Chiếc xe dừng trước Viễn Khê, Cố Cẩm ngồi bên trong xe nhìn thấy căn biệt thự to sang trọng trong lòng không khỏi vui sướng.
Nét mặt Cố Cẩm lập tức thay đổi quay lại nhìn Viễn Tước, ánh mắt trở nên áy náy.
Tước, như vậy có được không? Em không muốn làm phiền đến anh
Viễn Tước liền lắc đầu, vốn ban đầu anh cũng không hề nghĩ sẽ đưa Cố Cẩm đến đây nhưng hiện tại Cố Cẩm đang gặp nguy hiểm anh không yên tâm để em ấy ở một mình, ở đây là thích hợp nhất.
Viễn Tước nhìn lên căn phòng của Vân Hạ, trong lòng đắn đo không biết phải giải thích với Vân Hạ như thế nào.
Vân Hạ có chịu hiểu cho anh hay không?
Viễn Tước bước xuống đi vòng qua phía bên kia mở cửa xe cho Cố Cẩm.
Bỗng có tiếng nói từ bên trong nhà vọng ra ngoài khiến hai người quay lại nhìn.
Viễn Tước, anh về sao?
Dù chưa thấy mặt nhưng giọng nói đã truyền rõ ra bên ngoài, có thể nghe thấy trong giọng nói chất chứa sự bất ngờ.
Tính hỏi tiếp " Sao anh lại về giờ này? " thì lời nói này đã bị chặn lại trong họng khi cậu bước ra ngoài nhìn thấy người đứng bên cạnh anh là ai, lòng cậu có dự cảm không lành.
Vân Hạ vốn muốn mở miệng nói trước nhưng lại bị Viễn Tước giành lấy lời.
Hạ Hạ, đến đây.
Tôi giới thiệu với em, đây là Cố Cẩm.
Cố Cẩm mặc dù đã đoán được từ trước nhưng cũng rất bất ngờ khi gặp một người khác đang ở Viễn Khê.
Đúng là không ngoài suy đoán của cậu ta.
Viễn Tước quả thật giấu người ở Viễn Khê, rốt cuộc mối quan hệ của hai người này đang ở giai đoạn nào?
Đây là Vân Hạ
Cố Cẩm liền nở nụ cười đưa tay ra phía trước muốn bắt tay làm quen, dù sao cũng là tình địch cậu ta cũng không muốn bắt tay nhưng Viễn Tước đang ở đây, cậu ta không thể không làm.
Đợi một hồi lâu cũng thấy Vân Hạ hồi đáp, trong lòng Cố Cẩm tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng bên ngoài vẫn phải giữ trạng thái cười tươi.
Vân Hạ nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng đau như cắt không biết nên làm thế nào, sau đó lại nhìn đến Viễn Tước thấy ánh mắt anh đang nhìn Cố Cẩm.
Cậu không thể tiếp tục đứng nhìn thêm nữa chỉ muốn rời khỏi nơi này, liền muốn tìm cớ.
Cậu ấy đến chơi sao? Để em kêu bác quản gia chuẩn bị ít trà
Vân Hạ định xoay người rời đi thì bị giọng nói phía sau kéo lại khiến cậu không thể tin được, cả người cậu run rẩy.
Cậu ấy sẽ ở đây
Đây không phải là muốn hỏi ý kiến cậu mà là câu nói khẳng định.
Vân Hạ xoay người nhìn hai người đứng trước mặt mình, cậu sắp thở không nổi rồi.
Có chuyện gì thế này, tại sao Cố Cẩm lại đến đây?
Vân Hạ không nói lời nào, nhìn hai người trước mặt rồi người muốn trở về phòng của mình thì giọng nói đầy bất mãn của Viễn Tước đằng sau vang lên.
Hạ Hạ, sao em lại bất lịch sự như vậy.
Em không thấy Cố Cẩm vẫn chờ em sao? đây là thái độ đón tiếp người khác của em sao?
Những câu mắng cứ văng vẳng bên tai Vân Hạ, cậu không quay người nhìn anh càng không muốn đôi co trước mặt người lạ.
Cậu nhẹ nhàng nói rồi đi vào trong.
Em mệt rồi muốn về phòng nghỉ ngơi
Quản gia thấy vậy thì vô cùng đau lòng thay cho Vân Hạ, liền muốn đi lên ngăn cản cậu chủ trước khi quá muộn.
Cậu chủ, chuyện này?
Viễn Tước liền ném cho ông một ánh mắt sắc lạnh khiến ông im bật.
Ông trước giờ vẫn luôn không thể làm trái lời cậu chủ, chỉ có thể nhanh chóng báo với Lão gia.
Có lẽ lão gia có thể ngăn cản được cậu chủ trước khi mọi chuyện tồi tệ xảy ra.
Viễn Tước nhìn quản gia biết được ông ta đang có ý định gì thì lập tức cảnh cáo.
Tôi sẽ tự nói chuyện này với ông nội tôi.
Ông không cần nhiều lời, chuẩn bị phòng đi
Quản gia thở dài gật đầu nhìn qua Cố Cẩm rồi đi vào bên trong.
Cố Cẩm thấy thế nét mặc khó xử liền nói.
Tước, hay anh đưa em đến một căn hộ khác đi.
Em thấy Vân Hạ...!cậu ấy hình như không thích em
Viễn Tước cho rằng Vân Hạ tuổi vẫn còn nhỏ nên cứ hay giận dỗi khó chịu nên cũng không quan tâm nhiều, an ủi vài câu Vân Hạ liền trở lại bình thường thôi.
Không cần, em ấy là vậy
Cả hai đi vào trong, quản gia liền đưa hai người họ lên phòng.
Căn phòng mà quản gia chuẩn bị cho Cố Cẩm ở cuối hành lang cách rất xa với phòng của Viễn Tước khiến cậu không vui, không giống như Vân Hạ lại được ở đối diện với anh.
Cố Cẩm đi xung quanh phòng, mọi thứ từ nội thất cho đến vật dụng đều là những đồ dùng cao cấp nhất.
Cố Cẩm cười vui vẻ, bước đầu tiên bước chân vào Viễn Khê đã hoàn thành tiếp theo vẫn phải nhanh chóng đuổi Vân Hạ ra khỏi nơi này.
Chỉ có cậu ta mới là chủ nhân của nơi này mà thôi.
Cố Cẩm đứng một lát rồi lấy đồ vào phòng tắm, tiếng nước chảy xối xả, hơi nước bốc lên.
Cố Cẩm ngâm mình trong bồn tắm rộng lớn có trải hoa hồng.
Cậu ta cầm lấy điện thoại bên cạnh, bấm một dãy số, dựa người vào thành nhắm mắt lại nói.
" Có một kế hoạch cần giúp đỡ "