Nam tử say lập tức nói: "Ta nói như vậy, là bởi vì các ngươi đánh ta quá ác."
Kinh Triệu Duẫn nhìn về phía nam nhân nọ. Không nói đến trên người, chỉ riêng vết thương máu thịt be bét trên mặt hắn cũng đã đủ dọa người rồi. Nếu hắn nói mình bị vu oan giá họa, cũng coi như là hợp tình hợp lí.
"Đánh rắm.." Dưới cơn nóng giận, Vương Cẩn lại muốn xông lên đạp cho tên kia thêm mấy cước.
Chu Hoài Sơn ngăn hắn lại, nói với Kinh Triệu Duẫn: "Đại nhân, chúng ta là nguyên cáo cũng đều đã tới, sự việc cụ thể như thế nào, không phải là ngài cũng nên mời bị cáo tới để hỏi cho ra lẽ hay sao, phải cũng tốt, không phải cũng chẳng sao, dù gì cũng nên đối chất ba mặt một lời chứ, nếu vì ngài không làm cho rõ ràng chuyện này mà chúng ta liền kết thù với Dương Nhiên thì biết làm sao đây!"
Kinh Triệu Duẫn.. Ngươi đang uy hiếp ta đấy hả?
Chu Hoài Sơn.. Ngươi nói phải là phải thôi, ta thì không có vấn đề, ngươi cao hứng là được!
Nam tử say đang quỳ trên mặt đất.. Đám là lượt các ngươi nói chuyện, sao còn vô lại hơn cả bọn ta thế!
Vương Cẩn bên cạnh lập tức giơ ngón tay cái với Chu Hoài Sơn khen: "Sơn ca nói chuyện đúng là nghiêm cẩn, điểm ấy ta phải học hỏi ngài a."
Kinh Triệu Duẫn.. Ngươi có bị bệnh không!
Kinh Triệu Duẫn đương nhiên là không muốn truyền Dương Nhiên tới. Dương Nhiên vừa xuất hiện, nhất định sẽ kinh động đến Hình Bộ Thượng Thư đại nhân, hắn không muốn cuộc sống của mình gian khổ a. Nhưng nếu không truyền Dương Nhiên, chỉ sợ đêm nay hắn cũng đừng hòng sống yên.
Suy đi nghĩ lại một lát, Kinh Triệu Duẫn nhìn chằm chằm hán tử say quỳ dưới đất, cuối cùng phái người đi truyền Dương Nhiên. Dương Nhiên cũng không trì hoãn, rất nhanh đã tới rồi.
Thời gian thẩm vấn trên công đường, cũng không tốn quá lâu.
Nghe Kinh Triệu Duẫn đại khái nói lại tình tiết vụ án xong, Dương Nhiên liền lập tức nói: "Thuần túy là vu hãm, đại nhân minh giám, học sinh chưa bao giờ làm ra loại chuyện này, ta với Chu Hoài Sơn cùng Vương Cẩn đều là đồng môn, sao ta lại làm ra loại chuyện như vậy kia chứ."
Nói rồi, Dương Nhiên một mặt không vui quay đầu nhìn Chu Hoài Sơn cùng Vương Cẩn.
"Ta với hai vị đây, cũng không có thù a."
Vương Cẩn liền hừ lạnh đáp: "Ai mà biết được! Hôm nay ở Quốc Tử giám, không phải ngươi còn mắng Sơn ca của ta hay sao."
Dương Nhiên bóp quyền: "Ta không có, các ngươi đừng có giội nước bẩn lên người ta."
Nói đoạn, hắn quay sang ôm quyền với Kinh Triệu Duẫn: "Không có bằng chứng, chỉ dựa vào một lời nói liền muốn vu oa giá họa cho ta, tội danh này ta cũng không cõng nổi."
Chu Hoài Sơn liền nói: "Vì sao chúng ta không vu hãm người khác, hết lần này tới lần khác lại cứ muốn vu hãm ngươi chứ? Ngươi cũng không phải là thứ hiếm lạ ngàn dặm mới tìm được một. Dù sao thì là chính miệng hắn nói, ngươi mua chuộc hắn tới nháo sự, chúng ta mới đến nha môn tố cáo ngươi, bằng không, chúng ta cũng đâu tự nhiên ăn no rửng mỡ kia chứ!"
Hán tử sau đang quỳ mọp dưới đất lập tức lên tiếng: "Ta không có, ta chưa từng nói như vậy, ta vẫn luôn nói, là do mình uống rượu say không cẩn thận xông vào."
Chu Hoài Sơn kéo mạnh tay hắn.
"Ngươi uống say rượu không cẩn thận xông vào, trên người cũng không cẩn thận mang theo dao găm sao!"
Theo động tác kéo của Chu Hoài Sơn, con dao găm của nam tử kia cũng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lạnh lẽo.
Hán tử say liếc mắt nhìn con dao của mình, hơi ngừng một lúc mới nói: "Đây là ta dùng để phòng thân."
"Phi!" Vương Cẩn nhổ một ngụm nước bọt về phía hắn.
Dương Nhiên liền nói: "Cầm dao cũng chưa chắc chính là hành hung, chẳng lẽ người ta dùng để phòng thân cũng không được sao? Các ngươi cứ phải chụp lên đầu hắn một tội danh thì mới vui lòng à?"
"Đánh rắm! Cầm dao không phải hành hung, vậy đến mai ta cầm đuốc tới đốt nhà ngươi, cũng coi như là đốt pháo chúc tết thôi nhé!"
Chu Hoài Sơn trừng Dương Nhiên một cái, quay đầu nói với Kinh Triệu Duẫn: "Chuyện xảy ra chính là như thế, còn cầu xin đại nhân làm chủ."
Dương Nhiên cũng chắp tay, hô: "Cũng xin đại nhân làm chủ."
Kinh Triệu Duẫn.. Ta đã tạo nghiệt gì vậy, ta trêu ai ghẹo ai! Tại sao lại muốn tới gây chuyện cho ta! Chính các ngươi giải quyết không tốt hơn sao!
Nhìn Chu Hoài Sơn, Kinh Triệu Duẫn dường như trông thấy gương mặt đen xì xì ngàn năm không đổi của Thẩm Lệ.
Ngó Dương Thiên, Kinh Triệu Duẫn lại như trông thấy gương mặt sát khí vạn năm của Tô Hành.
Hít sâu một hơi, Kinh Triệu Duẫn khẽ sờ lên đường chân tóc đã lui về phía sau thêm một đoạn của mình, ánh mắt lại hướng về tên nam tử say rượu đang quỳ trên mặt đất.
Hán tử say.. Mẹ nó, ta biết ngay mà! Ta chắc chắn phải cõng cái nồi này rồi!
Hán tử say quay đầu, yên lặng nhìn Dương Nhiên, sau đó đập mạnh vào đùi, xòe năm đầu ngón tay ra. 5000 lượng, không có thương lượng!
Dương Nhiên liếc mắt nhìn bàn tay của người nọ, ho khan một tiếng, biểu thị đồng ý.
Hán tử say lập tức nói với Kinh Triệu Duẫn: "Đại nhân, chuyện hôm nay đều là do thảo dân dựng lên, thảo dân nguyện ý gánh chịu tất cả hậu quả. Sở dĩ thảo dân nói ra tên Dương Nhiên ở Đắc Nguyệt lâu cũng là bởi vì thảo dân không muốn bị đánh, chỉ định tùy tiện tìm một người để ngăn cản một chút. Thảo dân có lỗi với Dương Nhiên, cũng có lỗi với mấy vị đây. Đều là thảo dân sai."
Kinh Triệu Duẫn nhẹ nhõm thở phào một hơi, tiếp đó bất an nhìn về phía Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn im lặng cúi đầu không lên tiếng, cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Do dự một lát, Kinh Triệu Duẫn cầm lấy kinh đường mộc vỗ bốp một tiếng, nói: "Chuyện hôm nay, tất cả bởi vì ngươi uống rượu gây ra, liền phạt ngươi mười trượng răn đe, ngươi có nhận tội không!"
Hán tử say lập tức nói: "Thảo dân nhận tội."
Kinh Triệu Duẫn nói xong, đưa mắt nhìn về phía Chu Hoài Sơn. Chu Hoài Sơn chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì.
Kinh Triệu Duẫn lập tức hô: "Bãi đường!"
Ra khỏi phủ nha, Dương Nhiên hung hăng trừng Chu Hoài Sơn một cái, nói: "Muốn đấu với ta? Ngươi còn non lắm."
Chu Hoài Sơn trưng ra vẻ mặt chất phác đàng hoàng, kéo miệng nở nụ cười hỏi: "Ngươi có biết tại sao ta phải tới phủ nha không?"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc Dương Nhiên chưa kịp phản ứng, Chu Hoài Sơn vung tay đấm thật mạnh vào mũi Dương Nhiên.
"Vì ta muốn có một lý do để quang minh chính đại đánh ngươi! Hôm nay ta tuyên bố, Kinh Triệu Duẫn xử án, ta vô cùng không hài lòng, cho nên, từ hôm nay trở đi, ta thấy ngươi một lần liền đánh một lần, mỗi ngày đều sẽ đánh ngươi."
Nói xong, Chu Hoài Sơn lập tức lui về phía sau.
Dương Nhiên bỗng nhiên phải nhận một quyền phun cả máu mũi, gã sai vặt đi theo sau lưng hắn thấy vậy liền muốn ra tay. Lý Nhị hướng lập tức đảo người đứng chắn phía trước, ngăn cản gã sai vặt của Dương Nhiên lại.
Vương Cẩn nhìn Chu Hoài Sơn, cắn răng một cái, siết nắm đấm nhào lên chào hỏi mặt của Dương Nhiên.
Mặc dù Vương Cẩn không biết võ công, nhưng Dương Nhiên cũng chỉ là một thư sinh, hắn đương nhiên không chịu nổi bị tiểu bá vương đầu đường đánh.
Triệu Đại Thành đứng bên cạnh Chu Hoài Sơn, nhìn cảnh hỗn chiến trước mắt, hỏi: "Ngươi chính là vì tìm lý do đánh Dương Nhiên, mới làm như vậy?"
Chu Hoài Sơn lắc đầu, đáp: "Ta là vì muốn Hình Bộ Thượng Thư biết, con trai của hắn sẽ bị ta đánh mỗi ngày, hơn nữa, hắn còn không thể nói được gì, ai bảo Kinh Triệu Duẫn không xử án công bằng kia chứ."
"Vừa nãy, dù cho tên nam nhân kia xác nhận là Dương Nhiên chỉ điểm hắn, nhưng chỉ cần trong tay hắn không có nhược điểm của Dương Nhiên, thì cũng không thể kết tội Dương Nhiên được."
Chu Hoài Sơn khẽ nhún vai, đáp: "Không quan trọng, quan trọng là.. Dương Nhiên tự biết bản thân làm là được. Lại nói, trong tay Dương Nhiên cũng không có nhược điểm của ta, ai có thể chứng minh, hắn là bị ta đánh."
Triệu Đại Thành.. Nhìn quanh hai bên đường một lượt. Cổng lớn phủ nha Kinh Triệu Duẫn quả nhiên không có một bóng người.
"Ngươi đã tính toán hết rồi?" Triệu Đại Thành nhìn Chu Hoài Sơn hỏi.
Chu Hoài Sơn cười cười không đáp.
Vương Cẩn đánh Dương Nhiên nằm rạp trên mặt đất, mới tính là xong việc, nhổ một bãi nước miếng, quát: "Về sau mỗi ngày đều sẽ đập ngươi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT