Hoàng thượng trút bỏ triều phục, đổi một bộ thường phục, tươi cười mừng rỡ bưng bát cháo tổ yến trên bàn lên uống hai ngụm, sau đó đưa mắt nhìn Chu Hoài Sơn.
"Mới sáng sớm, ngươi không ở Quốc Tử giám học hành cực khổ, sao lại tiến cung?"
Hỏi xong, còn liếc mắt nhìn tế tửu Quốc tử giám đứng bên cạnh Chu Hoài Sơn.
Tế tửu Quốc Tử giám đang muốn đáp thay Chu Hoài Sơn, đã thấy Chu Hoài Sơn bước lên tước một bước, móc từ trong ngực ra một túi giấy dầu.
Nhe răng cười, Chu Hoài Sơn dùng hai tay dâng túi giấy dầu lên.
"Trong nhà thảo dân làm thịt muối, siêu ngon, thảo dân không biết hồi báo ân điển của bệ hạ như thế nào, nên thấy thịt muối ăn ngon như vậy, thảo dân không dám hưởng dụng một mình."
Hai mắt tế tửu Quốc Tử giám lập tức trợn to. Ông ấy cho rằng Chu Hoài Sơn tới đây là để tố cáo! Thậm chí ông ấy còn đã thầm soạn thay Chu Hoài Sơn một bài tố khổ.
Ông nhanh chóng liếc mắt nhìn túi giấy dầu kia một cái, tiếp đó vội vã kéo Chu Hoài Sơn lại.
"Đồ ăn của Bệ hạ há có thể.."
Tế tửu Quốc Tử giám tế đè thấp giọng nhắc nhở Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn tùy tiện nở nụ cười.
"Ta biết, đồ ăn của bệ hạ nhất định phải cực kì thận trọng, cho nên.."
Hoàng thượng nhìn Chu Hoài Sơn, đáy mắt mang theo ý cười nói: "Cho nên, ngươi mang vào cung không phải cho trẫm ăn, ngươi vì báo đáp long ân của trẫm, cố ý mang vào cung để trẫm nhìn ngươi ăn, có phải không?"
Tế tửu Quốc Tử giám.. Hai người đang nói cái gì đấy!
Chu Hoài Sơn sao có thể làm ra chuyện gợi đòn như vậy kia chứ. Hắn chẳng phải là một anh nông dân chất phác đàng hoàng..
Không đợi Quốc Tử giám nghĩ xong, đã nghe người bên cạnh bật cười, đáp: "Bệ hạ quả nhiên anh minh, thảo dân có tâm tư gì, bệ hạ đã lập tức đoán được."
Tế tửu Quốc Tử giám lập tức quay đầu, mí mắt run rẩy dữ dội, chuẩn bị sẵn tâm lí cầu tình cho Chu Hoài Sơn.
Đã thấy hoàng thượng tươi cười vui vẻ nhìn Chu Hoài Sơn, ngón trỏ khẽ gõ gõ lên mặt bàn, nói: "Ồ, vậy ngươi ăn đi, trẫm nhìn ngươi ăn."
Tế tửu Quốc Tử giám.. Gì?
Tiếp theo, tế tửu Quốc Tử giám cứ thế trơ mắt nhìn Chu Hoài Sơn mở túi giấy dầu kia ra, để lộ hai cái bánh bao trắng mập bên trong. Chu Hoài Sơn cẩm lấy một cái bánh bao đưa lên miệng, sảng khoái cắn một miếng. Mùi thịt muối thơm phức lập tức bay ra.
Lúc này tế tửu Quốc Tử giám mới nhớ ra, vốn dĩ sáng sớm hôm nay ông đã chuẩn bị đi ăn tô mì. Là mì thịt bò, phía trên thả hành tươi, rau thơm cùng thật nhiều hạt tiêu. Ọc ọc.. Bụng ông rất phối hợp kêu to một tiếng.
Chu Hoài Sơn vừa nhai bánh bao thịt, quay đầu nhìn ông ta hỏi: "Ngài có muốn ăn một cái không?"
Khóe miệng Tế tửu đại nhân khẽ giật mấy cái, đáp: "Không cần."
Chu Hoài Sơn gật gật đầu, hết sức chuyên chú ăn bánh báo, vừa ăn vừa khen: "Bệ hạ, bánh bao này da xốp, nhân bánh nhiều, chất thịt tươi ngon, vừa cắn một miếng, cả miệng đều lưu hương.."
Ọc ọc..
Tế tửu đại nhân muốn đập vào bụng mình một phát.
Hoàng thượng cười tủm tỉm nhìn Chu Hoài Sơn, tiếp đó bưng bát cháo tổ yến của mình lên ăn. Một muôi, lại một muôi.
Tế tửu đại nhân.. Mẹ nó! Tình cảnh này thật sự đã ép một lão văn nhân như ông phải thầm chửi ra một câu thô tục trong lòng.
Hoàng thượng ăn vài miếng cháo tổ yến, chợt nghĩ đến gì đó liền hỏi: "Món bánh bao thịt kia của ngươi vẫn là ăn ít một chút mới tốt."
Chu Hoài Sơn vừa nhai bánh bao vừa hỏi: "Vì sao?"
Hoàng thượng liền đưa tay chỉ đầu Chu Hoài Sơn đáp: "Trẫm nghe nói đầu ngươi bị trầy da, cẩn thận lưu lại vết sẹo."
Chu Hoài Sơn cười hắc hắc, đáp: "Không có việc gì, có tóc che đi mà, có lưu lại vết sẹo cũng không sợ."
Hoàng thượng lắc đầu, nói: "Như vậy sao được, vạn nhất về sau ngươi bị trọc thì sao?"
"Nếu đã trọc, thì có lưu lại sẹo hay không cũng đều không dễ nhìn a."
"Nói gì vậy, lát nữa trẫm sẽ sai người đưa cho ngươi một hộp Ngự phấn cao, mỗi ngày bôi một chút, trẫm nhìn cũng hài lòng."
Chu Hoài Sơn cười đáp: "Thảo dân lại phải tạ long ân của bệ hạ."
"Vậy ngươi lại tới đây ăn thêm mấy lần, để tạ long ân đi."
"Được." Chu Hoài Sơn sảng khoái đồng ý, tiếp đó lại hỏi: "Sao bệ hạ biết thảo dân bị rách da đầu?"
Hoàng thượng bình chân như vại nở nụ cười, hỏi: "Ngươi đoán xem?"
"Thảo dân không đoán, có đoán đúng cũng không có ban thưởng."
"Ồ, muốn khen thưởng sao? Được, nếu ngươi đoán đúng, trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi."
"Ban thưởngcái gì?"
"Ngươi muốn gì?"
Tế tửu đại nhân đứng ở một bên, cảm giác mình sắp tắt thở tới nơi rồi. Sao ông ta lại có cảm giác, Hoàng thượng cùng Chu Hoài Sơn nói chuyện giống như đang tâm sự vậy? Hoàng thượng hình như rất cưng chiều Chu Hoài Sơn a.
Đang nói chuyện, ngoài ngự thư phòng vang lên tiếng hồi bẩm: "Bệ hạ, Thái Hậu nương nương tới."
Chu Hoài Sơn nhanh chóng nhét nốt miếng bánh bao vào trong miệng, liếc tên tiểu nội thị đang quỳ trong góc kia.
Nói rồi, đưa tay đẩy bát cháo tổ yến sang một bên, nội thị tổng quản lập tức dọn đi.
Thái hậu vừa vào trong, cũng cảm giác được bầu không khí quỷ dị trong phòng. Lọt vào trong tầm mắt là tiểu nội thị mình phái đi đang run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, miệng còn bị người ta chặn lại, mà Chu Hoài Sơn cùng tết tửu Quốc Tử giám đang đứng cùng một chỗ, thần sắc tế tửu có chút.. Kì lạ?
Nhìn lướt tình hình trong phòng một lượt, thái hậu trầm mặt tiến lên.
"Chẳng lẽ Hoàng thượng chỉ nghe lời nói từ một phía của Chu Hoài Sơn, liền đã ấn định vụ án này rồi?"
Hai mắt Tế tửu đại nhân vừa mới trợn lên một lần, bây giờ lại mở to thêm lần nữa. Ông ta trơ mắt nhìn thái hậu tiến lên, trơ mắt nhìn thái hậu chất vấn hoàng thượng. Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác, hôm nay có náo nhiệt lớn để nhìn rồi. Lý trí nói với ông ta rằng, lúc này, hẳn là nên tránh đi. Nhưng mà, lòng hiếu kỳ lại nói cho ông ta biết, vất cái lý trí đó đi thôi, đã chịu đói bụng đứng ở chỗ này ăn một nắm thức ăn cho chó rồi, còn muốn lý trí cái khỉ khô gì nữa.
Ách.. Thức ăn cho chó? Từ ngữ quái dị này khiến khóe mắt tế tửu đại nhân run lên, ông ta đưa mắt nhìn Hoàng Thượng rồi lại nhìn Chu Hoài Sơn. Vì sao ông ta lại có cái suy nghĩ hoang đường như vậy chứ!
Hoàng thượng mặt không đổi sắc nâng cằm, ngước mắt nhìn thái hậu, hỏi: "Vậy theo mẫu hậu, trẫm phải làm thế nào?"
Thái hậu hất ống tay áo, ngồi đường hoàng trên ghế, liếc nhìn tiểu nội thị kia, đáp: "Người này thật sự là do ai gia phái đi, cũng chính xác là ai gia phân phó hắn, lúc truyền triệu phải nói là khẩu dụ của bệ hạ, mà ai gia làm như vậy cũng là có nguyên nhân."
Hơi ngừng lời, thái hậu ý vị sâu xa thở dài.
"Chu Hoài Sơn là nhạc phụ của Thẩm Lệ, Thẩm Lệ lại có chút bất đồng với ai gia, ai gia chỉ sợ nếu đích thân truyền triệu Chu Hoài Sơn sẽ không chịu vào cung, mới bất đắc dĩ làm như thế. Như thế nào, hoàng thượng cũng muốn trị tội ai gia giả truyền thánh chỉ sao?"
Dù gì Chu Hoài Sơn cũng chẳng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bà ta cũng không tin hoàng thượng có thể lấy chuyện này để tạo ra phong ba gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT