Chu Thanh cất kỹ ngân phiếu gật đầu: "Ít nhiều cũng có một chút a, dù sao người ta bây giờ cũng có chỗ đứng ở Kinh Đô, chúng ta có thể đánh Chu Hoài Hải, nhưng không thể để lại nhược điểm để cho người ta nắm thóp được."
Thẩm Lệ liền nói: "Không có việc gì, ta cũng có thân thích làm quan ở kinh thành, chức quan lớn hơn Chu Viễn nhiều."
Chu Thanh đột nhiên quay đầu nhìn Thẩm Lệ. Trong nhà có mỏ khoáng, còn có thân thích làm quan ở kinh thành? Thân phận này của ngươi, xem ra không giống như một ông chủ tiệm văn phòng phẩm nhỏ a!
Nghênh đón ánh mắt Chu Thanh, Thẩm Lệ cười nói: "Sao vậy? Không tin?"
Chu Thanh lắc đầu: "Tin chứ, chỉ là ta nghĩ mãi mà không rõ, với điều kiện này của huynh, trước đây vì sao nhất định phải bái cha ta làm thầy?"
Nói là Thẩm Lệ bái cha nàng làm thầy, nhưng lại là Thẩm Lệ dạy nàng cha học hành kìa! Chuyện này là sao đây!
Thẩm Lệ liền cười nói: "Có thể, đây chính là duyên phận giữa ta cùng sư phó a."
Chu Thanh.. "Ha ha." Duyên phận cái đầu huynh!
Hai người nói chuyện, xe la đã đến cửa ra vào của Vân Hải Thư cục. Chu Thanh nhảy xuống xe la, còn không đợi Thẩm Lệ bưng chậu cá lớn trên xe xuống, Triệu Đại Thành đã như một trận gió từ Vân Hải Thư cục vọt ra.
"Đại điệt nữ, ngươi cuối cùng cũng tới rồi!"
Chu Thanh.. Đại điệt nữ? Khóe mặt giật một cái, kinh ngạc nhìn về phía Triệu Đại Thành.
Triệu Đại Thành chạy vội tới bên cạnh Chu Thanh, chộp lấy tay áo nàng muốn kéo về phía nhà in.
"Đại điệt nữ, nhanh, mau vào, thúc có chuyện muốn nói với cháu, chuyện gấp lắm! Nhanh!"
Chu Thanh..
Ánh mắt Thẩm Lệ lạnh lẽo, tiến đến bên cạnh Chu Thanh. Từ Phong đứng ở cửa Vân Hải Thư cục, nhìn Triệu Đại Thành, không nhịn được nâng trán.
"Chu cô nương, đích thực là có chuyện khẩn yếu."
Nghe Từ Phong đã nói như vậy, Chu Thanh cùng Thẩm Lệ liếc nhìn nhau, hai người một mặt hồ nghi tiến vào nhà in. Cái mông Chu Thanh vừa mới ngồi xuống, Triệu Đại Thành đã ghé nửa người vào cái bàn bên cạnh Chu Thanh, không kịp chờ đợi liền kể lại chuyện hắn nghe được ngày đó ở chỗ bảng vàng.
".. Vị đại bá này của ngươi, không phải là thứ tốt, ngươi phải nói cho cha ngươi, ngàn vạn đề phòng hắn a."
Thì ra là việc này. Trong lòng Chu Thanh hừ lạnh, đích thật là Chu Hoài Hải có thể làm ra chuyện như vậy a. Có điều, vừa rồi đã có người bị đánh cho một trận không nhẹ. Trong hai tháng hẳn là không thể xuống giường làm yêu làm quái được.
Có điều.. Tên Triệu Đại Thành này lại là cái tình huống gì đây?
Lần trước vào thành, Triệu Đại Thành không phải còn giả dạng làm tên ăn mày định hại cha nàng sao? Bây giờ.. Chu Thanh buồn bực nhìn Triệu Đại Thành.
Phúc chí tâm linh, Triệu Đại Thành hiểu được ánh mắt của Chu Thanh là có ý gì, cười hắc hắc, ngồi dựa lưng vào ghế.
"Đại điệt nữ, ta đây cảm thấy hận đã gặp Chu lão huynh quá trễ a! Từ nay về sau, phàm là chuyện của Chu lão huynh, thì chính là chuyện của Triệu Đại Thành ta!" Triệu Đại Thành hào khí vạn trượng nói.
Chu Thanh treo lên một khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi, quay đầu nhìn về phía Từ Phong.
Từ Phong xoa xoa trán: "Trải qua chuyện lần trước, Đại Thành hắn đã kính nể tài học cùng nhân phẩm của Chu huynh, hắn đã phục Chu huynh sát đất rồi."
Chu Thanh.. Công tử ăn chơi là lượt nhất huyện Thanh Hà, phục cha nàng sát đất?
Mắt thấy Chu Thanh trừng mắt khó tin nhìn mình, Triệu Đại Thành vỗ đùi, vội la lên: "Ta nói Đại điệt nữ này, ngươi bắt sai trọng tâm vấn đề rồi, hiện tại chuyện đáng lo hơn chẳng lẽ không phải là đề phòng đại bá của ngươi như thế nào sao?"
Chu Thanh..
Vẻ mặt này của Chu Thanh rơi vào trong mắt Từ Phong, chính là Chu Thanh đã bị chuyện này dọa sợ. Dù sao thì, hiện tại con trai Chu Hoài Hải cũng là người có chức vụ ở kinh thành.
Thở ra một hơi, Từ Phong kể lại một lần những lời Huyện lệnh nói cho nàng nghe.
"Chu cô nương cũng không cần lo lắng quá mức, Huyện lệnh đại nhân đã nói như thế, chính là có thể bảo đảm Chu huynh bình an, chúng ta nói việc này cho Chu cô nương biết, chẳng qua là để các ngươi tăng cường đề phòng, dù sao náo ra chuyện gì, cũng rất phiền lòng."
Chu Thanh vội vàng đứng dậy đáp tạ.
Đang nói chuyện, một hỏa kế của tiệm in từ bên ngoài hứng thú bừng bừng chạy vào: "Chưởng quỹ, tin tức tốt tin tức tốt, tin mừng đặc biệt! Ta vừa mới nghe người ta nói, Chu Hoài Hải bị người ta đánh.."
Tiểu hỏa kế còn chưa nói hết, liếc nhìn thấy Chu Thanh, lập tức ánh mắt liền sáng rực, reo lên: "Chu cô nương!"
Biểu tình kia, rất giống như mua vé số trúng được 500 vạn tiền thưởng.
Chu Thanh..
Từ Phong.. Cái ngữ khí gì thế này!
Lại một lần nữa xoa trán, Từ Phong hỏi hỏa kế: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"
Tiểu hỏa kế cũng không để ý tới chưởng quỹ nhà mình, chạy thẳng đến trước mặt Chu Thanh.
"Việc Chu cô nương vừa ra tay kia, thực sự là tuyệt! Cái thứ khốn kiếp giống như Chu Hoài Hải này, nên bị trừng trị như thế! Chúc mừng Chu cô nương lấy được ba trăm lượng tiền an ủi!"
Chu Thanh.. trợn trắng mắt liếc nhìn tiểu hỏa kế. Từ Phong cùng Triệu Đại Thành thì trợn mắt nhìn Chu Thanh.
"Tuyệt? Cái gì tuyệt?"
"Tiền an ủi? Tiền an ủi cái gì?"
Tiểu hỏa kế miệng lưỡi lưu loát, cười trên nỗi đau của người khác kể lại chuyện mới xảy ra ở quán mỳ hoành thánh vừa rồi.
".. Chu Hoài Hải giấy trắng mực đen in dấu tay rõ ràng, kết quả hắn chửi bới người ta, bị bắt tại trận! Chậc chậc, đáng đời cỡ nào kia chứ!"
Triệu Đại Thành lập tức dùng một loại ánh mắt sùng bái xuất phát từ nội tâm nhìn về phía Chu Thanh.
"Không ngờ, trong tay Chu cô nương lại có thứ này! Càng không nghĩ tới, Chu cô nương lại còn luôn mang tờ giấy đó bên người! Thao tác này thật là khiến người bội phục!"
Chu Thanh..
Triệu Đại Thành nói đến đây, chợt nghĩ đến cái gì đó, liền giậm chân đứng dậy.
"Không được, ta đột nhiên nghĩ tới có chuyện trọng yếu phải làm, các ngươi cứ trò chuyện, ta rút lui!" Nói xong, Triệu Đại Thành nhanh như chớp chạy đi.
Chu Thanh..
Đối với hành vi của Triệu Đại Thành, Từ Phong đã sớm không cảm thấy kinh ngạc.
Triệu Đại Thành vừa đi, ông liền nói với Chu Thanh: "Đã có vật như vậy, đối với Chu cô nương cùng Chu huynh mà nói, cũng là nhiều thêm một tầng bảo vệ, có điều.."
Từ Phong vừa định nói, dựa vào nhân phẩm của Chu Hoài Hải, chỉ sợ sẽ trăm phương ngàn kế động tay động chân cướp tờ giấy này đi. Nhưng bỗng nhiên ông nhớ tới vừa rồi tiểu hỏa kế nói, Chu Hoài Hải bị người ta đánh.
Từ Phong quay đầu nhìn về phía tiểu hỏa kế, hỏi: "Ngươi vừa mới nói, Chu Hoài Hải bị người ta đánh sao?"
Tiểu hỏa kế kích động gật đầu.
"Không biết người nào hạ thủ, không chỉ Chu Hoài Hải bị đánh, mấy tên hộ viện hắn dẫn đi cũng bị người ta đánh, không nhìn thấy vết thường trên người Chu Hoài Hải, có điều những tên hộ viện kia thì, chậc chậc, phải gọi là thảm, không mất mười ngày nửa tháng, căn bản là không thể xuống giường được đâu."
Từ Phong.. Đột nhiên quay đầu nhìn về phía Chu Thanh.
Chu Thanh dùng vẻ mặt mờ mịt vô tội nghênh tiếp Từ Phong, nháy nháy mắt, hỏi: "Sao vậy? Ông chủ Từ?"
Từ Phong.. Chẳng lẽ không phải hai người Chu Thanh đánh?
Nhìn Chu Thanh lại nhìn Thẩm Lệ, Từ Phong yên lặng phủ định suy nghĩ vừa rồi của mình. Dù sao nhìn qua hai người này cũng không phải loại người có thể đánh thắng một đống tráng hán như vậy a.
"Bất kể nói thế nào, chuyện này đối với Chu cô nương ngược lại là chuyện tốt, chỉ là Chu cô nương vẫn phải đề phòng, một là Chu Hoài Hải, mặt khác, là chỗ Tôn Trạch Niên, Chu cô nương cũng phải để ý hắn một chút."
Chu Thanh lần nữa đáp tạ.
Chờ Chu Thanh cùng Thẩm Lệ rời khỏi nhà in, Từ Phong nhíu mày suy nghĩ một hồi, quay sang hỏi tiểu hỏa kế: "Bên ngoài nói là người nào đánh Chu Hoài Hải?"
Tiểu hỏa kế nhân tiện nói: "Nghe nói là sơn phỉ, còn cướp đi ngân phiếu 1000 lượng trên người Chu Hoài Hải."
Sơn phỉ? Khóe mắt Từ Phong co giật liên hồi! Huyện Thanh Hà mấy trăm năm nay không có sơn phỉ, hôm nay đột nhiên lại xuất hiện một tên?
Bên này, Từ Phong còn đang trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không thể lý giải được, thì bên Chu Gia đã nhốn nháo như quỷ khóc sói gào.
Chu lão gia tử dùng dăm ba câu hỏi được chân tướng từ trong miệng đám hộ viện bị thương, tức giận đến phun ra một ngụm máu tươi.
"Nghiệt chướng kia, Hoài Hải là đại bá của nó, vậy mà nó lại xuống tay nặng như vậy!" Tôn thị khóc nháo muốn đi báo quan, muốn Huyện lệnh bắt hết Chu Hoài Sơn cùng Chu Thanh.
Chu lão gia tử tuy giận nhưng cũng còn có một tia lý trí.
"Báo quan? Bà muốn cho cả huyện Thanh Hà này đều biết đến tờ giấy in dấu tay kia sao?"
Tôn thị nhìn Chu Hoài Hải nằm trên giường bất tỉnh nhân sự, khóc như cha chết mẹ chết: "Chẳng lẽ chuyện này cứ để yên như vậy?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT