Tam tiểu thư nghiêng đầu nhìn Tô Hành. 5 năm không gặp, gian nan vất vả ngoài biên cương đã gọt rũa nam nhân này càng thêm thành thục.
Đáng tiếc.. Từ đây hắn sẽ không còn chút quan hệ nào với nàng nữa.
"Chuyện này thế tử gia cho rằng, chúng ta nên làm như thế nào? Kinh vệ doanh luôn bị thống lĩnh cấm quân chưởng khống, Chu Viễn là người mà chúng ta rất vất vả với có thể sắp xếp vào trong. Có hắn ở đó, chúng ta có thể nắm được nhất cử nhất động của kinh vệ doanh. Cho nên, từ phương diện này thì thấy, chúng ta không thể để cho Chu Viễn xảy ra chuyện. Dù sao, chúng ta đã sắp xếp nhiều người vào kinh vệ doanh như vậy, nhưng cũng không có bất kì ai làm tốt hơn Chu Viễn cả. Có thể thấy, mục tiêu của ảnh vệ rất rõ ràng, bọn hắn chính là muốn điều tra Chu Viễn, ta thấy, Thẩm Lệ không đạt mục đích thì tuyệt sẽ không bỏ qua, huống chi, trong nhà lao ảnh vệ vẫn còn đang giam giữ Tô Khác nữa."
Nhắc đến Tô Khác, khóe miệng Tô Hành khẽ giật giật mấy cái.
Trầm mặc một lúc, Tô Hành lạnh giọng nói: "Dù ảnh vệ muốn điều tra Chu Viễn, cũng không có đầy đủ lý do để ảnh vệ tự mình đứng ra điều tra. Bản án Chu Viễn phạm phải, theo lý, nên do Hình bộ điều tra. Ảnh vệ muốn nhúng một tay vào, cũng không phải dễ dàng như vậy. Chuyện này, ta tự có an bài, ngươi không cần lo lắng."
Tam tiểu thư liền đứng dậy, nâng cằm, dùng ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn Tô Hành.
"Thì ra là ta đa tâm, cũng phải, thế tử gia đều đã an bài thỏa đáng mọi chuyện, nơi nào đến phiên người ngoài như ta lo lắng. Nếu thế tử gia đã tính trước, vậy ta sẽ không quấy rầy nữa, cáo từ."
Nói rồi, Tam tiểu thư quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của nàng ta, Tô Hành khẽ nhếch miệng, cái tên đã ở ngay khóe miệng, cuối cùng cũng không thể thốt ra. Đã là cục diện này, dù có gọi tên người ta, thì có thể thế nào.
Tam tiểu thư bước từng bước ra ngoài, không chờ được tiếng gọi thầm mong ngóng trong lòng kia, nàng ta nhắm lại mắt, một giọt nước mắt trượt xuống khỏi gò má, nàng ta đưa tay đẩy cửa, nhấc chân rời đi.
Nàng ta vừa đi, Tô Hành liền đứng dậy đi ra khỏi thư án. Đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn bóng hình xinh đẹp dần biến mất khỏi tiểu viện. Nàng lúc nào cũng thích mặc.. xinh đẹp như thế. Vô luận ở nơi nào, cũng đều khiến cho người ta lập tức bị thu hút. Hắn làm sai rồi sao? Phụ thân nói, muốn thành đại sự, thì không nên có nhi nữ tình trường. Hắn..
Lồng ngực giống như có thứ gì đang khuấy động, Tô Hành dùng một tay xoa ngực, một tay chống lên mặt bàn, giờ khắc này, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tâm phúc từ bên ngoài đi vào, vừa nhìn thấy hắn như thế, lập tức tiến lên hỏi: "Thế tử gia, thế nào rồi?"
Tô Hành khoát khoát tay, đáp: "Không sao, đi gọi Chu Viễn tới đây."
Tâm phúc nhìn Tô Hành hỏi: "Thế tử gia thật sự không sao chứ? Nếu không thì tiểu nhân cho gọi đại phu tới xem cho ngài nhé?"
"Không sao."
Tâm phúc đành phải lĩnh mệnh rời đi.
Không bao lâu sau, tâm phúc đã mang Chu Viễn uống say mèm trở về.
Nhìn nam nhân người toàn mùi rượu trước mặt, Tô Hành nhíu nhíu mày, hỏi: "Hôm nay ngươi phải làm việc, sao lại uống say thành cái dạng này?"
Bị rượu kích thích đại não, Chu Viễn liền có được dũng khí mà ngày thường hắn không có.
Hắn nghiêng nghiêng ngả ngả đứng ở đó, hai mắt đỏ ngầu mang theo vẻ nhập nhèm say xỉn, nhìn chằm chằm Tô Hành.
"Ngươi chính là, thế tử gia phủ Trấn Quốc Công?"
Tô Hành đen mặt, không vui nhìn hắn.
Chu Viễn cười lạnh, nói tiếp: "Hai người các ngươi, chàng có tình thiếp có ý, tại sao còn muốn tới tìm ta? Nếu chỉ muốn dùng ta làm công cụ, thì không cần phải dùng loại thủ đoạn này! Ta là người! Là một nam nhân!"
Chu Viễn vỗ bồm bộp vào lồng ngực của mình, thần sắc kích động.
Tô Hành chú ý tới vết thương trên cánh tay hắn. Là vết roi quất.
Mi tâm hơi nhíu, đang muốn mở miệng, hắn lại chợt nghĩ đến cái gì, liền nói: "Các ngươi đã thành thân, ngươi chính là phu quân của nàng, ngươi nên có dáng vẻ của một phu quân!"
"Phi! Dáng vẻ của phu quân? Ngươi nói cho ta biết, cái gì gọi là dáng vẻ của phu quân? Trong lòng nàng, phu quân chỉ có một, đó chính là ngươi, thế tử gia, ta chỉ là một công cụ đầu đội nón xanh mà thôi!"
Trong lòng Chu Viễn nhịn quá nhiều cay đắng, quá nhiều ủy khuất, hắn muốn vào giờ khắc này, phát tiết toàn bộ ra ngoài. Nhưng mà, Tô Hành không cho hắn cơ hội này.
Rất nhanh, tâm phúc của Tô Hành đã đem tới một thùng nước đá, Chu Viễn đang nói nhảm, liền bị dội một thùng nước đá lạnh buốt lên đầu. Chu Viễn lập tức giật mình choàng tỉnh.
Gương mặt Tô Hành âm u lạnh lẽo nhìn hắn, hỏi: "Bây giờ, đã tỉnh táo chưa?"
Tô Hành khinh bỉ nhìn hắn hỏi: "Trước khi cha mẹ của ngươi tới kinh đô, chuyện của chúng ta luôn tiến hành rất thuận lợi, chuyện hôm nay cũng giống vậy, nếu không phải tổ mẫu của ngươi đi tìm Chu Thanh kiếm chuyện, cũng sẽ không náo ra loại chuyện này, ngươi dự định giải quyết như thế nào?"
Chu Viễn nhanh chóng suy đoán ý nghĩ của Tô Hành, hơi trầm mặc một lúc mới lên tiếng: "Ta lập tức đưa bọn họ trở về."
Tô Hành đẩy một bao thuốc bột trên bàn về phía Chu Viễn nói.
Chu Viễn trợn to hai mắt, khó có thể tin, hỏi: "Thế tử gia?"
Tô Hành gõ bàn nói: "Tự ngươi động thủ đi, làm cho sạch sẽ một tí, sau khi chuyện thành công, lập tức báo quan, tiếp đó xin phép kinh vệ doanh cho nghỉ một tháng, cụ thể như thế nào, không cần ta dạy cho ngươi đâu nhỉ."
Chu Viễn chỉ cảm thấy ngực giống như vừa bị một thanh chùy lớn đập vào, hắn lắc đầu, đáp: "Thế tử gia, hôm nay đi tìm Chu Thanh, đó là vì Tam tiểu thư dụ dỗ tổ mẫu của ta đi, ngài không thể.."
Tô Hành cắt ngang lời Chu Viễn: "Chẳng lẽ ngươi muốn ta hạ thuốc bột này cho Tam tiểu thư?"
"Ta không phải có ý này, ta chỉ muốn nói.."
"Tổ mẫu, phụ thân ngươi là người như thế nào, ngươi rõ ràng hơn ta, bọn họ có bao nhiêu nhược điểm trong tay Chu Thanh ngươi cũng biết rõ. Nếu như ta giữ lại bọn họ, đó chính là hại ngươi. Thà rằng như vậy, cũng coi như là bọn hắn thành toàn cho ngươi. Lúc đó, ngươi vận dụng quan hệ cứu Chu Hoài Hải, đó là vì ta không biết chuyện, nếu như ta biết, tuyệt sẽ không để cho ngươi làm ra loại chuyện ngu xuẩn này. Có điều ngươi yên tâm, lần này ta cũng có thể bảo đảm cho ngươi vô sự."
Tiếng nói hơi ngừng lại, Tô Hành khẽ nhếch miệng, nở một nụ cười mỉa mai.
"Nếu như ngươi nhớ, Chu Hoài Sơn là nhị thúc của mình, muốn thay đổi lề lối, vậy ta khuyên ngươi một câu, phải giết chết ý niệm này đi, đảng phái tranh đấu không phải như trò đùa của trẻ con, miễn cho gà bay trứng vỡ."
Nói rồi, Tô Hành bưng ly trà lên uống vào một ngụm. Tâm phúc của Tô Hành cầm lấy gói thuốc trên bàn, nhét vào trong tay Chu Viễn.
Đi ra khỏi Trấn Quốc Công Phủ, Chu Viễn ngơ ngơ ngác ngác, đầu váng mắt hoa. Tuy là ngày xuân, nhưng từ đầu đến chân bị dội một chậu nước đá ướt sũng, hắn bị lạnh đến run rẩy cả người. Làm sao bây giờ? Hắn phải tự tay giết cha mẹ ông bà của mình sao? Không, không, đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là, câu cuối cùng của Tô Hành: Miễn cho gà bay trứng vỡ. Hắn có ý gì, chẳng lẽ Tô Hành đoán được hắn muốn đi nương nhờ Thẩm Lệ ư? Vì sao lại nói như vậy? Dựa vào cái gì liền chắc chắn hắn nhất định sẽ không thể đi nương nhờ Chu Hoài Sơn kia chứ?
Vừa rồi lúc uống rượu, Chu Viễn đã hạ chủ ý, hắn muốn tìm đến nương nhờ Thẩm Lệ cùng Chu Hoài Sơn, nhưng bây giờ, hắn lại do dự. Vạn nhất, thật sự gà bay trứng vỡ thì sao. Chu Viễn siết chặt bao thuốc phấn trong tay, như người mất hồn đi trên đường cái.
Mặt trời lặn phía tây, màn đêm buông xuống. Ngày đầu tiên Chu Hoài Sơn đi học, Chu Thanh đã sớm chờ ở ngoài cổng Quốc Tử giám. Chỉ sợ ngày hôm sau Chu Hoài Sơn tìm ra lí do trốn học, Chu Thanh xuống xe ngựa đứng ở hàng đầu tiên. Tranh thủ chờ Chu Hoài Sơn tan học, vừa ra liền có thể thấy được nàng đầu tiên. Phảng phất như em bé đi nhà trẻ, nhất định phải là mẹ hiền thân yêu đón ta đầu tiên mới được!
p/s: Rốt cuộc là Chu Viễn có ác tâm ra tay với người nhà yêu thương hắn hết mực hay không đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT