Trầm Minh Châu lui về phía sau hai bước, sắc mặt khó coi đến cực hạn.
"Mẫu thân, là bà ngốc hay là ta ngốc, ta không hiểu, vì sao bà lại cảm thấy ta gả cho Nhị điện hạ thì có thể có kết cục yên lành chứ! Phụ thân là người của phe thái tử! Ta gả cho Nhị điện hạ, các người là muốn để ta đi thổi gió bên tai. Các người có từng nghĩ tới, tương lai một khi thái tử điện hạ đăng cơ, ta sẽ có kết cục gì chưa! Nhị điện hạ sẽ gặp tình cảnh thế nào, ta xem như nhị hoàng tử phi hoặc thị thiếp lại gặp tình cảnh gì! Lùi một bước, Nhị điện hạ đăng cơ, chẳng lẽ mẫu thân thật sự cảm thấy, Nhị điện hạ là một kẻ ngu sao? Ta gả cho hắn vì giúp ích cho thái tử, tương lai hắn có thể giữ ta lại được sao? Mà cho dù hắn có giữ ta lại, Thục phi nương nương thì sao? Dù hắn có thể nhất thời đối nghịch với Thục phi nương nương, vậy thì được bao nhiêu ngày? Giữa mẹ ruột và vợ, hắn chọn ai không phải đã quá rõ rồi sao? Mẫu thân, bà thanh tỉnh một chút đi! Tương lai hai người bọn họ bất luận là ai đăng cơ, ta cũng đều không có kết cục tốt! Đã như vậy, tại sao ta còn phải đi lấy lòng Nhị điện hạ!"
Hoàng thị che ngực buồn buồn thở dài một hơi, nhưng làm sao cũng không thể trút bỏ được nỗi phẫn uất trong lòng. Những lời này của Minh Châu, bà ta sao có thể không biết. Nhưng.. Bà ta không được chọn.
Nhắm chặt hai mắt, Hoàng thị cứng rắn đáp: "Ngươi trở về đi, thánh chỉ ban hôn đã hạ, ngươi ở đây giảng đạo lý với ta, không bằng suy nghĩ xem tương lai nên dỗ dành Nhị điện hạ thế nào cho tốt còn hơn. Ngươi được bệ hạ đích thân hạ thánh chỉ ban hôn, là Vương phi mà Thái Hậu nương nương tự mình chọn cho Nhị điện hạ, chỉ cần ngươi không sai, ngươi nhất định sẽ là Vương phi, đừng suy nghĩ nhiều, còn chuyện thổi gió bên tai, thổi hay không thổi đó là do ngươi tự lựa chọn."
"Bà đây là đang đẩy ta vào hố lửa!"
Hoàng thị từ từ nhắm hai mắt, ngoảnh mặt không nói.
Trầm Minh Châu bóp quyền nhìn Hoàng thị, trầm mặc giây lát, sau đó cắn răng cười lạnh: "Bà đúng là mẹ ruột thân yêu của ta!"
Trầm Minh Châu vung màn rời đi, Hoàng thị lại phun ra một ngụm máu.
Ma ma gấp đến bật khóc, tận lực khuyên nhủ: "Phu nhân, ngài hà tất phải như vậy, tại sao không nói rõ ràng cho tiểu thư hiểu, tiểu thư luôn luôn đau lòng ngài, nếu nàng biết.."
Hoàng thị co quắp tựa trên gối, suy yếu vô lực đáp: "Nàng không giấu được bí mật."
"Nhưng mà.. Ai! Lão nô lấy dược hoàn an thần cho phu nhân dùng nhé? Hôm nay giày vò một hồi như vậy, vừa rồi còn nôn ra máu, thân thể nào chịu được hành hạ như thế? Ngài uống thuốc rồi đi ngủ sớm một chút? Chuyện bên ngoài để lão nô an bài."
Hoàng thị không nói chuyện, từ từ nhắm hai mắt, không bao lâu liền trực tiếp nằm xuống.
Ma ma đắp chăn cho Hoàng thị, đang muốn nhẹ chân nhẹ tay rời đi, Hoàng thị chợt cất tiếng hỏi khẽ: "Ngươi nói xem, có phải là ta thật sự sai rồi không?"
Ma ma ngừng bước chân, trong lòng lại đau nhức, đáp: "Chuyện trước kia sao? Ngài cũng không có cách nào. Sự kiện kia không thể trách ngài."
"Ngươi nói? Tỷ tỷ nàng.."
"Người chết không có quyền oán hận! Chỉ có sống sót mới có thể có được hết thảy? Không ai sai cả. Nếu sai.. Lão phu nhân còn không cảm thấy mình sai, ngài gấp cái gì, đừng suy nghĩ lung tung nữa, ngủ đi, tĩnh dưỡng tinh thần."
"Ừm."
Hoàng thị co rụt hai vai, nước mắt rơi ướt cả gối, từ từ nhắm hai mắt cưỡng ép bản thân chìm vào giấc ngủ. Minh Châu còn chưa xuất các bà ta không thể xảy ra chuyện gì. Nhưng mà.. Nhiều năm như vậy, Trầm Hạt đối với bà ta, chẳng lẽ ngay cả một chút tình cảm cũng không có sao? Bà ta thật sự không cam tâm.
Ma ma nhìn bóng lưng run rẩy của Hoàng thị, trong lòng vô cùng khó chịu: "Phu nhân, ngủ đi, đại nhân ngài ấy.. Đối với Hoàng Thần, chẳng qua cũng chỉ đến thế, ngài cần gì phải.."
Bả vai đang run rẩy của Hoàng thị lập tức cứng đờ, tiếp đó tiếng khóc nghẹn ngào ủy khuất không thể đè nén nữa mà bộc phát ra.
* * *
Trầm Hạt ngủ ngon cả một đêm, sáng sớm hôm sau, đã nghĩ sẵn trong đầu mọi chuyện ngày hôm qua, sau đó ngồi kiệu vào triều. Chuyện hôm qua, hắn đã bàn bạc qua với Tô Hành, hôm nay người bên phe thái tử đều sẽ vì hắn nói chuyện.
Kim Loan điện.
Thượng triều gần tới hồi cuối, Trầm Hạt hít sâu một hơi, bước ra một bước, nói: "Bệ hạ, thần có chuyện muốn bẩm báo."
"Tuyên."
"Bệ hạ minh giám, hôm qua thần hành sự lỗ mãng, hổ thẹn tự trách không thôi, đã dựa theo yêu cầu của Chu Hoài Sơn, sang tên phủ đệ của thần cho hắn. Nhưng mà, rất nhiều công văn của thần vẫn còn đang ở trong thư phòng, có một số công văn còn là cơ mật."
Trầm Hạt nói xong, một vị đại thần thuộc phe thái tử liền bước ra một bước.
"Bệ hạ minh xét, Chu Hoài Sơn thật sự là quá mức. Trầm đại nhân đã dựa theo ước định giao nhà cho hắn, Chu Hoài Sơn lại trực tiếp đuổi trên dưới một nhà Trầm đại nhân ra ngoài. Không biết Chu Hoài Sơn cùng thống soái Tây Bắc quân Từ Ninh Viễn đến cùng là có quan hệ thế nào, hôm qua Từ Ninh Viễn vậy mà mang theo một nhóm quân trực tiếp vào cửa động thủ! Cái này thật sự là không thể tưởng tượng nổi!"
Từ Ninh Viễn bị điểm danh, thản nhiên đứng ở đó, tựa như không nghe thấy vậy.
Một vị đại thần phe thái tử khác cũng ra khỏi hàng.
"Bệ hạ, chuyện này Chu Hoài Sơn đích thật là làm quá mức. Hắn muốn nhà thì cũng thôi đi, sao có thể chiếm đoạt cả những thứ khác trong nhà Trầm đại nhân kia chứ! Hơn nữa nghe nói hôm qua phu nhân thống lĩnh ảnh vệ cũng đến, đại náo một trận ở nhà Trầm đại nhân, ngang ngược gán cho nhị tiểu thư Trầm phủ thân phận con riêng tư sinh! Trầm Minh Châu là nhị hoàng tử phi tương lại do chính Thái Hậu nương nương tự mình chọn lựa, bệ hạ cũng đích thân hạ thánh chỉ ban hôn. Phu nhân thống lĩnh ảnh vệ hành sự như thế, là đặt mặt mũi hoàng tộc Thiên gia ở nơi nào!"
Chu Thanh bị điểm danh, Thẩm Lệ mặt không biểu tình đứng tại chỗ, mí mắt cũng không thèm nhúc nhích. Trong đầu chỉ quanh quẩn chuyện xuân đêm qua. Loại chuyện này, một khi mở ra một lỗ hổng, tựa hồ..
Thẩm Lệ, bình tĩnh một chút, bây giờ còn đang thượng triều đấy! Thẩm Lệ siết chặt nắm đấm. Nhưng mà một màn này, rơi vào trong mắt Tô Hành, chính là Thẩm Lệ bởi vì Chu Thanh bị điểm danh mà phẫn nộ.
Tô Hành nhàn nhạt quét mắt liếc Thẩm Lệ hỏi: "Chuyện này, Thẩm thống lĩnh chẳng lẽ không có gì để giải thích sao? Chu Hoài Sơn chẳng qua chỉ là một kẻ thư sinh, làm sao hắn lại có thể để cho thống soái Tây Bắc quân Từ Ninh Viễn hưng sư động chúng như vậy, làm sao hắn lại dám đuổi trên dưới một nhà Đại Lý Tự khanh ra ngoài như thế chứ?"
Thẩm Lệ đành đuổi đám bong bóng màu hồng trong đầu qua một bên, quay đầu nhìn Tô Hành. Trấn Quốc Công đã chết, hiện nay Trấn Quốc Công Phủ, Tô Hành chính là Trấn Quốc Công tân nhiệm.
"Sao Quốc công gia lại hỏi ta, nếu ngài muốn biết Từ Ninh Viễn vì sao lại chịu huy động nhân lực vì Chu Hoài Sơn, vậy thì nên hỏi Từ Ninh Viễn mới phải. Còn nếu ngài muốn biết vì sao Chu Hoài Sơn lại dám đuổi một nhà Trầm Hạt ra ngoài, vậy thì phải đi hỏi Chu Hoài Sơn. Sao lại cứ đè đầu ta ra hỏi như thế!"
Tô Hành cười lạnh, đáp: "Không có Thẩm Thống lĩnh, Từ Ninh Viễn sao có thể biết Chu Hoài Sơn là ai!"
Thẩm Lệ quay đầu nhìn Từ Ninh Viễn.
Từ Ninh Viễn từng bước đi ra, cất tiếng: "Khởi bẩm bệ hạ, hôm qua trong phủ của Chu Hoài Sơn tổ chức uống rượu mừng nhà mới, Khánh Dương Hầu cùng Mây Khánh Bá phát hiện, Trầm Hạt tư tàng không ít đồ trong phủ Vinh Dương Hầu trước kia."
Từ Ninh Viễn tung ra một sự kiện không hề có chút liên quan với chuyện mọi người đang thảo luận. Nhưng mà lời này, lại chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang. Hắn giống như đã sớm chuẩn bị từ trước, chỉ đợi đến khi đám người kia lải nhải xong, sẽ trực tiếp ném pháo. Hôm nay kẻ nào đứng ra nói chuyện, một kẻ lại một kẻ, nổ chết các ngươi!
Từ Ninh Viễn nói xong, Khánh Dương Hầu lập tức bước ra khỏi hàng, lão là lượt bình thường không vào triều, nhưng hôm nay Khánh Dương Hầu mặc triều phục đường đường chính chính đứng ở nơi đó, nói: "Bệ hạ, trong phủ của Trầm Hạt, đích thật là có đồ của Vinh Dương Hầu Phủ, hơn nữa số lượng còn rất khổng lồ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT