Trong bóng tối, tầm nhìn bị hạn chế, trái lại xúc giác sẽ càng nhạy cảm hơn. Hoài Hâm có cảm giác như mình vừa chạm vào thứ gì đó, trong lòng hốt hoảng một phen, nhưng cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh.

Nhịp tim đập như trống vang, cô chưa kịp nhúc nhích thì giọng nam trầm ấm bất thình lình vang lên, "Là tôi."

Không biết là vô tình hay cố ý, lần theo nhịp thở phập phồng của anh, hơi thở ấm áp lướt qua lòng bàn tay, vô cớ khiến lòng người tê dại.

Hoài Hâm vội vàng rụt tay lại, đổi tư thế chống tay lên vai anh -- Úc Thừa đang ngồi, cô lại dồn cả trọng tâm lên người anh. Trong quán ăn vẫn ồn ào như trước, cô toan đứng dậy, nhưng không biết bị ai xô một cái, lại ngã trở về lòng anh.

"..."

Trong trí nhớ của Hoài Hâm, dường như cô và anh chưa bao giờ có tiếp xúc gần đến thế.

Ví như lúc cưỡi ngựa trưa nay, Úc Thừa vẫn lịch sự giữ một khoảng cách an toàn với cô, còn bây giờ là một cái ôm đúng chất, khoảng cách bằng 0, mặt đối mặt.

Hoài Hâm theo quán tính dùng hết sức ôm chặt lấy cổ anh, má áp má, da thịt đụng chạm, hô hấp vấn vít, đan xen, mơn man, vờn quanh trong bầu không khí ẩm ướt sau cơn mưa tầm tã.

Thậm chí đầu ngón tay của cô còn chạm vào tóc anh, lành lạnh, mềm mượt.

Đầu óc Hoài Hâm có hơi mơ hồ, song cô vẫn biết rõ hiện giờ mình đang ngồi trên đùi Úc Thừa, hơn nữa dường như còn có xu hướng dịch chuyển xuống dưới.

Mỗi khi ở bên cạnh anh, dường như lý trí của cô lúc nào cũng bị bị cơn mê muội lấn át, xuất phát từ bản năng phóng túng, hơi thở phả xuống bên tai, bên eo cũng có một luồng sức mạnh đang kìm kẹp - Hoài Hâm cũng chẳng buồn xác nhận xem đây có phải là chủ đích của anh hay không.

Cô phải đứng dậy thôi.

Có những thứ, một khi "lượng" đã thay đổi đến một mức độ nhất định, thì hẳn sẽ có sự thay đổi về "chất".

Tuy nhiên, nếu cứ đốt cháy giai đoạn ép "chín" cây non thì sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển khiến cây non ấy trở nên còi cọc.

Khéo hơn là, ngay khi Hoài Hâm vịn thành ghế toan đứng dậy, điện bất ngờ có lại, trong phòng ăn bừng sáng ánh đèn.

Tiếng ồn ào biến mất như sau cơn thủy triều, mọi thứ dần dần trở lại như trạng thái vốn có.

Hoài Hâm sửa sang lại tóc tai, cầm lấy điện thoại, khẽ mím môi ngước lên mỉm cười với người đàn ông đang ngồi trên ghế, "Anh Thừa ơi, mình về được chưa ạ?"

Nếu vờ như không thấy mấy nếp nhăn trên áo anh, có lẽ mọi chuyện trong bóng tối lúc nãy chỉ là ảo giác mà thôi.

Úc Thừa nhìn thẳng vào cô, ánh mắt điềm tĩnh không chút dao động.

Anh nhếch môi, đứng dậy nói, "Ừ, về thôi."

Bọn họ không mang theo dù, muốn về khách sạn chỉ có nước dùng hai chân mà chạy thôi.

May mà hiện giờ đang là mùa đông, áo khoác hết lớp này đến lớp khác phủ kín trên người, có thể cởi tạm một cái dùng để che đầu.

Mưa to tầm tã khiến phần vỉa hè toàn là nước đọng, nhưng đoạn đường chỉ tầm vài trăm mét, cô và anh cùng nhau chạy dưới cơn mưa. Nước mưa bắn tung tóe theo từng bước chân, trong tầm nhìn lay động chỉ hiện mỗi bóng hình khiến người ta cực kỳ yên lòng kia.

Trên đường thỉnh thoảng lại có ô tô rẽ nước chạy đến, tạo ra một cơn sóng nhỏ mỗi khi lướt ngang qua, Úc Thừa kéo Hoài Hâm vào lòng, giúp cô thoát "nạn".

Nhịp tim Hoài Hâm như hòa cùng tiếng mưa rơi, ánh sáng trắng từ những chiếc đèn xe chói đến loá mắt, anh nhẹ nhàng kéo cánh tay tay cô, để cô đi vào phía bên trong.

Áo khoác Úc Thừa khá lớn nên khả năng che mưa cũng tốt hơn, anh nhường hơn phân nửa áo khoác để Hoài Hâm che lên đầu, hai người cùng rúc trong một chiếc áo, hơi thở như tan vào nhau.

Đoạn đường vài trăm mét, cứ ngỡ chỉ trong thoáng chốc, nhưng lại ngỡ như là rất lâu.

Đến khi bọn họ về đến đại sảnh khách sạn, quần áo từ trong ra ngoài gần như ướt đẫm.

Hoài Hâm nhìn bản thân mình, rồi lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh, so với lúc vừa ra khỏi khách sạn thì tình hình hiện tại đúng là thảm hại vô cùng. Hai người nhìn nhau, cô nhịn không được mà phì cười.

Lý do mà Hoài Hâm thích đi du lịch chính là đây.

- - Du lịch luôn mang đến cho chúng ta những điều bất ngờ.

Dù chỉ là những việc nhỏ nhặt tầm thường, hoặc thậm chí là những việc lặt vặt có thể mang đến chút bất tiện trong cuộc sống hàng ngày cũng có thể trở nên đẹp hơn và "điện ảnh" hơn thông qua "filter" du lịch.

Lúc cưỡi ngựa hôm nay cũng thế, bây giờ cùng anh chạy dưới mưa cũng vậy, đều là những trải nghiệm độc nhất vô nhị, không thể có lần hai.

Khi cô nhóc mỉm cười, gương mặt ánh lên một nét xinh đẹp rực rỡ, Úc Thừa cúi đầu nhìn cô, lát sau cũng khe khẽ cười theo.

Anh đến quầy tiếp tân xử lý thủ tục nhận lại va li, có lẽ phải chờ thêm một lúc, thế nên anh bảo cô lên phòng thay đồ, tắm nước nóng trước.

Những lúc thế này Hoài Hâm không giả vờ giả vịt làm gì, ngoan ngoãn nghe lời anh đi lên trước.

Trong phòng không có máy sưởi, cô lạnh đến run cầm cập, nhưng ít nhất cũng có cửa sổ ngăn lại cơn mưa dầm liên miên bên ngoài, mang đến chút ấm áp thân thuộc trong giây lát.

Hoài Hâm kéo màn cửa, nấu một ấm nước nóng trước, sau đó bắt đầu cởi mấy chiếc áo khoác ra rồi treo lên một góc, chỉ chừa lại lớp quần áo cuối cùng.

Nước sôi rất nhanh, cô pha một gói thuốc chống cảm, vừa đổ ực vào miệng thì bên ngoài đúng lúc vang lên tiếng bánh xe lăn vòng lộc cộc.

Hoài Hâm đi tới cửa, nhón chân lên nhìn xuyên qua mắt mèo.

- - Úc Thừa kéo va li từ phía cuối hành lang bên kia đi tới, sau đó rẽ ngoặt, bóng dáng biến mất trong tầm mắt của cô.

Phía bên kia hẳn chỉ có một phòng, Hoài Hâm ngẫm nghĩ, lờ mờ định vị được phòng anh.

Cô rủ hàng mi, kéo dép lê lẹt xẹt quay trở vào phòng tắm.

...

Úc Thừa bước ra khỏi phòng tắm, lọn tóc rủ trước trán vẫn còn đang nhỏ nước, anh mặc áo choàng tắm ngồi xuống cạnh giường, lấy chiếc nhẫn bạc đặt ở tủ đầu giường đeo lên, sau đó cầm điện thoại trả lời tin nhắn.

Trầm ngâm một hồi lâu, anh quyết định không gọi lại dãy số vừa gọi lúc sáng. Giờ đã nửa đêm, có lẽ bên kia đã ngủ rồi.

Sáng sớm hôm nay anh đã nhờ viện trưởng Khâu mở máy bàn trong phòng Hầu Tố Hinh, trước khi điện thoại kết nối, anh còn thấp thỏm không yên, nhưng sau một hồi im lặng, đến khi người ở đầu dây bên kia thử gọi tên anh, trái tim anh lúc bấy giờ mới trở lại bình thường.

Bà đã bắt đầu quên dần mọi chuyện, quá trình có thể sẽ rất chậm, nhưng cũng có thể sẽ đến rất nhanh, không ai đoán trước được.

- - Nhưng anh biết, thời gian của anh không còn nhiều nữa.

Qua Tết Úc Thừa phải đến Bắc Kinh làm việc.

Anh sẽ nghĩ mọi cách để đón bà đến Bắc Kinh, bất chấp có người phản đối.

Úc Thừa lạnh lùng cụp mắt, lần lượt kiểm tra tin nhắn chưa đọc trên Wechat.

Sau khi thôi việc, anh không cần phải trả lời tin nhắn ngay lập tức, hồi còn đi làm dù có ngủ cũng phải để chuông phòng hờ cho tình huống khẩn cấp, còn bây giờ xem như anh đã dỡ được gánh nặng.

Có điện thoại gọi đến, Úc Thừa nhận máy, bình thản đáp lại.

"Giao thừa về Hong Kong đón Tết với cả nhà." Người phụ nữ ở đầu bên kia nói với giọng ra lệnh, thỉnh thoảng lại tỏ vẻ bất mãn, "Anh bận việc gì mà suốt mấy tháng trời đến một tin nhắn cũng không báo cho nhà biết, tôi thấy thế là không ổn đâu."

"Mẹ cũng biết tình hình công việc của con mà." Úc Thừa khẽ cười đáp, "Nếu có chuyện gì thì mẹ cứ gọi thẳng cho con là được."

Anh lúc nào cũng tỏ thái độ lãnh đạm như thế, Hứa Tông im lặng một lúc, chuyển sang nói mấy chuyện vặt vãnh trong nhà, "Đám cấp dưới làm hỏng chuyện nên mấy ngày nay ba anh không được vui, có rảnh thì gọi trò chuyện với ông ấy nhiều một chút."

"Vâng, con biết rồi."

Trước khi anh cúp máy, Hứa Tông lại gọi anh, "A Thừa này."

"Dạ?"

"Anh phải để tâm vào." Bà cảnh cáo anh bằng tiếng Quảng Đông, "Hai đứa con riêng bên ngoài của ba anh lại bắt đầu lộng hành, hành động gần đây càng lúc càng không nể nang ai, đứa nào cũng đang chực chờ tranh ngôi, nếu anh cứ lơ là thì sẽ phải nhận lấy kết cục thê thảm đấy."

"Con lơ là ư?" Úc Thừa lặp lại lần nữa, mỉm cười nói với giọng trần thuật, "Ba cũng chẳng có tình cảm gì với con."

"Dù ông ấy không có tình cảm với anh thì anh vẫn là đứa con trai ruột vừa có tiếng vừa có miếng của ông ấy." Hứa Tông cau mày, "Hơn nữa, những thứ đó vốn thuộc về chúng ta, cớ sao lại phải tặng cho người ngoài."

"Thế à." Anh chầm chậm lên tiếng như đang hỏi lại, Hứa Tông nghẹn họng, lại nghe thấy anh nói, "Mẹ à, trong mắt con thì đây là chuyện mà mẹ am hiểu nhất."

Hứa Tông cất cao giọng giận dữ đáp, "Úc Thừa, anh nói cái gì..."

"Mẹ xem đi, chính mẹ cũng đã nói con họ Úc chứ không phải họ Phan mà." Úc Thừa cười, "Mấy chuyện này chẳng phải mẹ đã rành rẽ từ mười mấy năm về trước rồi hay sao?"

Anh cúp điện thoại.

Mưa bên ngoài đã dần tạnh, nhưng màn đêm dày đặc, bóng tối kéo dài đến vô tận.

Úc Thừa hờ hững tựa vào đầu giường, nhìn chăm chú một hồi lâu, sau đó khinh khỉnh dời tầm mắt.

Điện thoại lại rung lên, là tin nhắn của Joanne, [Thừa tổng dạo này có khoẻ không? Cuối tuần này tôi sẽ đến Bắc Kinh, cùng ăn một bữa với nhau nhé? *mỉm cười*]

Joanne Cao Tĩnh Từ, là con gái lớn của chủ tịch tập đoàn Khoa học kỹ thuật Trung Minh. Lần trước Chung Huân vì quá bận không thể phân thân nên đã nhờ anh tiếp đãi cô ta

Tuy chỉ mới gặp một lần, nhưng Úc Thừa có ấn tượng rất sâu với cô gái này.

Xuất thân là tiểu thư nhà giàu, nói chuyện lịch sự, dùng từ đúng mực. Tối đó lúc dùng cơm, cô ta mặc một chiếc váy đỏ được cắt may cực kỳ khéo léo, phần lưng được thiết kế hở bạo hơn nửa, lộ ra làn da trắng mịn như tơ, khiến người ta nảy sinh cảm giác tò mò muốn được vuốt ve.

Nhưng nơi cổ áo của cô ta cài một đóa anh đào nở rộ đầy tinh xảo với kim cương được đính vòng quanh, quá cầu kỳ tỉ mỉ, Úc Thừa không ưng ý cho lắm.

Trong bữa tiệc, cô ta dịu dàng vén tóc ra sau tai cùng anh trao đổi suy nghĩ về nghệ thuật và văn học. Tiểu thư nhà giàu đã được tiếp thu, chịu ảnh hưởng bởi những thứ được người đời kính ngưỡng, những chủ đề này đã trở nên bình thường trong giới bọn họ. Joanne có cái nhìn cực kỳ sâu sắc về Dalí, và khi nói về sắc thái của chủ nghĩa siêu thực trong tranh của ông, cô ta đã có những phân tích cực kỳ có lý.

Không chỉ sở hữu sự giàu có và địa vị hơn người, Joanne còn là một người phụ nữ cực kỳ thông minh. Khi Úc Thừa nói rằng anh thích chủ nghĩa lãng mạn hơn, cô ta lại mỉm cười rồi nói cách đây không lâu cô ta đã đấu giá thành công một bức chân dung của nữ công tước, nếu có dịp thì mời anh đến nhà ngồi chơi, tiện đường thưởng thức bức tranh này.

Mông con trai thần Saturn mẩy thật -- Ngay lập tức, Úc Thừa chợt nhớ đến câu nói không hợp với tình huống lúc này, anh khẽ bật cười.

Cô ta hỏi anh sao lại cười. Úc Thừa ngước lên, cầm lấy chiếc khăn lụa đặt trên mặt bàn đưa cho cô ta, nhếch môi nói, "Tôi xin lỗi, vừa nãy tôi mải nhìn em ăn bánh kem."

Joanne ngẩn ra một lúc, sau đó cũng cười theo, nũng nịu trách anh nãy giờ không chuyên tâm nghe mình nói.

"Nghe chứ, chân dung nữ công tước." Úc Thừa mỉm cười, chất giọng trầm ấm.

Lúc anh rút tay lại thì Joanne cũng vừa quay sang, da thịt chạm nhau qua một lớp khăn lụa ấm áp, cô dịu dàng đáp, "Trong thư phòng của ba tôi còn có một bức tranh sơn dầu của Eugène Delacroix." Ngừng một lúc, cô ta lại cười nói tiếp, "Tối nay ông ấy không có ở nhà. Dù chúng ta có bàn luận sôi nổi cách mấy cũng sẽ không ảnh hưởng đến công việc của ông."

Đối thoại giữa nam nữ trưởng thành không cần phải rào trước đón sau.

Úc Thừa biết Joanne có ý với mình.

Cô ta đã ra ám hiệu cực kỳ rõ ràng, thật ra đêm đó chỉ cần anh gật đầu đồng ý là có thể hái đóa anh đào vẫn luôn khiến mình chướng mắt kia xuống.

Nhưng không hiểu vì sao, anh lại chẳng mấy hứng thú.

Ánh đèn mờ ảo, những lời tán tỉnh vừa đủ, tiến thối đúng mực, cộng thêm một cô nàng xinh đẹp có xuất thân không tầm thường. Nhưng mọi thứ lại trở nên rập khuôn, cũ rích và nhàm chán.

Một khi trò chơi kiểu này bắt đầu, cô ta chắc chắn không phải là người cuối cùng, thế nên có hay không cũng chẳng khác gì.

"Tiếc quá, tối nay tôi có chút việc, e là không có vinh hạnh được thưởng thức kiệt tác ấy rồi." Úc Thừa dịu dàng lên tiếng, ánh mắt hờ hững lướt qua sợi tóc bên tai cô gái, lời nói lại thể hiện vẻ lịch thiệp, "Nhưng mong cô Joanne đây có thể cho tôi một cơ hội được đưa cô về nhà, được chứ?"

Anh là tay lõi đời, Joanne biết rất rõ là đằng khác. Khí chất nhàn tản và thâm trầm vô cùng quyến rũ, nếu ở một vài tình huống đặc biệt thì hẳn sẽ càng thêm gợi cảm, mà dạo gần đây cô ta thấy hơi chán nên bây giờ lòng tò mò bỗng chốc trào dâng.

Khi xe dừng lại trước cổng biệt thự, Joanne đưa ra "tối hậu thư".

Cánh tay mảnh khảnh mềm mại chống lên đùi người đàn ông ngồi kế bên, Joanne cười trêu, "Không thể vào ngồi chơi một chút ư? Chỉ xem hai bức tranh thôi, không làm trễ thời gian của anh đâu, nhiều lắm là hai mươi phút thôi mà."

Ánh đèn trong xe mờ mờ ảo ảo, hương ngọc mê hoặc áp sát da thịt, Úc Thừa ung dung nhìn cô rồi lắc đầu cười nói, hay là thôi vậy.

"Thưởng thức nghệ thuật cần phải có thời gian nghiền ngẫm." Anh cười, "Nếu tác phẩm chứa quá nhiều ý nghĩa sâu xa thì hẳn không thể chỉ thưởng thức trong hai mươi phút đâu."

...

Sau đó hai người không liên lạc với nhau nữa.

Tối nay Joanne bỗng dưng tìm anh, cách lần gặp hôm ấy cũng đã được một tháng.

Cũng đúng lúc thật, chuyến du lịch sẽ kết thúc trong tuần này, anh phải đến Bắc Kinh một chuyến, chuẩn bị chuyện định cư, sắm sửa nội thất, xử lý mọi chuyện ổn thỏa.

Nhưng nhà thì có lẽ anh sẽ thuê.

Úc Thừa đã quen với cuộc sống phiêu bạt, bắt đầu rày đây mai đó từ khi còn rất trẻ, chỗ nào anh cũng từng đi qua, anh không thích cảm giác "All Settle down*" này.

* Mang nghĩa định cư, ổn định cuộc sống ở một nơi nào đó.

Cái gì mà quá chắc chắn trái lại sẽ mất đi sự thú vị.

Anh có không ít bạn bè ở Bắc Kinh, mọi người đã hẹn nhau cùng ăn một bữa từ lâu. Nhưng cuối tuần này thì hơi gấp, đoán chừng anh sẽ không có thời gian rảnh rỗi.

Đương lúc thất thần nhìn chằm chằm vào màn hình chìm trong suy nghĩ, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, là giọng con gái, giọng nói ngọt ngào nhưng lại mơ hồ, không rõ ràng.

"Xin chào, vòi sen trong phòng tắm của tôi bị hư nên không có nước, bạn có thể..."

Có lẽ nhận ra chuyện này hơi riêng tư nên cô gái chỉ nói một nửa rồi ngừng lại.

Sau đó, cô chỉ gõ cửa, cố ghìm lại giọng nói đầy lo lắng, "Xin chào, có ai ở đây không ạ?"

Úc Thừa ném điện thoại sang một bên, đứng dậy đi mở cửa.

Cô bé kia thấy trong phòng có người, nhưng nhìn thân hình có vẻ như là đàn ông, cô cắn môi, ngượng ngùng nói, "Chào anh, mạn phép hỏi anh có thể cho tôi mượn tạm..."

Úc Thừa đẩy cửa ra, gương mặt ẩn trong đêm tối hiện ra dưới ánh đèn, sống mũi cao thẳng, mặt mày tuấn tú, tiếng nói bỗng chốc ngắt lại.

Sửng sốt một hồi lâu, Hoài Hâm mới lí nhí cất giọng chào, "Anh Thừa."

Úc Thừa rủ mi mắt nhìn cô, nương theo động tác của anh, một bên mặt vừa lộ ra dưới ánh đèn bỗng chốc lại khuất sau bóng đêm.

- - Đúng là tình hình cực kỳ khẩn cấp.

Cả người cô ướt đẫm.

Có lẽ là cô đang tắm được nửa chừng thì bị cúp nước, bọt dầu gội trên tóc cũng không kịp xả sạch.

Cô nhóc chỉ quấn một chiếc khăn tắm phong phanh dài đến đầu gối, vẽ ra dáng người duyên dáng lả lướt. Bắp chân nhỏ nhắn, làn da mịn màng.

Bờ vai thon gầy đầy yêu kiều, đường cong tuyệt mỹ chạy từ phần cổ dọc xuống, đón lấy lọn tóc đen nhánh ướt sũng càng tôn lên phần da thịt trắng như tuyết của cô.

Lướt theo những vệt nước đang trượt dần xuống phía dưới, đọng lại nơi xương quai xanh tinh xảo, và, đôi mắt trong veo như dòng suối của cô ánh lên nét điềm đạm đáng yêu.

***

Tác giả:

Thừa tổng nhà ta rất bad, nhưng Tiểu Hâm cũng chẳng ngây thơ!

Để xem ai cao tay hơn.

PS: Úc Thừa và Joanne gặp nhau tầm ở chương 18, ngân hàng đầu tư đã nhờ anh giúp đỡ con gái của chủ tịch, chính là lần ăn cơm với Joanne.

***

Jeongie:

Lần đó là ở quán bar khi mà Hoài Hâm bị người ta hắt rượu, Úc Thừa đã chạy đến giải vây giúp cô. Sau đó bé Hâm còn bóng gió với Úc Thừa là đã gặp người yêu anh, muốn chạy đến chào nhưng ngại ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play