khi thấy cô ấy nắm chặt tay do căng thẳng, Hoài Hâm mở lời chào hỏi trước.
"Cô chủ Hoài." Tiểu Lưu thấy bọn họ thì hơi ngẩn người: "Hai người mới tới à?"
"Dì đang ngủ trưa, chắc cũng không dậy ngay đâu. Dì ấy không thích người khác tùy tiện quấy rầy, cho nên tôi mới đứng đây chờ dì ấy gọi."
Trong lúc nói chuyện, bọn họ cũng nghe được tiếng động vang lên trong phòng, Hầu Tố Hinh đã thức dậy.
Úc Thừa gật đầu chào: "Vất vả cho cô rồi, việc ở đây cứ giao cho chúng tôi là được, đợi lát nữa tôi sẽ gọi cô."
"Được rồi!"
Tiểu Lưu đi được hai bước lại quay đầu, nhỏ tiếng nói: "Anh chị, thật xin lỗi, lúc nãy tôi có vô tình làm bẩn một tấm hình của dì ấy. Chắc bây giờ tâm trạng dì ấy không tốt lắm đâu."
Chẳng qua là vô tình làm bay bức ảnh xuống đất, vừa hay nó lại bay vào chén canh trong phần cơm trưa.
Bà ấy không có trách mắng Tiểu Lưu, bà chỉ nhặt tấm ảnh lên, lấy khăn giấy lau đi lau lại, khi thấy vết bẩn màu nâu phía sau vẫn không phai đi, sắc mặt bà ấy trở nên vô cùng khó coi.
Tiểu Lưu đứng một bên không dám lên tiếng, không thể làm gì khác hơn ngoài đi ra khỏi phòng, chừa không gian riêng tư cho Hầu Tố Hinh.
Bây giờ cô ấy vẫn đang mấp máy môi, có vẻ còn muốn nói gì nữa, nhưng Úc Thừa lắc đầu: "Không có sao."
Hoài Hâm đi theo anh vào phòng.
Ngay sau đó.
Bà lão tóc hoa râm trên giường dừng việc đang làm, cứ ngồi nhìn bọn họ giống như một pho tượng vậy.
Ánh mắt họ chạm nhau giữa không trung, Hoài Hâm cảm nhận được những cảm xúc kỳ lạ và trống rỗng, cô thấy nghẹn ngào trong cổ họng, cảm thấy lồng ngực ớn lạnh, nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai.
Chỉ trong nháy mắt, ngay cả bụi bặm trong không khí cũng ngừng lơ lửng, Hầu Tố Hinh bỗng nhiên nở một nụ cười rất tỉnh táo, gọi bọn họ: "Tới đây, mau tới đây."
Hoài Hâm hoảng hốt khi bị kéo đi, cô nghe được tiếng nói vô cùng phấn khích của bà ấy với mình: "Mau tới đây xem báu vật của tôi này."
Bà lấy ra một chồng hình từ tấm chăn dày ấm áp, mu bàn tay đen sạm hằn sâu những nếp nhăn, chúng giãn ra theo từng động tác của bà ấy: "Xem thử đi."
Hoài Hâm nhìn xuống, mọi thứ xung quanh cũng trở nên yên tĩnh.
Lá rụng liên miên ngoài cửa sổ, dây tử đằng leo lên, quả banh da rơi xuống sân, hết thảy đều không có thanh âm.
Rõ ràng là hình Úc Thừa lúc trước.
Mấy tháng trước, Hầu Tố Hinh còn hứng thú kéo cô lại cùng xem album ảnh, lúc ấy thứ Hoài Hâm ấn tượng sâu nhất chính là đôi mắt sáng tỏ trong veo, xinh đẹp như hồng ngọc của cậu thiếu niên.
Hầu Tố Hinh nhìn Hoài Hâm, tò mò hỏi: "Cô bé, hai người nhìn rất xứng đôi, cậu ấy có phải người yêu của cô không?"
Cổ tay cô bỗng nhiên bị siết chặt, cô kiềm chế cơn đau lạ lùng đang truyền tới theo từng nhịp thở, cứ thế gật đầu.
"Cái cậu này nhìn cũng đẹp trai lắm đấy." Hầu Tố Hinh khen ngợi từ tận đáy lòng: "Nếu con trai tôi còn ở đây thì chắc bây giờ cũng tầm tuổi cậu ấy nhỉ. Nhìn này, đây là lúc thằng bé mười hai tuổi, có phải nhìn cũng rất bảnh trai hay không?"
Bà ấy tự hào chia sẻ với ai người, trong đôi mắt nâu có ánh sáng ấm áp giữa mùa đông.
Khi thấy hai người vẫn không lên tiếng, thái độ cực kỳ bình tĩnh, Hầu Tố Hinh nói chậm lại, bà ấy nghi ngờ nên cẩn thận hỏi: "Chẳng lẽ hai người biết con trai tôi sao?"
"Nó tên là Trình, học rất giỏi, vô cùng hiểu chuyện, từ đó tới giờ chưa từng làm cho mẹ nó lo lắng, chạy bộ còn đạt giải nhì toàn trường nữa. Thằng bé thích ăn quả mâm xôi, và cả hamburger bò của McDonald’s nữa."
Trí nhớ của bà ấy đã dần mất hết, chỉ còn lại rất nhiều mảnh ký ức vụn vặt, bà ấy vô cùng cố gắng nhớ lại nhưng vẫn chỉ nhớ được mấy cảnh tượng quen thuộc.
Tay Hoài Hâm bị bóp đau, gần như từ mạch máu kéo dài đến xương cốt và cơ bắp cũng đau âm ỉ, cô không dám nhìn thái độ Úc Thừa mà chỉ thốt lên: "Bác gái."
Vẻ mặt Hầu Tố Hinh ngay lập tức cứng đờ, bà ấy muốn giơ tay lên nhưng lại run lẩy bẩy buông xuống, thật lâu sau mới hỏi: "Cô bé, cô mới gọi tôi là gì?"
Cổ tay cô được những ngón tay khớp xương rõ ràng của Úc Thừa nắm lấy vững vàng, Hoài Hâm nhắm mắt lại, khẽ hỏi: "Bác còn nhớ cháu không?"
Hầu Tố Hinh ngây người, nhưng hiển nhiên bà ấy không nhớ được: "Cháu là…"
Hoài Hâm rút ra một tấm hình từ xấp hình bà ấy cất giấu như kho báu, đó là hình bốn người chụp chung, cô nhẹ nhàng nói: "Bác nhìn thử xem, đây là cái gì?"
Úc Thừa, cô, Hầu Tố Hinh và Úc Vệ Đông đang xếp hàng đứng trước cửa nhà, nhờ hàng xóm chụp một bức ảnh.
Mặt Hoài Hâm được khoanh lại, có chú thích tên cô: Tiểu Hâm.
Hầu Tố Hinh lẩm bẩm đọc hai chữ "Tiểu Hâm" kia ra thành tiếng, trong lúc bầu không khí yên tĩnh, bà ấy nói với giọng điệu hơi mê mang: "Cháu là bạn gái của A Trình sao?"
"Là cháu đây, bác gái." Hoài Hâm nắm lấy mu bàn tay ba ấy, thấy vòng tay màu đỏ mình đưa vẫn được Hầu Tố Hinh đeo rất chặt ở cổ tay, cô cố chịu đựng sống mũi cay xè: "Cháu là Tiểu Hâm."
Hầu Tố Hinh nhanh chóng nhận ra cái gì đó, bà ấy quay mặt sang nhìn Úc Thừa: "Vậy thì con…"
Úc Thừa lẳng lặng đứng đó nhìn bà ấy, tròng mắt đen nhánh nhìn như được phủ một lớp sương mù mỏng, khiến cho người khác nhìn không thấu, đoán không ra.
"A Trình, là con sao?"
"Vâng." Anh đáp một tiếng thật nhỏ.
Lại là một đoạn thời gian yên tĩnh thật lâu, Hầu Tố Hinh bỏ tấm hình xuống, nghiêng người tới cẩn thận nhìn anh, con mắt bà ấy mở thật to, từ từ trở nên sợ hãi và bàng hoàng
Những cảm giác mừng rỡ, mong đợi, ngạc nhiên xen lẫn vào nhau, Hầu Tố Hinh ôm đầu, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên vô cùng buồn bã.
Bà ấy lầm bầm: "Tại sao chứ, tại sao mẹ có thể quên con được."
"Không sao đâu, mẹ." Đến lúc này Úc Thừa mới nhìn lên, anh cố nở một nụ cười với bà ấy: "Không sao đâu."
Hầu Tố Hinh chỉ mới gặp Hoài Hâm một lần, nên bà đã quên mất rất nhiều chi tiết trong lần gặp mặt trước, giờ bà ấy giống như là lần đầu tiên quen biết cô, hỏi lại không ít vấn đề.
Bà ấy thấy chiếc nhẫn bằng bạc trên ngón giữa Hoài Hâm, đầu tiên là cảm thấy quen mắt, sau đó mới dần nhớ lại đây là nhẫn cưới của mình. Ngay cả người kết hôn với bà giờ đây chỉ còn là một người có mặt mũi hết sức mơ hồ trong đầu, hoàn toàn không nhớ rõ.
Úc Thừa ôm vai Hoài Hâm, nói với Hầu Tố Hinh: "Mẹ, bọn con sắp kết hôn rồi."
Trong nháy mắt, bà ấy cứ như trở lại lúc xưa, mắt Hầu Tố Hinh sáng rực lên, trên mặt toát ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ khó nói nên lời.
"Thật sao?!"
Vẻ mặt bà ấy mong chờ như đứa trẻ, thậm chí còn rưng rưng nước mắt, Hầu Tố Hinh thốt lên: "Kết hôn là tốt, kết hôn được lắm."
"Hơn cả dài lâu, sẽ ở bên nhau một chặng đường thật dài sắp tới."
Mặt trời dần lặn, hai người ở lại đó cho đến tối, bỗng có tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên.
Một lát sau, Úc Vệ Đông xách hộp cơm đi vào.
Hầu Tố Hinh vui sướng ngẩng đầu lên, hiếm khi thấy bà ấy lịch sự như vậy: "Ông là ai thế? Có chuyện gì không?"
Khi Úc Vệ Đông thấy rõ hai người khác bên trong phòng bệnh, ông ấy hơi khựng lại một chút.
Ông lão vốn luôn thẳng lưng ưỡn ngực ngừng bước chân, trả lời theo thói quen: "Tôi là chồng của bà, chạy tới đây mang bữa tối cho bà."
Khi nhìn thấy ánh mắt mông lung của vợ mình, Úc Vệ Đông cũng không quan tâm, ông ấy vô cùng thong thả lên tiếng: "Chúng ta kết hôn đã được ba mươi năm, bà còn nhớ không?"
Úc Thừa và Hoài Hâm qua loa ăn cơm tối, sau đó trở lại phòng khách sạn.
Dưới ánh đèn đường, người đàn ông ngồi xuống băng ghế dài, móc bật lửa ra, khẽ nói: "Anh muốn hút điếu thuốc."
Đã rất lâu anh không hút thuốc, không khí ảm đạm trong lá phổi và những nỗi niềm đè nén cùng nhau trồi lên, Úc Thừa dùng đầu ngón tay vân vê điếu thuốc, ngồi dạng chân chống cánh tay lên trên đầu gối.
Anh nâng tay, im lặng nắm tay lại để lên trán.
Màn đêm đen chạng vạng nặng trĩu trên vai anh, Hoài Hâm nhìn thấy bóng mình in trên lòng bàn chân, cô tiến về phía trước vài bước, Úc Thừa lại đột nhiên ngước lên.
Mắt anh ướt đẫm, yên lặng chớp lấy dưới ánh đèn lờ mờ, ánh mắt chợt mất hết mọi sắc thái giống như viên bi tối đen.
Anh nhả ra một vòng khói, ngay cả ánh lửa trên đầu ngón tay cũng lập lòe, tựa như sẽ tắt đi bất kỳ lúc nào. Nó cứ chớp tắt, càng lúc càng phản chiếu rõ ràng đôi mắt đẫm lệ của anh.
Ánh mắt này có trọng lượng đáng kể, nó nặng nề đập vào trái tim Hoài Hâm, khiến cô cảm nhận được sự đau đớn đang dâng trào.
Anh đang rất buồn.
Đang rất khổ sở.
Chuyện này khiến lồng ngực cô cũng đau, hít thở khó khăn.
"A Thừa" Hoài Hâm bước tới, Úc Thừa chớp nhoáng nghiêng người tới, ôm lấy cô.
Anh hơi nghiêng mặt, mái tóc đen mượt vừa vặn dán vào bụng cô, vô cùng mềm mại.
Trong cơn gió ảm đạm và tĩnh lặng, Hoài Hâm dừng lại một lúc, giơ hai tay lên, từ từ đặt lên cơ lưng căng cứng của anh mà vuốt ve an ủi.
"A Thừa, anh sẽ không còn đau khổ nữa đâu."
Lúc đó, một giọt nước mắt rơi xuống, lặng lẽ tan vào lớp đất bùn, bóng hai người ôm nhau chiếu thật dài ra ngoài dưới ánh đèn đường, Hoài Hâm nhẹ nhàng thì thầm: "Chúng ta đã chịu hết tất cả gian khổ rồi mà."
Tối hôm đó bọn họ ôm nhau trên chiếc giường vừa hẹp vừa cứng ở khách sạn, ngoài cửa sổ là gió lạnh rống giận điên cuồng, lá rụng bị cuốn lên trên đường phố khô héo lạnh tanh, vô số hình ảnh thoáng qua trong đầu giống như đèn kéo quân vậy.
Úc Thừa ôm lấy thân thể mềm mại của người mình yêu ở trong lòng, anh nhớ lại rất nhiều chuyện.
Ví dụ như lần đầu tiên anh tới nhà họ Úc, lúc đó anh hồi hộp, cẩn thân đến mức không dám kéo ghế ra ngồi, khi thấy Úc Vệ Đông còn sợ sệt không dám lại gần, luôn cảm thấy ông ấy không phải là người bình dị dễ gần như vậy.
Tối hôm đó, Hầu Tố Hinh xào cho anh một đĩa cơm chiên trứng vàng óng, mùi vị rất thơm ngon, Úc Vệ Đông bới cơm cho anh, một chén đầy vun những hạt gạo trắng thơm như ngọc.
Thật ra thì đến bây giờ anh mới phát hiện, thì ra bố mẹ cũng là những người rất dịu dàng, chỉ có điều cách họ thể hiện tình thương với anh là không giống nhau.
Tình mẹ là dòng nước nhỏ im hơi lặng tiếng mà thấm nhuần, còn tình cha chính là dãy núi âm thầm bao bọc.
Khi Úc Thừa ngủ quên trên chiếc ghế tựa cạnh giường lớn trong phòng ngủ của họ, Hầu Tố Hinh sẽ thức dậy vào lúc nửa đêm để bế anh lên giường, sáng sớm sẽ dậy làm bánh cuốn hoa và cháo ngọt cho anh.
Còn Úc Vệ Đông thì sẽ đeo giúp anh chiếc cặp sách lúc đó có vẻ hơi quá lớn, dẫn anh đi trên con đường quanh co gập ghềnh đầy đá tảng.
Anh nhớ.
Anh nhớ lúc Úc Vệ Đông đón anh tan học rồi mắng những đứa học trò lớp trên dám bắt nạt con trai ông ấy, nhớ Hầu Tố Hinh mỗi ngày sẽ thử cách mới để làm cho anh chiếc áo lông xinh đẹp nhất, nhớ những buổi sáng Úc Vệ Đông dẫn anh đi chợ, chạy thật nhanh dưới ánh mặt trời, nhớ năm đó lúc chia tay, Hầu Tố Hinh đứng bên bờ sông quay đầu nhìn lại, nước mắt rơi lã chã như thác đổ.
Biết bao kỷ niệm quý giá được cất kỹ dưới đáy lòng đã tạo nên anh của hôm nay, giúp anh không bị ô uế bởi sự bẩn thỉu, không chạy theo thế giới ngoài kia mà vẫn là gương sáng trên đài cao, nhìn thế gian một cách chân thành nhất.
Cho nên kể cả bà ấy có quên, vậy thì thế nào?
Anh còn nhớ.
Hơn nữa anh sẽ nhớ mãi.
Anh đã có được hai thứ tình cảm độc nhất vô nhị trên thế giới này.
Tình cảm này đã kéo anh ra khỏi vũng lầy, tiếp tục bảo vệ anh tỏa sáng rực rỡ trong những thập kỷ tiếp theo của cuộc đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT