Hoài Hâm bị dạy dỗ một lúc, cuối cùng cũng đã đầu hàng.

Cô ngoan ngoãn nắm lấy cánh tay Úc Thừa và cùng anh đi dạo ngoài trời.

Người đàn ông để ý thấy trên tay cô đang cầm một chiếc túi mua sắm, thản nhiên hỏi: “Em vừa mua gì thế?” “Không có gì. Chỉ là vài món phụ kiện xinh xắn thôi.”

Ban đêm ở Ma Cao rất nhộn nhịp, chỉ riêng ánh đèn neon cũng có thể khiến mọi thứ trông thật tinh tế và xinh đẹp. Hoài Hâm nhìn thấy dưới hồ nước dưới cung điện Wynn bắt đầu diễn nhạc nước, cô hào hứng kéo tay Úc Thừa nói: “Chúng ta đi qua xem một chút nhé?” Xung quanh đã người đứng đông đúc, rõ ràng đây không phải là một lễ hội đặc biệt, nhưng nó rất có bầu không khí.

Một bài hát tiếng Anh quen thuộc được vang lên, Hoài Hâm cũng hát theo, ánh sáng rực rỡ phản chiếu trong mắt cô như chứa đầy những ngôi sao sáng.

Úc Thừa cúi mắt nhìn cô, đôi mắt sâu như hoa đào sâu thẩm.

Cô chỉ mới hai mươi mốt tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất.

Trẻ trung, xinh đẹp, sôi nổi, thông minh, ngây thơ và tinh nghịch, cô là hiện thân của tất cả những từ đồng nghĩa với cái đẹp.

Lẽ ra anh không nên để mình chơi trò này với cô, nhưng phải làm sao, chỉ nhìn con cáo nhỏ này thôi anh cũng đã trở nên tham lam đến thế. Muốn sở hữu, chiếm đoạt và ham muốn phá hoại nhẹ nhàng đối với cô.

Bài hát không kéo dài bao lâu, khi hồ biểu diễn trở lại yên tĩnh, Hoài Hâm nghiêng mắt nhìn anh.

Úc Thừa nhẹ nhàng cong môi dưới: “Đi thôi.”

Trở về phòng, tâm trạng Hoài Hâm vui vẻ, nhàn nhã cởi áo khoác treo lên mắc áo.

Úc Thừa bảo cô đi tắm trước, cô ngoan ngoãn đi. Cô tắm rửa cẩn thận rồi quấn áo choàng tắm màu trắng bước ra ngoài.

Cổ Hoài Hâm trắng như tuyết, cổ áo gấp lại có tỏa ra hơi ẩm tươi mát, Úc Thừa lặng lẽ liếc nhìn cô, không nói gì nữa cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Nghe thấy tiếng nước chảy róc rách bên trong, Hoài Hâm lén lút chạy vào phòng khách, lấy đồ vừa mới mua ra, ướm lên người mình - bộ váy kiểu servant này không tồi, chỉ cần chỉnh sửa lại một chút là có thể mặc.

Khi Úc Thừa vừa tắm xong đi ra, tất cả đèn trong phòng ngủ đều đã tắt. Dù rèm cửa chỉ được kéo một bên nhưng ánh đèn neon nhộn nhịp bên ngoài cửa sổ bằng kính chiếu vào từ trần đến sàn tạo thêm nhiều màu sắc cho không gian bên trong.

Chỉ có một chiếc đèn tường với ánh sáng được điều chỉnh ở mức mờ nhất, chiếu sáng lờ mờ khung cảnh trên giường.

Không có ai.

Dưới ánh sáng mờ ảo, đôi mắt người đàn ông nhìn không rõ ràng, bước chân chậm lại, vài sợi tóc ướt vương trên trán, nước nhỏ giọt rơi xuống tấm thảm nhung đen trên mặt đất không phát ra tiếng động.

“Tiểu Hâm.”

Nhưng vào lúc này, một đôi tay mềm mại như không xương bỗng nhiên ôm anh từ phía sau, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Anh trai.” Úc Thừa trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên xoay người. Nhờ ánh sáng yếu ớt, anh có thể thấy rõ lúc này Hoài Hâm trông như thế nào.

Cô mặc một chiếc váy nhỏ có ren phức tạp nhưng có chút tinh tế, vài chỗ chỉ có lưới, vạt váy chỉ che đến đầu gối, đôi chân thon và thẳng.

Trên đầu cô còn có hai chiếc tai mèo mềm mại, đôi mắt đen như hồ nước sáng lên dưới ánh sáng mờ ảo.

“Em đoán là anh thích xé nó ra từng mảnh một, nên em chỉ chọn cái phức tạp nhất...”

Chưa kịp nói xong, cô đã bị ôm thắt lưng rồi bị bế cả người lên, ném thẳng vào chiếc ghế sofa mềm mại.

Người đàn ông nghiêng người hôn thật mạnh lên má cô, để lại dấu vết ấm áp.

Hoài Hâm chỉ ngẩn người một lát rồi giơ tay lên quàng qua cổ anh.

“A Thừa...”

Âm cuối kéo dài mang theo sự quyến rũ.

Úc Thừa dừng lại một chút, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: "Em gọi anh là gì?"

Màn đêm sâu thăm thẳm và yên tĩnh, có thể nhìn thấy cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ. Trên nóc nhà cao tầng nhìn quanh chỉ thấy xe cộ qua lại đông đúc, nhưng sự im lặng tột độ như vậy cũng tạo cảm giác ồn ào vì ánh đèn chói chang. Hoài Hâm ngước nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn. Úc Thừa nghiêng người hôn cô, môi anh che kín khuôn miệng nhỏ nhắn của cô, không biết sẽ nói ra lời gì, nụ hôn dâng trào như thủy triều, không thể ngăn cản.

Anh chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, rộng thùng thình, dưới ánh trăng, Hoài Hâm có thể nhìn thấy rõ ràng những đường cơ săn chắc trên ngực anh, giống như những khe núi trong vắt, bóng tối trải dài khắp nơi.

Ngọn lửa trong anh không chỉ bùng lên trong lúc này, mà trước đây anh cũng đã từng trải qua cảm giác này mấy lần, khi thiếu chút nữa họ sẽ làm theo tiếng gọi con tim, thì đủ các loại nguyên do trùng hợp khiến bị trì hoãn tới tận hôm nay.

Điều này thực sự kỳ lạ - giống như bộ dáng mà một tình yêu bình thường nên có, tiến triển từng bước một, không vội vàng, thiếu kiên nhẫn. Hoài Hâm luồn ngón tay vào mái tóc đen của anh, thầm nghĩ, nếu như ngay từ đầu cô đã lựa chọn trói buộc anh bằng mối quan hệ này thì kết quả sẽ ra sao?

Cô e rằng anh thậm chí sẽ không nhìn cô một cái, giống như lần ở Printer, khi anh bắt đầu quan tâm đến cô, nhưng anh vẫn lịch sự và chừng mực, không hề có chút thân mật nào.

Đối với một cô gái trẻ như cô, nếu không có cách tiếp cận độc đáo, cô đã không phải là người anh chọn.

Những suy nghĩ như vậy chỉ tồn tại trong chốc lát, bất kể ban đầu họ như thế nào, thì cuối cùng cô cũng thành công. Đôi môi đỏ mọng của Hoài Hâm hơi hé mở, màn đêm còn chưa bắt đầu, Úc Thừa cúi đầu hôn cô lần nữa, lần này mang theo một chút dịu dàng an ủi.

Đốt ngón tay của anh dài và đẹp, giọng nói trầm và khàn khàn: "Bảo bối, anh đã cho em rất nhiều cơ hội."

Đó là sự thật, rất nhiều lần, nhiều đến mức gần như không thể đếm được.

Kể cả lúc vừa rồi đang ngắm đài phun nước, anh vẫn muốn cho cô một cơ hội, nhưng cô không biết tự giữ mình, cứ lao đầu vào, cứ muốn gọi tên anh bằng giọng nói quyến rũ như vậy.

Màn đêm ồn ào ở cung điện Wynn bị cửa kính ngăn lại, khung cảnh vô cùng phồn hoa vẫn bị bầu trời dày đặc thu hút. Tiếng vải rách ra không mấy dễ nghe, một cơn ớn lạnh ập vào, giống như gió lạnh thổi qua bờ biển, Hoài Hâm bắt đầu co rút lại, nhưng trong sòng bạc không có đường quay lại, đã đâm lao thì phải theo lao, hoặc là mất hết, hoặc là thắng đến cùng.

Tiếng giày cao gót của phụ nữ kêu leng keng, bắp chân thon thả đung đưa theo từng đợt sóng, sự phồn hoa của Ma Cao cũng vậy, đủ loại người say rượu trên bàn đánh bài hét lớn đòi đặt cược, rượu vang đỏ xoáy tròn trong cốc, phản chiếu ánh sáng rực rỡ và bóng tối.

Trong cả cuộc đời, Úc Thừa đã đi đến nhiều nơi, nhưng anh chưa bao giờ lưu luyến bất kỳ người phụ nữ nào, chưa bao giờ tìm thấy cảm giác thân thuộc với bất kỳ ai. Anh luôn rời đi một cách nhanh chóng, giống như đi từ Hồng Kông đến New York, từ Boston trở lại Bắc Kinh, dấu chân của anh ở khắp mọi nơi, nhưng không có nơi nào khiến anh ở lại.

Anh nói rằng anh sẽ không nhầm lẫn giữa thích và yêu, sẽ không coi hormone nhất thời là mong muốn được ở bên nhau lâu dài.

Nhưng liệu có thực sự như vậy?

“A Thừa…”

Có thực sự như vậy không? Hoài Hâm không nhịn được gọi anh, tựa như ngày hôm đó trong bữa tiệc đã uống rượu, ngơ ngác và lạc lõng đi giữa đám đông.

Lúc này cô mới nhìn thấy vết sẹo của anh, phía trong cánh tay trái của anh có vết sẹo hơi lồi, giống như một tấm huân chương đã lâu không lành. Hai tay Hoài Hâm run rẩy, cẩn thận dùng đầu ngón tay chạm vào nơi đó, như sợ làm tổn thương anh.

Đôi mắt sâu thẳm như hồ nước của người đàn ông hơi nheo lại, khóa chặt khóe mắt đỏ rực của cô, mái tóc đen dài buông xuống trên trán che khuất bóng tối, giọt mồ hôi mỏng cuối cùng rơi xuống đập mạnh vào cổ cô, tạo nên độ ẩm trên da.

Ranh giới giữa thích và yêu đôi khi rất khó hiểu, cũng giống như tình dục và tình yêu không thể tách rời. Thực ra anh đã nhầm lẫn, từ một thời điểm nào đó mà anh không biết, anh đã bị nhầm lẫn.

Nó có thể mỏng manh, nhưng nó thực sự tồn tại ở thời điểm hiện tại.

Úc Thừa kéo cánh tay Hoài Hâm đang vòng qua cổ mình xuống, đưa tay lên giữ chặt cổ tay cô, nhìn cô từ trên xuống. Sự hồn nhiên nửa thật nửa giả thường ngày của cô đã tan biến, chỉ còn lại ánh đèn neon nhấp nháy dịu dàng ngoài cửa sổ, biến thành những bóng đen lang thang. Thực ra, cô không biết, từ lúc ở Printer mở cửa bước vào và nhìn thấy cô lần đầu tiên, trong đầu anh đã nảy sinh ý định chiếm hữu ghê gớm.

Anh không phải là người tốt gì, mà cô đã cả gan trêu chọc anh nên cô phải gánh hết hậu quả.

Anh sẽ không cho cô một cơ hội để hối hận nữa.

Yes,all we're looking for is love from someone else.

A rush.

A glance.

A touch.

A dance.

A look in somebody's eyes to light up the skies.

Giai điệu của "La La Land" mơ hồ không biết từ đâu vang lên, nhịp điệu nhạc sôi động đập thẳng vào trái tim Hoài Hâm, có thứ gì đó ầm ĩ tràn ngập tâm trí cô.

[Phải, tất cả những gì chúng ta cần là thứ gọi là tình yêu từ ai đó.]

[Một bước vội vàng.]

[Một cái liếc nhìn.]

[Một khoảnh khắc chạm vào.]

[Một điệu nhảy duyên dáng.]

[Tôi chỉ muốn lưu giữ khoảnh khắc khó quên này và để nó tồn tại mãi mãi.]

Cause all that I need's this crazy feeling.

The rat-tat-tat of my heart.

Think I want it to stay.

Hoài Hâm không biết đêm dài đến thế nào, nhưng dù ở Ma Cao hay Bắc Kinh đều phồn hoa như nhau, cô sinh ra là để thuộc về nơi như vậy, giống như cô sinh ra để bị ám ảnh bởi những người đàn ông như anh.

Hai ngày đầu trời nắng nhưng sau đó đột ngột đổ mưa vào giữa đêm.

Đó là những cơn mưa rào đến rồi đi, đập vào cửa sổ hết lần này đến lần khác, ánh đèn neon bên ngoài mờ ảo. Trên cửa kính có sương mù, màn mưa che khuất trong đêm tối, dày đặc và sâu thẳm.

City of stars

Are you shining just for me

Thành phố của những vì sao

Liệu rằng em có tỏa sáng chỉ riêng cho anh không

City of stars

There's so much that I can't see

Thành phố của những vì sao

Trên đời có quá nhiều điều chưa rõ ràng

Who knows

Ai mà biết được

I felt it from the first embrace I shared with youThat now our dreams

They've finally come true

Anh đã cảm nhận được điều đó kể từ lần đầu tiên em và anh ôm nhau

Rằng bây giờ, những giấc mơ của chúng ta

Cuối cùng đã trở thành sự thật

Mưa càng lúc càng nặng hạt, bên ngoài có tiếng ầm ầm, át đi cả tiếng nhạc sôi động. Đám đông như kiến ​​phía dưới đột nhiên bỏ chạy tứ tán, lần lượt mở ô ra, tất cả đều rơi vào tầm mắt Hoài Hâm. Tiếng mưa bên ngoài vang vọng, như thể nó cũng đang rót vào lòng cô.

Ánh sáng và bóng tối của những tòa nhà chọc trời phía xa không hề bị dập tắt ngay cả khi màn đêm buông xuống, sức sống của thành phố phồn hoa này vẫn xanh tươi, khung cảnh mờ ảo qua khung cửa sổ kính trong suốt cơn mưa lớn không khác gì Bắc Kinh, Thâm Quyến, Hồng Kông hoặc bất cứ nơi nào khác.

Tất cả đều là sự phồn hoa không thể so bì.

Cơn mưa rào đã bắt đầu tạnh, rạng sáng ngày hôm sau, ngoài cửa sổ trong trẻo, mới như ngày hôm qua, như thể mọi thứ vẫn như cũ.

Hoài Hâm nằm nghiêng, ánh mắt vẫn có chút mơ màng, một cánh tay thon dài từ phía sau ôm tới, mạnh mẽ kéo cô vào trong ngực anh.

Cô run rẩy, khi anh tiến tới dịu dàng hôn cô, lòng cô được an ủi đôi chút bởi cảm giác thỏa mãn như mới ngày hôm qua.

Hai người cứ ôm như vậy, dịu dàng, im lặng nằm đó một lúc lâu, khi nhịp đập trong ngực Hoài Hâm dần dần dịu xuống, cô xoay người, chóp tai đỏ bừng thu vào trong ngực Úc Thừa.

Tất cả những chuyện xảy ra trước đó, cô chỉ cảm thấy những kỳ vọng và suy nghĩ của cô về anh quả thực không hề sai lệch, thậm chí còn vượt xa mong đợi.

Sự lịch sự và sang trọng của quý ông quả thực chỉ là bề ngoài, giống như tấm lụa quấn cuộn tròn trên mặt đất.

Giọng Hoài Hâm mềm mại, nhưng vẫn mang chút thanh âm khàn khàn, cánh tay mảnh khảnh thon dài tựa vào ngực anh, như đang oan ức trách móc anh: “Anh là người xấu.”

“Ừ.” Người đàn ông cười nhẹ, thấp giọng an ủi cô, vuốt ve đường cong trên lưng cô qua tấm chăn bông chật hẹp, nhẹ nhàng nói: “Anh là người xấu.” Hoài Hâm cắn môi, một lúc sau mới nói: “Vậy ôm em đi.” Cô xoa xoa vai và cổ, như đang làm nũng. Úc Thừa cong môi dưới, ôm cô vào lòng sâu hơn: “Được.” Thiếu ngủ trầm trọng đến mức khiến cô mệt mỏi không thể cử động, cả ngày đều không muốn di chuyển. Úc Thừa đã dự định tối nay sẽ ở lại Trúc Loan Homestay, cô vẫn muốn khởi hành muộn một chút.

Sau khi được anh ôm đi tắm, Hoài Hâm nằm trên ghế sofa dành thời gian. Cô giống như một ông trời con phải được người khác phục vụ ăn uống, may mắn là Úc Thừa có thời gian rảnh rỗi, vui vẻ chơi cùng cô, để cô bộc lộ tính tình trẻ con đáng yêu và kiêu ngạo.

Nhưng hôm nay Hoài Hâm cũng không thể gặp người ngoài, Úc Thừa vuốt ve cổ cô, khó hiểu thở dài: "Anh thật sự chịu không nổi." Lời nói người này, thật sự là...

Hoài Hâm trừng mắt nhìn anh, tức giận quay đi, anh mỉm cười nhéo nhéo gò má mềm mại của cô: “Tối nay anh ra ngoài đi dạo với em nhé?” Hoài Hâm không để ý đến anh, Úc Thừa lại gần, giọng nói đầy nam tính và dễ chịu, gọi cô: "Bảo bối?”

"..."

“Đừng giận, được không?”

Khi đứng bên cảnh cửa sổ kính trong suốt nghe mưa, anh không ngừng gọi cô là bảo bối, trong tiềm thức Hoài Hâm nhớ lại cảm giác lúc đó.

Anh chính là như vậy.

Xấu xa một cách trắng trợn nhưng lại lặng lẽ dịu dàng.

Hoài Hâm quay người lại, ngước mắt nhìn anh, một lúc lâu sau mới hạ mình dang hai tay về phía anh, hết sức cẩn trọng thốt ra một âm tiết: “Ôm.” Úc Thừa cúi xuống, nâng eo cô lên, cô nâng chân lên để móc vào người anh, sau khi anh đứng thẳng lên, toàn bộ cơ thể cô đã treo trên người anh.

Để điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, anh ôm lấy cô, đỡ cô, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ em muốn làm gì?” “Em muốn ngồi trên ghế sô pha.”

Anh làm theo mệnh lệnh, dịu dàng chạm vào má cô: “Sau đó thì sao?” “Ngồi một lát.”

Không làm gì cả, chỉ ngồi im lặng một lúc.

Nắng chiều còn vương vấn, Hoài Hâm đặt đôi chân trần lên đùi Úc Thừa, gõ bàn phím trước máy tính viết tiểu thuyết. Cảm hứng của cô tuôn chảy như suối, hiếm khi trôi chảy êm ả đến thế, lời văn của cô tuôn ra từng lời như thể có cánh.

Úc Thừa cũng không nhàn rỗi, dùng điện thoại di động duyệt email - cho dù đang trong kỳ nghỉ, anh cũng không thể hoàn toàn phớt lờ công ty, huống chi còn công việc được giao ở Hồng Kông cần phải theo dõi chặt chẽ.

Họ trải qua một buổi chiều nhàn nhã như thế, đến giờ ăn tối, họ gọi đồ ăn mang lên phòng rồi vẫn cuộn tròn trên ghế sofa ăn.

Phòng Executive vẫn còn trống nên cả hai thu dọn một số nhu yếu phẩm hàng ngày và đi thẳng đến homestay.

Nơi đó phong cảnh thiên nhiên rất đẹp, dự định ban đầu là đi hai ngày một đêm, nhưng kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, cả hôm nay rõ ràng là đã lãng phí.

Sau khi ổn định chỗ ở, anh đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để ra ngoài ngắm cảnh, nên Hoài Hâm ngồi trên ghế sofa và đề nghị: “Chúng ta cùng xem phim nhé.”

Đôi mắt cô long lanh, hàng mi dài rung rinh và cô có một lọn tóc xoăn dễ thương bên tai.

Đương nhiên Úc Thừa cũng không phản đối, hôn lên môi Hoài Hâm, lấy điều khiển từ xa ra, bật TV lên.

Homestay không phục vụ nhiều sự lựa chọn như truyền hình theo yêu cầu ở nhà nhưng có thể chiếu bằng điện thoại di động. Hoài Hâm đặt máy tính sang một bên và chọn "Con tim rung động".

Flipped kể về mối tình thanh xuân của một chàng trai và một cô gái dưới gốc cây ngô đồng.

Đó là một kỹ thuật quay phim rất đặc biệt, với lời kể của ngôi thứ nhất, hai người mô tả cùng một sự việc từ góc nhìn của riêng mình, cảm xúc hoàn toàn khác nhau, có những hiểu lầm và xung đột nhưng cũng có cả sự ngọt ngào và ấm áp.

Cảnh tượng khiến Hoài Hâm ấn tượng nhất là khi Julie đang ngồi trên cây ngô đồng cao chót vót, cô ấy nói rằng cô ấy dường như có thể nhìn thấy cả thế giới, màu hồng tím nhuốm màu hoàng hôn và những đám mây ở phía chân trời dường như cũng cùng nhau bốc cháy.

"Có người cứ ảm đạm không nổi bật, có người nhẹ nhàng như lụa, có người sáng như cầu vồng. Một ngày nào đó, bạn sẽ gặp một người lộng lẫy như cầu vồng. Khi gặp người ấy, bạn sẽ cảm thấy người khác chỉ là một đám mây."

Có lẽ đó là sự thật.

Đôi khi trái tim chỉ rung động trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy. Đối với Hoài Hâm, đó là khoảnh khắc cô ngước nhìn Úc Thừa trong phòng họp.

Sau khi xem phim, cô vẫn đắm chìm trong ánh hào quang đó mấy phút, nghiêng người nhìn người đàn ông một lúc, anh nghiêng người cúi xuống dịu dàng hôn cô.

Đây là nụ hôn không chứa đựng ham muốn, tựa như đã rời xa thế tục, trở về vẻ ngây thơ của tuổi trẻ.

“Hoài Hâm.” Úc Thừa gọi tên đầy đủ của cô.

“Hả?”

Đôi mắt hoa đào sâu thẳm của anh nhìn cô đầy dịu dàng: “Anh muốn nói với em rằng anh thật sự rất vui khi được ở bên em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play