Lúc Vân Hạ bước chân vào trong thư phòng, khi tận mắt nhìn thấy bức ảnh được đặt cẩn thận trên bàn, cậu có chút tò mò cầm lên xem.

Trong hình có hai người đang ôm nhau rất thắm thiết nở nụ cười thật tươi, người đàn ông dùng ánh mắt nuông chiều nhìn đối phương, cậu nhìn xuống phía dưới còn có khắc tên của hai người Viễn Tước và Cố Cẩm.

Thì ra người tên Cố Cẩm mà anh nhắc trong lúc say là người thanh niên này, cậu nở nụ cười chua xót, đưa tay sờ lên bức ảnh.
" Nhìn cả hai thật đẹp đôi "
Chìm trong suy nghĩ thì tiếng gọi của lão Lý khiến cậu giật mình, làm rơi vật xuống đất, các mảnh kính bị vỡ thành từng mảnh.

Cậu vội vàng khom người nhặt tấm hình lên định sẽ mua một khung khác để bỏ vào, chỉ là...
...
Lúc này, Vân Hạ sợ hãi ngồi khép nép một góc, cậu không còn sức để đứng lên.
Viễn Tước cố kiềm nén cơn phẫn nộ trong lòng, ném lại một chữ, sau đó xoay người hướng về phía phòng ngủ mà đi.
" Cút "
Lão Lý cùng Thời Túc nhanh chóng đi tới đỡ Vân Hạ đứng dậy.

Thời Túc liền để Vân Hạ cho lão Lý xử lý rồi đổi theo Viễn Tước.

Lão Lý thấy vậy không ngừng lắc đầu.

" Tôi giúp cậu bôi thuốc "
Lão Lý sai người đem hộp thuốc đưa đến phòng.

Ông vừa sát trùng vết thương vừa trấn an Vân Hạ.
" Cậu Vân...!Có lẽ hôm nay tâm trạng cậu chủ không tốt nên mới không khống chế bản thân làm cậu bị thương "
Im lặng một hồi lâu, Vân Hạ thờ ơ hỏi lại một câu.
" Cố Cẩm là người như thế nào? Bây giờ người đó đang ở đâu? "
Nghe được câu hỏi, lão Lý thở dài.
" Cố Cẩm là người cậu chủ rất yêu.

Chỉ có điều năm năm trước không biết nguyên do gì rời đi bỏ lại cậu chủ.

Cậu chủ lúc đó vô cùng suy sụp "
Vân Hạ nghe xong càng buồn bã hơn, dù đã biết trước nhưng khi nghe kể càng khiến cậu đau lòng.

Lão Lý bôi thuốc xong nhìn Vân Hạ nói.
" Việc cậu ấy không cho người khác chạm vào bức hình có lẽ chỉ muốn giữ lại một chút kỉ niệm, cậu đừng quan tâm quá nhiều "
" Cậu chủ đã quyết định kết hôn cùng cậu đó là điều chắc chắn "
Lời vừa nói xong, lão Lý cũng đứng dậy đi để Vân Hạ ngồi một mình suy ngẫm.
Vân Hạ đương nhiên biết điều đó, nhưng nếu một ngày bỗng nhiên Cố Cẩm xuất hiện trước mặt cậu đòi cướp người thì phải làm sao đây.
Cặp mắt chứa đựng sự tức giận bây giờ đã không còn.

Viễn Tước bước từng bước đi tới giường lớn.

Anh chậm rãi ngồi xuống giường, từng hành động lúc vừa rồi khi anh làm với Vân Hạ hiện từng chút một trong đầu.

Anh có chút hối hận.
Hiện tại, Viễn Tước không biết trong lòng mình đang suy nghĩ gì, chỉ vì một bức ảnh, anh đã làm tổn thương đến Vân Hạ.

Phải chăng từ khi có sự xuất hiện của Cố Cẩm liền khiến tâm trí của anh trở nên rối loạn không phân biệt đúng sai.

Anh ngã xuống giường, nhắm mắt lại, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, sau đó liền ngủ thiếp đi.
" Hạ Hạ, thật xin lỗi "

...
Sáng hôm sau khi thức dậy, Viễn Tước trên người tây trang như ngày thường, nhanh chóng bước đi xuống dưới nhà.

Anh rất muốn nói lời xin lỗi với Vân Hạ.

Đến dưới phòng khách, đôi mắt anh đảo nhìn khắp nơi đều không thấy bóng dáng của cậu, trong lòng có dự cảm không lành, anh liền gọi lớn.
" Lão Lý "
Lão Lý đang bận bịu dưới bếp, nghe tiếng gọi của Viễn Tước cũng không nhiều lời nhanh chóng đi lên trên, ông cuối đầu chào.
" Cậu chủ "
Giọng nói khàn khàn mang theo bực bội của Viễn Tước, giống như trẻ con vậy.
" Hạ Hạ đâu? "
Lão Lý liền mở miệng nói với giọng tôn kính.
" Dạ cậu chủ, cậu Vân nói hôm nay cậu ấy phải đi thực tập nên đã ra ngoài từ sớm "
Anh tức giận giống như một đứa trẻ, liền trách móc lão Lý.
" Sao ông không gọi tôi dậy...!"
" Cậu Vân nói không muốn làm phiền đến cậu chủ nghỉ ngơi nên...!"
Trong lòng có sự bực tức, Viễn Tước đá chân vào ghế sofa chút giận, đúng lúc Thời Túc từ bên ngoài đi vào thấy cảnh trước mắt không ngừng than.
" Mới sáng sớm là ai chọc cho chủ tịch giận thành thế này "
Thời Túc nhanh chóng bước tới trong lòng thấp thỏm, đi đến trước mặt cuối đầu.
" Chủ tịch "
" Có chuyện gì? "
Thời Túc thấy Viễn Tước đến nhìn cũng không thèm nhìn, khóe miệng giựt giựt, nhẹ giọng nói.
" Sáng hôm nay, chủ tịch có hợp đồng quan trọng cần ký "

Viễn Tước kiềm chế bực bội trong lòng xoay người hướng ra ngoài cửa mà đi bỏ lại lão Lý cùng Thời Túc bất lực thở dài.
Trên đường đi, Viễn Tước trong lòng không ngừng suy nghĩ về Vân Hạ, anh cảm thấy rất khó chịu liên tục thể hiện tâm trạng bực dọc khiến Thời Túc lo lắng.

Đột nhiên giọng nói trầm phía sau vang lên.
" Điều tra xem Hạ Hạ hôm nay thực tập ở đâu "
Thời Túc không dám chậm trễ, liền gọi điện phân phó nhiệm vụ cho người đi điều tra.

Chỉ vài phút sau liền có điện thoại gọi đến, Thời Túc nhanh chóng bắt máy.

Cậu nhìn vào kính chiếu hậu nhìn đến gương mặt của Viễn Tước, cậu liền bẩm báo.
" Cậu Vân hiện tại đang ở Tần thị "
Viễn Tước nhíu mày.
" Tần thị...!Hạ Hạ làm gì ở đó? "
Thời Túc nhanh chóng báo cáo lại.
" Ngành cậu ấy theo học là ngành thời trang.

Tần thị là nơi tốt để thực tập ".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play