Từ ngự thư phòng đi ra, bên ngoài chẳng biết lúc nào đã đổ cơn mưa tuyết lất phất. Ngửa đầu nhìn lên trời từng bông tuyết rì rào rơi xuống, Thẩm Lệ hít sâu vào một hơi rồi lại thở ra. Không biết ở thôn Khánh Dương tuyết có rơi không. Rất muốn được cùng Chu Thanh ngắm tuyết a.

Chuyện trong tay tạm thời có đột phá, thần kinh căng thẳng của Thẩm Lệ từ khi hồi kinh có hơi buông lỏng. Tri phủ đương nhiệm đồng thời kiêm nhiệm Học Chính Hồ Vi Nhạc, trận tiếp theo thi viện, ông ấy sẽ làm chủ khảo.

Sau khi xuất cung, Thẩm Lệ liền phân phó tùy tùng bên cạnh: "Đi tìm hồ sơ tham gia khoa khảo trước đây của Hồ Vi Nhạc, ta muốn toàn bộ."

Tùy tùng dùng ánh mắt chế nhạo liếc Thẩm Lệ một cái, đáp: "Vâng."

Khi Thẩm Lệ về đến nhà, cả nhà chủ tử của Nghiễm Bình Bá phủ đang tụ tập ở trong phòng lão phu nhân. Nói là cả nhà chủ tử, chẳng qua cũng chỉ là lão phu nhân, Nghiễm Bình Bá, Nghiễm Bình Bá Phu nhân cùng với tiểu thư duy nhất của Nghiễm Bình Bá phủ. Nghiễm Bình Bá phủ nhân khẩu thưa thớt, đơn giản có thể xưng là một đóa kỳ hoa của kinh thành.

Trước kia lão bá gia cùng lão phu nhân cũng chỉ có một đứa con trai là Nghiễm Bình Bá.

Nguyên nhân cũng rất dễ hiểu, sau khi lão phu nhân sinh con một lần, liền đau đến phát sợ, không còn dám sinh con lần thứ hai nữa. Chỉ sợ bản thân không chịu nổi cơn đau đẻ, trực tiếp mệnh về hoàng tuyền luôn. Rồi sao nữa? Bà vì sinh con không còn mạng, chẳng lẽ để cho lão bá gia cưới tiểu tiện nhân khác về ngủ cùng nam nhân của bà, đánh con trai của bà sao?

Lão phu nhân thấm nhuần nhận thức này, đợi đến khi con trai Nghiễm Bình Bá cưới vợ, bà liền thành công truyền thụ tư tưởng lợi hại này cho con dâu. Chỉ là phu nhân của Nghiễm Bình Bá trọng nữ khinh nam, sau khi sinh được cậu con trai đầu lòng là Thẩm Lệ, làm sao cũng cảm thấy nhân sinh có chút khuyết thiếu. Vì thế cách đó ba, bốn năm, lại sinh thêm nữ nhi Thẩm Tâm.

Thẩm Lệ cả người hàn khí đi vào, Thẩm Tâm cười tủm tỉm nhìn hắn, khóe mắt đuôi mày mang theo hưng phấn khó mà khắc chế.

"Ca, năm nay ăn tết chúng ta chuẩn bị đi Tây Sơn tắm suối nước nóng."

Tháng trước, hoàng thượng ban cho Nghiễm Bình Bá phủ một biệt viện có suối nước nóng. Bây giờ còn đang sửa chữa. Không sai biệt lắm trước năm mới liền có thể hoàn thành.

Thẩm Lệ cười ha ha nhìn nàng một cái, quay đầu hành lễ với lão phu nhân cùng cha mẹ, rồi cùng với Thẩm Tâm ngồi xuống ghế.

"Nói đến mới nhớ, cũng hơn nửa năm nay ta chưa đi suối nước nóng rồi."

Thẩm Lệ vừa nói xong, Thẩm Tâm lập tức ghét bỏ lại khiếp sợ nhìn hắn, hỏi: "Chẳng lẽ huynh muốn đi cùng chúng ta?"

Thẩm Lệ.. Gần sang năm mới, ta không cùng đi, chẳng lẽ ở nhà một mình đón giao thừa?

Lão phu nhân tức giận trừng Thẩm Lệ một cái: "Sao cháu không đến thôn Khánh Dương ăn tết đi?"

Nghiễm Bình Bá phu nhân liền dứt khoát nói: "Chúng ta căn bản không tính phần của con đâu, con đến nhà nhạc gia tương lại mà ăn tết."

Nghiễm Bình Bá gật đầu đồng tình, bổ thêm một câu: "Con bỏ thêm chút sức a, tranh thủ sang năm liền cười người về."

Thẩm Lệ.. Bây giờ giục cưới đều trực tiếp như vậy sao?

Nghiễm Bình Bá nói xong, còn ý vị sâu xa thở dài: "Ta nghe Trung Thúc của con nói, cô nương kia mặc dù làn da có chút đen, nhưng ngũ quan lại rất ưa nhìn, người nhà nông, làn da đen một chút cũng là bình thường, cẩn thận nuôi một hai năm liền trắng mịn ra ngay ấy mà."

"Đúng vậy, đại ca, nếu ở nông thôn mà xuất hiện một cô nương da mịn thịt mềm như đậu hũ, ta cũng không dám muốn đâu!"

"Huynh không thể nhất thời ham mê mới mẻ, quay đầu liền đã quên con gái nhà người ta, xong xuôi chuyện trong tay, liền quay lưng đi về, cẩn thận con gái người ta quên huynh luôn."

Thẩm Lệ..

Cái mông còn không kịp ngồi ấm chỗ, Thẩm Lệ liền bị lão phu nhân đuổi ra. Lão phu nhân bảo hắn hết ngày dài lại đêm thâu nhanh chóng làm cho xong việc phải làm, rồi nên đi đâu thì đi đó! Chưa nghe nói qua, đứa trẻ ranh to xác sắp hai mươi nhà ai, lại còn muốn mặt dạn mày dày cùng bọn họ đi suối nước nóng. Có vợ thì cho ngươi đi! Không có vợ, ngươi xứng sao!

Trước khi đi, Thẩm Lệ còn bị lão phu nhân căn dặn một phen: "Cháu cứ cưới con gái nhà người ta về trước, chúng ta biết là được rồi, đừng đi ra bên ngoài nói mò, miễn cho những người bị cháu đắc tội không thể ra tay với cháu, lại đi gây tai họa cho con gái người ta!"

Thẩm Lệ.. dù sao hắn cũng là đầu lĩnh ảnh vệ, chẳng lẽ ngay cả cái này cũng không hiểu sao!

Chu Thanh được cả nhà Thẩm Lệ quan tâm lo nghĩ, sáng sớm hôm sau, ăn xong điểm tâm liền gọi Thành Vũ cùng đi bán câu đối xuân.

"Tam thúc, để ta và Thanh tỷ đến huyện thành bán cho, mắt thấy sắp qua tết, thúc không đi đặt mua đồ tết sao?" Đứng trước cửa nhà Thẩm Lệ, Thành Vũ gãi gãi ót, khẽ cười nói.

Chu Hoài Lâm không thấy Thành Vũ, dẫn xe la từ trong nội viện đi ra.

"Chính là thấy sắp qua tết, ta mới đi, trước đó ngươi chưa từng đi bán, hôm nay ta và Thanh nha đầu mang ngươi đi một lần, đến mai tự ngươi đi bán."

Thành Vũ.. giống như bị sét đánh nhìn Chu Hoài Lâm: "Mình ta?"

Chu Hoài Lâm dắt xe la ra đến cửa lớn, vỗ vỗ lưng con la, cười nói: "Năm nay ta bán hơi trễ, phải nắm chặt thời gian, ta và Thanh nha đầu một đường, ngươi một đường, như vậy có thể bán nhiều hơn một chút."

Thành Vũ.. Thúc và Thanh tỷ một đường? Mình ta một đường? Vậy ta đi bán làm cái gì! Ta muốn cùng Thanh tỷ một đường cơ!

Nhưng lời này, hắn lại không thể nói! Người ta là tam thúc của Chu Thanh a!

Thành Vũ vốn phấn khởi nguyên một đêm không ngủ được, bây giờ bỗng chốc liền ỉu xìu.

Siết siết nắm đấm, Thành Vũ yên lặng quyết định, đến mai sẽ bảo mẹ hắn đến nhà nàng cầu thân.

Vào đông, hàn phong buốt sắc như đao. Ngồi trên xe la, dù Chu Thanh đã chùm chăn mền dày dặn, mà vẫn bị cóng đến run lập cập. Cũng may lần trước đi phủ thành, Thẩm Lệ mua cho nàng một bình đựng nước nóng. Đặt trong tay vô cùng ấm áo, không đến mức quá khó chịu.

Cũng không biết chuyện nhà của Thẩm Lệ, xử lý như thế nào rồi..

Đợi đến thôn muốn bán câu đối, nhảy xuống xe la hoạt động một phen, hàn khí trên người liền bị xua đi không ít.

Chữ viết của Chu Hoài Sơn vô cùng bá khí, lại thêm những câu đối xuân hắn viết, đều ngụ ý cát tường, nhã tục đều có. Trong nhà có người đọc sách, đều nguyện ý mua một chút văn nhã. Trong nhà không có người đọc sách, liền tuyển những câu đối thông tục dễ hiểu hơn.

"Ta đang nghĩ đến lúc này mà vẫn không thấy các ngươi, còn cho là các ngươi không tới chứ, may mắn ta đợi thêm một ngày, nếu không thì đã đi lên trấn mua rồi!"

"Hôm trước nhà lão Triệu nhà đi lên trấn mua, so với cái này đắt hơn 5 văn tiền đấy! Chữ cũng không đẹp được như vậy."

"Tiểu huynh đệ, cho ta lấy một bộ lớn một bộ nhỏ, lớn dán cổng, nhỏ dán ở cửa phòng, hai bộ có thể tiện nghi một chút không?"

* * *

Xung quanh xe la, có khá đông người vây quanh, trong trong ngoài ngoài vô cùng náo nhiệt. Thành Vũ lần đầu làm loại mua bán này, có chút luống cuống tay chân.

Một đại nương từng mua Phong tự cùng Chu Thanh, đứng trong đám người cười ha hả vừa chọn câu đối xuân, vừa nhìn Chu Thanh hỏi: "Cô nương, đã thành thân chưa?"

Chu Thanh đang gói bộ câu đối cho vị đại nương kia, không kịp chuẩn bị cho câu hỏi này, suýt chút đánh rơi cả câu đối xuống đất.

"Đại nương, ngài nhận ra ta là cô nương sao?" Khóe mặt giật một cái, Chu Thanh đổi chủ đề.

Nàng đi ra ngoài bán câu đối xuân, liền mặc y phục cũ của Chu Hoài Sơn, giả trang thành một tên tiểu tử.

Đại nương liền kéo lấy tay Chu Thanh, vỗ vỗ, nói: "Nói cho đại nương nghe, đã thành thân chưa? Trong tay đại nương có một người trong sạch, ta thấy cô nương ngươi không tệ a."

Thành Vũ lắng tai nghe xong, quay đầu khẩn trương nhìn Chu Thanh.

Chu Thanh cười ngượng rút tay lại, đáp: "Ngài đừng nói giỡn với ta, phải rồi, ngài mua hai bộ câu đối xuân này, ta lại miễn phí cho ngài hai tấm chữ Phúc nhé."

Đại nương vui vẻ ra mặt nhận lấy, nhưng nhận không có nghĩa là đại nương liền yên tĩnh lại.

"Không phải, cô nương, ta nói thật đấy, trong tay của ta thật sự có một nam nhi tốt, nhà hắn có năm gian nhà ngói lớn, tiểu tử kia còn thi đậu đồng sinh năm nay.."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play