Hai người bước vào bên trong trung tâm mua sắm đi dạo một vòng nhưng vẫn chưa tìm được một món quà hợp ý nào.

Uyển Ngưng thở dài nhìn qua các gian hàng, bởi vì Vu Dương là quân nhân nên cô cũng không biết tặng gì cho anh là hợp lý.
Cô đưa mắt nhìn một lượt thì bắt gặp hai chiếc áo đôi đang được treo cách đó không xa.

Cô nắm cánh tay Mộng Uyển đang đứng bên cạnh đi thẳng tới đó khiến cô ấy không hiểu chuyện gì, ngơ ngác bị lôi đi theo.
Cô tới gần nhìn thấy chiếc áo len đôi này, là màu kem, xung quanh đường viền có màu đen.

Tuy đơn giản nhưng nó lại rất đẹp mắt, thu hút cô ngay khi cô lần đầu nhìn thấy nó.

Mộng Uyển đứng bên cạnh quay sang hỏi cô: "Chị muốn mua áo len đôi này sao?"
Cô gật đầu: "Đúng vậy, chị thấy chúng khá đẹp mắt với lại cũng rất đơn giản.

Chị nghĩ anh ấy sẽ thích."
Mộng Uyển nghe vậy thì nhìn rồi nói: "Đúng là mắt nhìn của chị có khác, em nghĩ anh Vu sẽ thích món quà này của chị."
Cô gật đầu: "Chị cũng mong là anh ấy sẽ thích."
Lúc này nhân viên đi tới, nhìn hai người rồi nói: "Xin chào quý khách, hai người muốn lấy áo len đôi này sao?"
Uyển Ngưng lúc này nhìn sang nhân viên gật đầu: "Đúng vậy, tôi muốn mua hai chiếc áo len đôi này.

Liệu cô có thể lấy cho tôi xem được không?"
Nhân viên nghe vậy thì nói: "Tất nhiên là được rồi.

Tôi sẽ đi lấy áo đưa cho quý khách xem ngay."

Nhân viên nói rồi thì nhanh chóng rời đi, lát sau đã đem hai chiếc áo len đưa sang cho cô.

Cô đưa tay nhận lấy, sờ vào chất vải thì biết rằng chiếc áo này được làm bởi vải khá tốt.

Cô nhìn hai chiếc áo này rồi đưa sang cho nhân viên: "Tôi lấy hai cái áo này."
Đưa hai cái áo cho nhân viên sau đó cô đi dạo một vòng mua thêm vài món quà khác để cuối tuần đem về tặng cho ba mẹ và chị cô.

Lát sau hai người từ trong trung tâm mua sắm bước ra, trên tay cô đã cầm vài túi đồ cùng với Mộng Uyển di chuyển ra xe.

Cô quay sang nói: "Em đi vào bên trong cùng với chị mà không mua gì sao?"
Mộng Uyển nghe vậy thì lắc đầu: "Em không mua, em cũng chưa có bạn trai, ba mẹ thì đang ở quê nên là em không mua."
Cô cũng quên đi chuyện này, cô nói: "Em sắp xếp để lịch trống cho chị vào buổi tối của ngày mốt.

Chị phải về nhà ăn cơm với ba mẹ."
"Dạ, em biết rồi."
"Nếu được thì hôm đó em cũng tới nhà chị chung đi, đón giáng sinh cùng với mọi người."
Mộng Uyển nghe vậy thì lắc đầu: "Không cần đâu chị, tối đó em có hẹn với bạn rồi.

Huống hồ gì em đến nhà chị dùng bữa hôm đấy cũng không tiện lắm."
"Sao lại gọi là không tiện? Mọi người đều xem em như là người nhà cả.

Nếu em hôm đó có hẹn rồi thì thôi, chúng ta hẹn sang hôm khác.

Bây giờ thì nhanh chóng về thôi, cũng đã trễ rồi."
"Dạ được." Hai người nhanh chóng di chuyển ra xe rồi ngồi vào, chiếc xe khởi động rời đi.
Về tới nhà sau khi đã tắm rửa xong, Uyển Ngưng ngồi trên giường cầm điện thoại lên rồi nhìn túi đồ để cách đó không xa.

Đó là quà giáng sinh mà cô chuẩn bị tặng cho anh, tuy không gặp mặt được hôm giáng sinh nhưng sắp đến Tết anh cũng sẽ được về nên món quà này sớm muộn anh cũng sẽ nhận được.
Cô háo hức nhấn số gọi cho anh, để kể cho anh nghe chuyện xảy ra hôm nay và nói cho anh biết việc cô đã chuẩn bị quà giáng sinh cho anh.

Nhưng cô không gọi được, đều khóa máy.

Cô nhíu mày, giờ này thường ngày anh vẫn chưa ngủ.

Không lẽ anh đi làm nhiệm vụ rồi? Cô vẫn gọi tiếp nhưng kết quả vẫn không gọi được.
Sau vài cuộc không gọi được cô cũng không gọi nữa, đi tắt đèn rồi về giường nằm xuống đặt điện thoại để bên cạnh rồi nhắm mắt ngủ.

Nhưng nằm mãi tới nửa đêm thì cô mới vào giấc được.
Ở một nơi hẻo lánh, có một nhóm người mặc quân trang đang ngồi quây quanh bên cạnh đống lửa, còn có tiếng loại côn trùng khác kêu phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
Cảnh Minh cầm lấy bình nước ra uống một ngụm, thở dài: "Nhiệm vụ lần này chúng ta nhận được khá gấp gáp khiến cho em không chuẩn bị được gì nhiều."
Vu Dương ngồi đối diện nhìn tấm bản đồ trên tay, nghe vậy thì nói: "Mang theo những thứ cần thiết cho nhiệm vụ là được, không cần đem gì nhiều."

Cảnh Minh nghe vậy thì gật đầu: "Thế đội trưởng có nói với chị dâu về việc sẽ đi làm nhiệm vụ vài hôm không?"
Anh lắc đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bản đồ chưa từng rời khỏi: "Tôi không nói.

Nhiệm vụ lần này khá nguy hiểm, khả năng cao sẽ bị thương, tôi sợ cô ấy lo lắng.

Đợi khi hoàn thành này xong tôi sẽ tự động nói với cô ấy."
"Nhưng anh không báo với chị dâu một tiếng để chị ấy không liên lạc được cho anh, chị ấy cũng sẽ lo lắng thôi.

Không khác gì nhau."
Anh đưa mắt nhìn cậu đang ngồi phía đối diện: "Không nói đến việc này nữa, tôi lên kế hoạch mọi người nghe xem rồi góp ý."
Nói rồi mọi người tụ lại một chỗ lắng nghe lời anh nói, tuy giọng nói anh không lớn nhưng đủ để cho mọi người nghe.

Sau khi nghe xong, bọn họ không có ý kiến gì bởi vì kế hoạch anh đưa ra khá chi tiết và chu toàn.

Ngày cuối tuần cũng đã tới, từ lúc sáng sớm khi Uyển Ngưng bước ra khỏi nhà đã cảm nhận được không khí nhộn nhịp của giáng sinh.

Do là tối nay cô phải về nhà dùng bữa nên từ sớm cô phải đến đoàn phim để quay cho kịp tiến độ.
Lúc quay xong cô đi tới chỗ Mộng Uyển nhận lấy túi giữ ấm và ly nước, cô hỏi cô ấy: "Nãy giờ có ai gọi cho chị không?"
Mộng Uyển lắc đầu: "Không có ai gọi cả chị."
Cô nghe vậy thì trong lòng có chút thất vọng, đã hai bữa rồi cô không liên lạc được với Vu Dương ngay cả Vân Hi cô cũng không gọi được.

Cô nghĩ chắc họ đã đi làm nhiệm vụ nhưng một ngày không liên lạc được, trong lòng cô khá lo lắng.
"Uyển Ngưng, cô qua đây.

Chúng ta bàn bạc cảnh tiếp theo."
Giọng nói của đạo diễn Quách cất lên khiến cho cô hồi thần, cô đưa ly nước sang cho Mộng Uyển rồi nhanh chóng đi đến chỗ đạo diễn Quách.

Mộng Uyển nhìn bóng lưng cô thì thở dài, từ lúc hôm qua đến giờ tâm tư của cô luôn đặt vào chiếc điện thoại này.

Hễ mỗi lần mà quay xong thì cô đều đến hỏi xem có ai gọi tới không.

Mộng Uyển cũng không suy nghĩ nhiều nữa đi nhanh theo sau cô, đến chỗ đạo diễn Quách
Cô quay đến 4 giờ chiều thì xin phép đạo diễn Quách về trước.

Đạo diễn Quách gật đầu rồi nói: "Chúc cô giáng sinh vui vẻ."
Nghiên Hinh ở bên cạnh đang đọc kịch bản cũng nói: "Uyển Ngưng, chúc em giáng sinh vui vẻ."
Cô nghe vậy thì cười nói: "Đạo diễn Quách, chị Nghiên Hinh giáng sinh vui vẻ."
"Được được, cô mau về dùng cơm với người nhà đi.

Chắc chắn họ rất ngóng trông cô đấy."
Nghiên Hinh cũng nói: "Mau về đi nếu không sẽ kẹt xe đấy."
Cô chào tạm biệt ông rồi cùng Mộng Uyển rời khỏi.

Trên đường đi, cô hỏi: "Trưa mai chị có lịch trống phải không?"
Mộng Uyển đi bên cạnh xem lịch, gật đầu: "Dạ phải, tới chiều 2 giờ mới có lịch quay phim ở đây."
"Vậy được, chị sẽ sắp xếp về bên nhà Vu Dương dùng bữa với gia đình anh ấy.

Chiều mai em không cần tới đón chị."
"Em biết rồi."
Hai người cũng không nói gì nữa nhanh chóng di chuyển ra xe ngồi vào.

Chiếc xe nhanh chóng được lái rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play