Anh vừa dứt lời, cả bàn chợt im lặng, mọi người đều có biểu cảm khác nhau.
Một lúc sau, có người cười nhạo: “Anh Thừa, anh làm vậy không phải là hơi vô lí sao?” Ý của anh ta đã quá rõ ràng.
Ai đang ngồi đây lại thừa nhận mình dẫn bạn gái theo chứ? Chẳng qua là muốn chơi đùa chút.
Dù ai có đối tượng để dẫn theo cũng không làm vậy, chỉ làm hỏng cuộc vui mà thôi.
Giữa lúc đang nói chuyện, Phó Đình Hựu đặt ly rượu xuống, cười nói: “Đúng vậy, A Thừa, anh đưa bạn gái đến đây mà không nói với tôi một tiếng, khiến mọi người đối xử với cô ấy chưa được chu đáo lắm.” Úc Thừa lắc đầu: “Là lỗi của tôi, tối hôm nay tôi mời.” Hai người nói chuyện như vậy mới khiến mọi người bình tĩnh lại. Lương Triều vắt chéo chân, anh ta nhìn Hoài Hâm một lúc, nhướng mày nói: “Anh Thừa phải uống ba ly rượu phạt trước khi đi đấy nhé.” Úc Thừa cười nhẹ: “Được.”
Loại vodka cay và nồng nhất của Ba Lan, có nồng độ cồn trên 90, nguyên chất, ba ly liên tiếp.
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, Úc Thừa nâng ly lên nói: “Tôi kính mọi người.” Hoài Hâm nhìn thấy yết hầu của anh di chuyển, sau đó anh ngẩng đầu lên, lần lượt uống hết rượu. Ly rượu được đặt lên bàn kính phát ra âm thanh chói tai, vẻ mặt người đàn ông không thay đổi, mọi người im lặng một thoáng, sau đó cả hội trường ồ lên.
“Tửu lượng của anh Thừa thật tốt.”
“A Hựu, cậu bảo họ tính tiền vào tài khoản của tôi.” Tiếng của anh không rõ ràng, giọng nói hơi khàn. Úc Thừa nhìn quanh, gật đầu ngắn gọn rồi nói: “Mọi người chơi vui vẻ nhé.” Sau khi trao đổi ánh mắt với Phó Đình Hựu, Úc Thừa cũng không ở lại lâu, ôm Hoài Hâm đi ra ngoài.
Anh sải bước nhanh, Hoài Hâm không theo kịp, suýt nữa phải chạy theo mơi đuổi kịp anh.
Đôi giày cao gót cô đang đi không vừa chân, cô thở hổn hển, suýt thì vấp ngã: “Úc Thừa!” Người đàn ông quay người lại, ánh mắt sâu thẳm nặng trĩu. Tim Hoài Hâm đập thình thịch, chỉ thấy anh đột nhiên quay lại, lập tức bế cô lên.
Cơ thể cô đột nhiên bị nhấc bổng lên không trung, Hoài Hâm khẽ kêu lên một tiếng.
Úc Thừa giữ nguyên tư thế này đi về phía thang máy. Người qua lại đều nhìn hai người chằm chằm, Hoài Hâm giãy giụa đánh anh hai cái, thấp giọng nói: “Thả em xuống!” Úc Thừa không để ý đến cô, cánh tay chắc khỏe giữ chặt cô lại.
Trong thang máy có hai, ba người, Hoài Hâm đỏ bừng mặt, cô vùi đầu vào cổ anh, cảm nhận được hơi nóng như thiêu đốt.
Quẹt thẻ mở cửa rồi vào phòng, Úc Thừa ném cô lên giường, vội vàng đè lên người cô, hôn cô thật mạnh.
Mùi vodka nồng nặc bao trùm cơ thể cô, Hoài Hâm vốn đã choáng váng, lúc này cô càng khó thở hơn: "Ưm... Ưm!" Cô đẩy người phía người mình ra, nhưng anh vẫn bất động, anh luồn ngón tay vào trong vào tóc cô, tay giữ gáy cô, hôn cô sâu hơn.
Nhiệt độ nóng bỏng của rượu như thiêu đốt lí trí, Hoài Hâm cảm giác như mình sắp bị anh xé thành từng mảnh, hòa làm một với xương máu của anh, môi cô bị cắn một cái, vị mặn dần lan tỏa. Hoài Hâm đau đớn, đúng lúc cô sắp ngạt thở, rốt cuộc Úc Thừa cũng buông cô ra.
Cô ngã phịch xuống chăn, thở hồng hộc, nhưng chưa kịp phục hồi thì anh đã nắm lấy cằm cô, ghé sát lại hỏi: “Em biết người đó là ai không mà dám nhận thuốc của anh ta?” Những người này có bối cảnh phức tạp, người có thể tham gia trò chơi cũng không phải là những nhân vật đơn giản, bề ngoài gia đình Sở Tuân làm trong ngành du lịch, nhưng thực ra họ rất thân với Lương Triều, đều có những khoản thu bất chính.
Đây là lần đầu tiên Úc Thừa tức giận, sau khi bị anh mắng, Hoài Hâm lập tức phản ứng lại, biết rằng hành động của mình không ổn, có lẽ do thường ngày được anh nuông chiều đến mức không biết trời cao đất dày.
Lông mi của cô run lên, hơi ẩm tụ lại, tạo thành một vũng nước trên khóe mắt cô.
Đau khổ. Có sự tự trách, nhưng cũng có sự bối rối mơ hồ.
Cô cố tình lấy điếu thuốc của anh Sở và ở gần anh ta như vậy chỉ vì ghen tị khi nhìn thấy Linda. Trong lúc trò chuyện, Úc Thừa cách đối phương rất xa, không có gì đáng chê trách, chỉ là cô cảm thấy không thoải mái.
Đó không phải vấn đề của anh, mà là cả buổi tiệc rượu, tất cả những người này đều khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Không giống những cuộc cãi vã lặt vặt của mấy người Nhiêu Dĩ Kiệt, thậm chí cô có thể ngồi cùng những người này chỉ vì được gán cái mác “bạn gái” của Úc Thừa, ngay cả tên của cô cũng không quan trọng.
Nỗi lo lắng không thể kiềm chế đó khiến Hoài Hâm nhận ra, có lẽ cô không phải người có đủ khả năng trả giá.
Cô có thể chơi trò này với anh và lên giường với anh, nhưng cô không thể ngăn Úc Thừa trở về Hồng Kông.
Sau này anh sẽ gặp tình huống thế này nhiều hơn, liệu cô có thể thoát thân được không? Cô không biết, cô chỉ thấy sợ hãi.
Lúc đầu cô cố ý giả vờ không quan tâm, thực ra cô hy vọng Úc Thừa sẽ đưa cô đi, nhưng Hoài Hâm lại không muốn chủ động giải thích.
Cô quan tâm đến thái độ của anh nên hy vọng anh có thể làm được điều cô muốn, khiến cô cảm thấy thoải mái.
Nhưng—
Nhìn từ góc độ của anh, chắc chắn anh sẽ cảm thấy rất lạ.
Có lẽ anh không thể hiểu được những khúc mắc của cô.
Hoài Hâm nằm trên giường, không nhúc nhích, đôi mắt đỏ hoe đáng thương nhìn đi chỗ khác.
Cô biết Úc Thừa tức giận vì anh lo lắng cho cô, nhưng cô không thể kiềm chế được sự bất bình của mình.
Hoài Hâm nằm trong chăn, im lặng khóc thút thít, như thể bị cả thế giới bỏ rơi.
Một lúc sau, một tiếng thở dài rơi xuống.
Úc Thừa lại cúi người, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Anh nâng gương mặt cô, cẩn thận hôn lên môi, má, mũi và mắt cô, cố gắng xoa dịu cô.
“Đừng khóc nữa, bảo bối.”
Vừa vỗ lưng cô, anh vừa trầm giọng dỗ dành: “Là lỗi của anh, anh không tính toán cẩn thận.” Hoài Hâm dựa vào ngực anh, nức nở vài tiếng, nhìn anh: “Không phải anh không tính toán cẩn thận…” Là ánh mắt biết rõ mình sai nhưng vẫn mong tìm được lý do để tự bao biện cho chính mình, thật đáng thương.
“Đáng lẽ anh không nên để em gặp những người này.” Úc Thừa cười nhạt thở dài, hôn lên vành tai nhỏ nhắn sáng bóng của cô: “Đáng ra anh nên bảo vệ em thật tốt, giấu em thật kĩ để không ai có thể thấy em.” Lúc đầu anh yên tâm đưa cô đến đó vì anh cho rằng đây là những người Phó Đình Hựu tin tưởng, có anh lo liệu mọi việc, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.
Nhưng anh quên mất rằng rốt cuộc cô vẫn còn là một cô bé.
Vành tai Hoài Hâm đỏ bừng, trên mi có nước mắt, nhưng cô lại cảm thấy hơi xấu hổ, cúi đầu lẩm bẩm: “Không phải lỗi của anh.”
“Là lỗi của anh.”
Úc Thừa cụp mắt xuống, nhìn cô chằm chằm một lúc, tuy đôi môi vẫn đang cười nhưng giọng nói lại trầm xuống.
“Lỗi của anh là em không đủ tin tưởng anh.”
Hoài Hâm sửng sốt, đột nhiên ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của anh.
Đôi mắt của người đàn ông tối tăm và u ám, sâu thẳm như vực sâu không đáy, cô co ngón tay lại, tim đập thình thịch — hóa ra anh có thể hiểu được.
Anh có thể hiểu cô.
"Nhưng lúc nghe em nói chỉ là trò chơi rồi cầm lấy điếu thuốc của Sở Tuân, thực ra anh cũng thấy hơi ghen.” Giọng nói của Úc Thừa rất dịu dàng, anh giả vờ thô bạo nhéo mặt cô: "Anh tưởng em không ngại chơi với người khác nữa." Hoài Hâm mím môi, nhỏ giọng tranh luận: "Em cũng ghen."
“Có phải là vì Linda không? Tất cả đều là cô ta nói, anh không nghe gì hết." Anh trợn mắt, trầm giọng nói: "Anh luôn nhìn em." Câu nói này như viên sỏi rơi xuống mặt hồ vốn phẳng lặng, khiến mặt nước gợn sóng.
Hoài Hâm hừ hai tiếng, hỏi: "Anh nhìn em làm gì?"
Úc Thừa hạ nụ cười, hơi thở ấm áp chậm rãi phả lên gò má cô: “Em nói xem?” “Em không biết.” Hoài Hâm đắc ý quay đầu đi.
Úc Thừa nhìn chằm chằm vào cô, không hiểu sao lại thở dài: “Xem ra bạn nhỏ nhà ta vẫn không biết rõ thân phận của mình." Hoài Hâm lại quay đầu lại.
Một lúc sau, cô lẩm bẩm, như đang thì thầm: "... Biết gì cơ?" Có lẽ cô say, bởi vì gò má cô hơi ửng hồng, thậm chí chóp mũi cũng hồng hồng. Hàng mi cong cong hơi nhướng lên, đôi mắt tròn xoe ngấn nước nhìn anh.
Ánh sáng lấp lánh vô cùng hấp dẫn.
Úc Thừa nghiêng người hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Hoài Hâm ngả lưng xuống giường, mái tóc đen dài xõa ra lung tung, có phần trải trên chăn mỏng, có phần vướng vào giữa ngón tay và khuy măng sét, như thể quan hệ giữa hai người đã sớm không rõ ràng...
Úc Thừa nắm lấy cổ tay cô, vừa hôn vừa thở hổn hển trả lời: “Em là bạn gái của anh.” Hoài Hâm biết chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng nụ hôn nồng nàn của anh khiến cô không thể suy nghĩ thêm.
Mùi vodka phảng phất, Hoài Hâm bỗng nhiên nếm được vị cay nồng nồng nặc.
Cô nghĩ đến ba ly rượu nguyên chất hơn 90 độ anh vừa uống vì cô, chắc anh đã mất bình tĩnh từ lâu, lòng cô chợt dịu lại.
Này, nghĩ nhiều thế làm gì?
Cô rất thích anh, thích ngoại hình của anh, thích tính cách của anh, thích ở bên anh, anh làm gì cô cũng vui, cô còn muốn gì nữa?
Hoài Hâm bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh, cổ tay mảnh mai chạm vào khuy măng sét trên bộ vest của anh. Úc Thừa cúi xuống, dịu dàng ôm cô.
Đèn chùm phía trên đầu cô hơi sáng, rèm cũng không kéo, cô biết không có ai nhìn thấy, nhưng trong hoàn cảnh này, các giác quan của cô vẫn cực kì nhạy cảm. Màn đêm bị dịu dàng chế ngự, sóng dâng lên trong lòng cô, Hoài Hâm vô thức muốn đến gần anh hơn, nhưng anh lại ngăn cản.
Hai tay Úc Thừa đỡ lên vai cô, giọng nói trầm thấp quyến rũ của anh vang lên bên tai cô: “Tiểu Hâm.”
“…”
"Em có biết anh rất thích em không?"
“...”
"Làm bạn gái anh nhé, được không?"
Hoài Hâm khẽ mở mắt, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trước mặt mờ ảo dưới ánh đèn chùm.
“Có được không, bảo bối?”
Trái tim lẽ ra phải tê liệt vì rượu của cô bất ngờ đập loạn.
“Em phải biết.” Anh lại cúi xuống, không chờ Hoài Hâm phản ứng, anh lập tức ấn môi xuống môi cô, ngăn cản tiếng rên rỉ của cô: “Anh thích em.” Những lời này giống như lời chú thích ở cuối trang, đôi giày cao gót vốn đang lủng lẳng ở mắt cá chân của cô bỗng tuột ra, rơi xuống đất.
Úc Thừa hôn cô say đắm, Hoài Hâm dùng năm ngón tay kéo chặt chăn mỏng, một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu, hình như cô vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.
Hóa ra… hóa ra đây chính là điều cô muốn nghe.
Phụ nữ thực sự là sinh vật nông cạn..
Cô muốn anh mạnh mẽ đứng ra bảo vệ mình, cũng muốn anh tôn trọng và hỏi ý kiến của cô, hơn nữa cô muốn anh thổ lộ cảm xúc của mình, muốn anh cư xử như một quý ông, nâng niu cô, trân trọng cô.
Hoài Hâm nghĩ, dù là Bắc Kinh, Hồng Kông hay bất cứ nơi nào khác, cô không muốn quan tâm nữa, mối quan hệ này đến đâu thì đến, cứ thuận theo tự nhiên thôi..
Một thoáng vui vẻ là định nghĩa đúng nhất cho mối quan hệ này, không còn nhiều thời gian để lo lắng về ngày mai. Chỉ cần giữ lấy người đang ở trước mặt, giữ anh lại ngay bây giờ.
Anh lại bắt đầu gọi cô là bảo bối, anh nắm cổ tay cô hôn lên, cô chợt nhận ra Úc Thừa thích kiểm soát tuyệt đối, anh không hề dịu dàng, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn và cực kỳ hài lòng…
Hóa ra cô cũng hơi điên. Nói cách khác, cô luôn như vậy, vì tác phẩm của cô, những trải nghiệm thời thơ ấu của cô, sự đồng cảm về cảm xúc và khả năng chịu đựng mạnh mẽ, khiến cô luôn khác biệt với những người khác.
Ngưỡng cảm thấy buồn của cô thấp nhưng ngưỡng hạnh phúc của cô lại cao. Những cách thức thông thường không đủ để khiến cô mở lòng hoàn toàn.
Nhưng anh biết.
Anh biết cách an ủi cô và làm cô hạnh phúc.
Họ cùng nhau điên cuồng. Oxi dần cạn kiệt, tình yêu còn sót lại phảng phất trong không khí loãng. Hoài Hâm yên bình chìm vào giấc ngủ trong cái ôm chặt đến mức gần như nghẹt thở của người đàn ông.
Ngày hôm sau, cô ngủ đến ba giờ, qua cuộc trò chuyện đêm qua, Hoài Hâm cảm thấy thoải mái và ngọt ngào, vừa xoay người đã nhận được nụ hôn dịu dàng mà tinh tế của anh.
Cô giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve má anh, từ đôi mắt hoa đào sâu thẳm xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đỏ nhạt, Úc Thừa có một khuôn mặt hoàn mỹ, cô không giấu được sự mê mẩn trong ánh mắt mình.
Người đàn ông hạ mi xuống, nhìn cô hồi lâu.
Một lúc sau, anh nắm lấy đầu ngón tay của cô, kéo chúng xuống và áp vào trái tim mình.
“Em còn nhớ những lời hôm qua em hứa với anh không?” Úc Thừa trầm giọng, cúi đầu hôn lên đốt ngón tay của cô.
Hoài Hâm chớp chớp mắt: "Gì cơ?"
Lần này anh không để cô giả ngốc, anh nhéo nhéo ngón tay cô như muốn trừng phạt, cố gắng uy hiếp cô: “Muốn anh giúp em nhớ lại không?”
Hoài Hâm cong mắt cười, sau đó đầu hàng nói: "Được rồi, em hiểu rồi."
Cô xoay người tựa vào vai anh, chống người lên và gật đầu: “Ừm, em làm bạn gái anh.”
Vu Thừa ngẩng đầu, anh nheo mắt nhìn cô, không nói gì. Hoài Hâm lại cúi xuống, thích thú dùng ngón trỏ chọc vào lồng ngực săn chắc của anh.
“Đã như thế này rồi…” Cô vẽ một vòng tròn dài, nhẹ nhàng nói: “Em còn có thể không đồng ý sao?”
Hơi thở của Úc Thừa nặng nề, đôi mắt anh hơi tối lại, anh có thể nhìn thấu được cảm giác đắc thắng không hề che giấu trên gương mặt cô.
Anh biết cô chỉ cần được quan tâm. Nếu không phải vì phải ra sân bay, hôm nay cô sẽ khóc đến mức ướt đẫm gối.
Hôm nay họ chuẩn bị trở về Bắc Kinh, họ đã xem hết các địa điểm du lịch ở Ma Cao, không thiếu thứ gì cần xem và ăn, hai người lập tức thu dọn đồ đạc và đi đến sân bay.
Trước khi rời đi, cô còn nói lời tạm biệt với Phó Đình Hựu, anh ấy chỉ cần liếc nhìn là biết hai người đã làm hòa, anh ấy cười, nói đùa rằng trước đây anh ấy chưa từng thấy A Thừa quan tâm đến ai như vậy.
Hoài Hâm đương nhiên là người được lợi, cô tỏ ra cảm kích, nói rằng nhờ anh Phó ra mặt, đêm qua A Thừa và cô mới có thể trốn thoát.
Nơi anh xuất hiện không chỉ có ở đây, A Thừa thừa nhận cô gái nhỏ này, anh cũng cần phải giải quyết hậu quả, mọi người đều là người thông minh, nên biết rõ giới hạn.
Cho cô một thân phận rõ ràng để dỗ cô, dù là người khác cũng làm được. Lý do này nghe cũng khá hợp lý.
Phó Đình Hựu nhìn hai người, anh ấy cụp mắt xuống rồi mỉm cười, nói không cần khách sáo.
Khi về đến nhà đã là hơn mười giờ, hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, họ như vừa trở về từ thiên đường nào đó, dường như bị cô lập với thế giới bên ngoài, hoàn toàn không cảm nhận được dòng chảy của thời gian.
Đứng trước cửa nhà, Hoài Hâm cảm nhận được sự hiện diện của trọng lực, trái tim trong lồng ngực đã dần bình tĩnh lại.
Dù hai cánh cửa rất gần nhau, nhưng ngay sau đó họ sẽ phải chia tay nhau, một tia miễn cưỡng chợt dâng lên trong lòng cô, như thể cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, sau khi Úc Thừa dịu dàng ôm hôn cô, cô không chịu buông ra.
“Anh…”
Úc Thừa giơ tay lên, nhẹ nhàng vén sợi tóc bên tai cô, trầm giọng nói: “Hả?”
Hoài Hâm hơi nhướng mi, vẻ mặt khá ngây thơ. Tuy nhiên, bắp chân thon thả của cô lại chậm rãi cọ vào gấu quần vest của anh, cô liếc nhìn cửa nhà anh, đôi môi đỏ mọng cong lên.
"Em muốn vào."
Dường như có một sợi dây nào đó căng chặt trong giây lát, Úc Thừa đột nhiên nheo mắt lại.
Anh rũ mắt xuống, ý tứ không rõ ràng, nhưng cũng ẩn chứa ý nghĩa thâm sâu nào đó: "Tiểu Hâm, hơi muộn rồi, em chắc mình muốn vào chứ?"
Hoài Hâm ngón tay chậm rãi vuốt ve cà vạt, uể oải nói: “Gọi em là Lisa.”
Dừng một chút, cô hỏi: “Anh không muốn sao?”
Sáng nay cô vẫn trang điểm nhẹ nhàng, Úc Thừa cụp mắt nhìn cô, không trả lời ngay.
Hoài Hâm nâng cằm nhìn anh một hồi, sau đó nhếch môi cười.
Bầu không khí rất yên tĩnh, cô đột nhiên nghiêng đầu hôn lên cằm anh: "Cái này thì sao? Anh có muốn thế này không-"
Cô còn chưa nói xong đã bị anh bế lên, Úc Thừa cười không chút cảm xúc, thông báo với cô: “Em sẽ không thể tham dự cuộc họp sáng mai được.”
Hoài Hâm sững sờ.
Cái gì? Sáng mai còn có cuộc họp! Cô hoàn toàn quên mất aaaaaaa!
“Chờ chút!” Hoài Hâm giãy giụa muốn xuống: “Vậy em nghĩ tối nay em vẫn cần nghỉ ngơi thật sớm—”
“Muộn rồi.”
Giọng anh khàn khàn, câu nói cuối cùng của người đàn ông vừa dứt, cánh cửa nặng nề đóng lại.
Hành lang im ắng trở lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT