Chu Thanh gật đầu, dùng cây gậy lùa đàn gà trở về.
"Không nói đến ông nội, chỉ dựa vào bà nội cùng đại bá nương, một thỏi bạc cũng nặng hơn bất cứ thứ gì khác. Vừa rồi đại bá về nhà một chuyến lấy bạc, ước chừng bốn mươi lượng, thống khoái mang tới như vậy. Còn nữa, bình thường ngay cả một quả trứng gà chúng ta còn không được ăn, hôm nay không chỉ đại bá cùng ông nội thống khoái đồng ý cho heo, gà, mà bà nội cùng đại bá nương cũng không náo. Thúc nói xem là vì sao?"
Chu Hoài Lâm chậm rãi phản ứng lại. Hắn nói rồi mà, vừa rồi ở nhà tộc trưởng, Thanh nha đầu sao lại đột nhiên há miệng đòi hỏi, còn đòi ác như vậy. Heo, gà, còn có bạc. Cơ hồ muốn tất cả tiền vốn của Chu Gia. Bạc kia Chu Gia giữ lại để cung cấp cho Chu Viễn đi học đấy! Heo cùng gà cũng là vì nuôi sống Chu Viễn a. Bây giờ.. Mí mắt không nháy một cái đều cho bọn họ.
Vừa rồi chỉ lo chấn kinh, bây giờ nghĩ lại, Chu Hoài Lâm hiểu ra, không khỏi cười khổ, nói: "Tam thúc lại không thông thấu bằng cháu."
Đại phòng chính phòng nhất định là quyết tâm muốn đoạn tuyệt quan hệ, cũng may, vừa rồi hắn không nháo lên.
Chu Thanh liền cười nói: "Trong lòng tam thúc khó chịu, trong lúc nhất thời nghĩ không thông mà thôi."
"Cháu không khó chịu sao?"
"Khó chịu cái gì? Cháu có cha, có tam thúc tam thẩm, có Bình tử, Dao nhi, tại sao cháu phải khó chịu, đại bá nói một câu rất đúng, như bây giờ, đoạn tuyệt hay không đoạn tuyệt, có gì khác nhau đâu."
Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng Chu Hoài Lâm vẫn có chút thất lạc. Có điều so với cảm giác áy náy trước đó, bây giờ cũng chỉ còn là thất lạc mà thôi.
"Cháu nói xem, Viễn tử có thể gặp được kỳ ngộ gì?"
Chu Thanh lắc đầu.
"Không biết, có điều, nhìn tư thái của họ, e là bọn họ muốn dọn đi."
Chu Hoài Lâm thở dài một hơi. Đúng vậy a, khẳng định là muốn dọn đi, nếu không, Tôn thị làm sao có thể cam lòng cho hắn heo và gà chứ. Thôi, cha mẹ cũng già rồi, mặc dù kết cục náo loạn như thế, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn hi vọng bọn họ có cuộc sống tốt.
Một phần văn thư ký kết. Từ đây, không còn huyết thống, xương không còn liền với gân, nước sông không phạm nước giếng, tự mình gây dựng tiền đồ a. Thiên hạ này, đã không còn Chu Gia lúc trước nữa!
* * *
Trong nội viện của Thẩm Lệ đã có sẵn chuồng gà, trực tiếp đuổi đám gà mang về đi vào là được. Chuồng heo lại không có.
Chu Hoài Lâm về nhà, nói lại mọi chuyện với Triệu thị, liền bắt tay vào làm chuồng heo.
Chu Hoài Hải cùng Chu lão gia tử vội vàng ăn cơm, sau đó lại vội vàng vào thành. Mua nhà không dễ, tiêu số tiền lớn như vậy, bắt buộc phải xem xét kĩ càng.
Để cho tiện vào thành, Chu Hoài Hải còn cố ý mua một chiếc xe la. Chờ đến khi bọn hai người họ từ huyện thành trở về, tin tức bọn họ đoạn tuyệt quan hệ đã truyền khắp từ trên xuống dưới thôn Khánh Dương.
"Cha, người đánh xe trở về trước đi, ta đến nhà tộc trưởng, giải quyết chuyện dạy học trong tộc với ông ấy một chút."
Lập tức phải đến huyện thành sống, ai còn muốn dạy học ở cái nơi rách nát này nữa. Con của hắn chuẩn bị trở thành con rể nhà Bá Phủ rồi đấy.
Chu lão gia tử đồng ý, vội vàng đánh xe về nhà. Trên xe còn chở gà nướng cùng vò rượu hoa quế mua về từ huyện thành.
Chu Hoài Hải xuống xe nhưng cũng không trực tiếp đến nhà tộc trưởng. Sau khi rẽ đông, rẽ tây một hồi, liền đến nhà Lưu quả phụ.
Chu Hoài Hải vừa vào viện, Lưu quả phụ lập tức từ trong nhà nhào ra như một trận gió: "Hải ca, ta tưởng là chàng không cần ta nữa!"
Lưu quả phụ ôm chặt lấy cổ Chu Hoài Hải, chôn trước ngực hắn khóc như mưa. Lưu quả phụ đến thôn Khánh Dương từ năm ngoái. Gả tới chưa đầy một tháng, nam nhân của nàng ta liền chết. Chồng chết chẳng được mấy ngày, nàng ta liền vụng trộm với Chu Hoài Hải. Cơ bản không phải xuống đất làm ruộng, nàng ta được Chu Hoài Sơn nuôi đến trắng trẻo nộn nộn.
Bây giờ nàng ta ôm thật chặt Chu Hoài Hải, cơ thể dán sát trên người hắn, Chu Hoài Hải cảm nhận được sự rung động của Lưu quả phụ, trái tim lập tức nhũn ra. Lập tức ôm ngang Lưu quả phụ lên, hung hăng hôn một cái, nhấc chân vào nhà. Một phen lăn lộn, hai người giằng co ước chừng gần nửa canh giờ mới xong.
Ôm lấy người trong ngực, Chu Hoài Hải cười nói: "Bây giờ còn khóc được không?"
Lưu quả phụ nằm trong ngực Chu Hoài Hải đáp: "Bọn họ đều nói, Viễn ca nhà chàng có triển vọng lớn, nhà chàng sắp dọn đi rồi, ta sợ chàng không cần ta nữa."
Chu Hoài Hải bóp mặt nàng ta.
"Đồ ngốc, nàng chính là miếng thịt trong lòng ta, ta không muốn nàng, ta còn sống được nữa không?"
Đừng nhìn Chu Hoài Hải động một tí là đánh chửi Vương thị, nhưng hắn ta đối với Lưu quả phụ lại cực kì nhu tình mật ý.
Chu Hoài Hải kích động xoa xoa hai bàn tay: "Tốt, tốt, quá tốt rồi, ngày mai nàng vào thành luôn với ta!"
Lưu quả phụ chấn kinh, bật thốt: "Sao?"
Chu Hoài Hải liền nói: "Đây là đứa bé đầu tiên của chúng ta, nàng phải dưỡng thai cho thật tốt a!"
Nói xong, lại dùng ánh mắt trách móc nhìn Lưu quả phụ nói: "Tại sao vừa rồi nàng không nói, ba tháng đầu không thể cùng phòng, rất dễ bị xảy."
Lưu quả phụ thật sự không ngờ, Chu Hoài Hải thế mà lại coi trọng đứa nhỏ này như vậy. Nàng ta cho là, Chu Hoài Hải sẽ bắt nàng ta bỏ thai kìa.
"Sáng sớm ngày mai, nàng liền đến đến nhà ta, nói là muốn theo ta vào thành, chờ vào thành rồi, nàng đến tửu lâu Phúc Thuận đợi ta, ta thuê xong phòng nàng liền chuyển vào ở."
"Thuê?"
"Trước tiên phải dưỡng thai cho thật tốt, chờ sinh con ra ổn thỏa, ta sẽ đón thêm nàng vào cửa, nàng bụng mang dạ chửa ở cùng một viện với Vương thị, ta không yên tâm."
Nghe Chu Hoài Hải nói như vậy, Lưu quả phụ liền an tâm, đáp: "Ta đều nghe theo Hải ca."
Lưu quả phụ ôn nhu cẩn thận ôm lấy cổ Chu Hoài Hải, dỗ cho Chu Hoài Hải sung sướng đến mức cười không ngậm miệng được. Vừa có được tiền đồ, lại thêm con nối dòng, Chu Hoài Hải đơn giản cảm thấy mình đã leo lên đến đỉnh phong cuộc đời.
Thời gian lưu chuyển, chớp mắt đã đến ngày huyện thành thi đồng sinh. Sáng sớm, Triệu thị đã trở dậy bận bịu. Sau khi thi xong, chờ Chu Hoài Sơn trở về, Chu Thanh nói sẽ mở tiệc chúc mừng Chu Hoài Sơn, buổi tối sẽ ăn thịt dê.
Chu Dao giúp đỡ Triệu thị thu thập phòng bếp, Chu Hoài Lâm đánh xe la, mang theo Chu Thanh cùng Chu Bình lên huyện thành đón Chu Hoài Sơn. Lần đầu tiên vào thành, Chu Bình vui sương nhảy nhót như con khỉ nhỏ.
Thẩm Lệ đã chờ ở cổng thành từ sớm, bảy ngày không thấy Chu Thanh, quả thực rất nhớ nhung nàng.
Chu Bình từ xa đã trông thấy Thẩm Lệ, kích động trực tiếp nhảy xuống xe chạy tới chỗ hắn.
"Đại sư huynh! Hôm nay sư phó thi xong, huynh dẫn ông ấy đi Phúc Thuận tửu lâu chúc mừng nhé, gọi toàn bộ món ăn để chúc mừng!"
Cơ mặt Chu Hoài Lâm khẽ giật một cái, vung roi quất Chu Bình.
"Tiểu tử thối, nói cái gì đó? Trở lại cho ta!"
Nhưng mà Chu Bình nhanh chân tránh thoát, roi quất vào mặt đất, làm tung lên một mảnh bụi bặm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT