Nội thị tổng đứng phía sau, khẽ đẩy Hoàng Thượng một cái. Ông biết, mình không nên nói những lời kia cho hoàng thượng nghe. Phàm là những chuyện có liên quan đến Từ Vạn, bất luận đã bao nhiêu tuổi, hoàng thượng vẫn không thể khắc chế được xúc động. Nhất là họ vừa nhắc đến Từ Vạn, thái hậu đã tới rồi, vậy thì cơn xúc động này lại càng có cớ để bộc phát.

Bị nội thị tổng quản đẩy, hoàng thượng như có như không thở dài một hơi, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Mẫu hậu bớt giận, nhi thần biết sai rồi."

Thái hậu tức giận nhìn con trai.

"Con thật sự biết sai thì tốt rồi! Nếu con mà hiểu được nỗi khổ tâm của ai gia thì cũng không đấu đá với cữu cữu của con trên triều đình như vậy đâu."

Hoàng thượng liền cười xòa nói: "Mẫu hậu bớt giận, nhi thần đã điều tra rõ ràng chân tướng trúng độc của cữu cữu rồi."

Chuyện này trước đó hoàng thượng đã nói qua, thái hậu không nhiều lời, chỉ hừ lạnh một tiếng, đáp: "Không nói cái khác, mau bảo người thả Đoan Khang Bá ra đi."

Hoàng thượng nhíu mày: "Mẫu hậu bảo Đoan Khang Bá đến Vinh Dương Hầu Phủ chọn đồ khi nào, sao trẫm lại không biết?"

Vừa rồi vẫn còn là nhi thần, bây giờ chính là trẫm.

Sự thay đổi trong cách xưng hô này khiến cho sắc mắt của thái hậu xấu đi, nhưng bà ta cũng không nói gì, chỉ đáp: "Năm trước bảo hắn đi lấy, hắn nhiều lần nói trong nhà không có mấy món giá trị, ai gia suy nghĩ, trong tay Vinh Dương Hầu nhất định có không ít đồ tốt, liền bảo hắn đi chọn lấy. Nào ngờ, thứ kia lại là đồ giả! Ai gia đã nói rồi, lão là lượt ăn chơi trác táng kia thật sự là không ra gì! Thế mà con cứ muốn thân cận với hắn."

Giờ khắc này, thái hậu chẳng khác gì một người mẹ hận không thể rèn sắt thành thép. Nhưng mà chuyện bà ta mong cầu, lại không phải là chuyện mà một người mẹ nên bắt con trai làm.

"Mẫu hậu muốn trẫm thả Đoan Khang Bá cũng được, nhưng chung quy cũng phải cho triều thần một lời giải thích, lời này.."

Nhìn sắc mặt thái hậu, hoàng thượng kéo dài giọng, nói tiếp: "Trẫm liền nói thẳng, là Thái hậu bảo hắn đi lấy nhé?"

Thái hậu trầm mặc trong nháy mắt, đáp: "Cũng được."

Sau đó lập tức thúc giục: "Ảnh vệ ra tay không có nặng nhẹ, con nhanh chóng hạ lệnh, còn có thể giúp Đoan Khang Bá đỡ phải chịu nỗi đau da thịt."

Hoàng thượng liền quay đầu nhìn nội thị tổng quản hạ lệnh: "Nhanh đi."

Nội thị tổng quản lĩnh mệnh, quay người rời đi.

Lúc này Thái hậu mới thở phào một hơi, ngữ khí hòa hoãn đi rất nhiều: "Con nha, cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, làm việc lúc nào cũng xúc động như vậy, ai gia nghe nói, hôm nay trong yến tiệc, nữ nhân tên là Chu Thanh kia, không chừa chút mặt mũi nào cho hoàng hậu ngay trước mặt mọi người?"

Mí mắt Hoàng Thượng khẽ giật.

"Mẫu hậu muốn nói đến chuyện học quy củ sao? Hoàng hậu cũng có chút làm quá lên rồi, con dâu của Nghiễm Bình Bá phủ, chúng ta đi theo gào thét làm gì. Lại nói, dù có muốn Chu Thanh học quy củ, hoàng hậu chọn ai làm tấm gương không chọn, hết lần này tới lần khác lại chọn Trầm Minh Châu. Trầm Minh Châu cũng thật là, biết rõ mình cùng Chu Thanh có khúc mắc, còn muốn đi ra chịu mất mặt. Vừa vặn khiến Chu Thanh bắt tại trận. Chuyện này, không trách được Chu Thanh, đức hạnh của Trầm Minh Châu không tốt, còn không cho người ta hỏi một câu sao?"

Thái hậu phì cười.

"Ai gia chỉ là hỏi một câu, con lại chặn nhiều lời như vậy, ai gia thật sự hiếu kỳ, rốt cuộc Chu Thanh này là nhân vật như thế nào, có thể lọt được vào mắt xanh của con."

Hoàng thượng lắc đầu nói: "Không phải Chu Thanh lợi hại, mà là Trầm Minh Châu cứng rắn giương đao về phía người ta, nếu không phải là Trầm Minh Châu không chịu nổi, thì Chu Thanh cũng không làm thế đâu."

Thái hậu sâu kín nhìn hoàng thượng, im lặng một lát, rồi lại bật cười.

"Thôi thôi, ai gia nói không lại con. Ai gia biết, con luôn không vui vẻ với hoàng hậu, nhưng nàng đến cùng đã vì con mà sinh ra thái tử cùng Minh Hòa, lại là chủ mẫu của một nước, nên có thể diện, con không thể thiếu được nàng đâu. Nếu không, ai gia sẽ không chấp nhận."

"Trẫm biết, mẫu hậu yên tâm, cũng nhờ mẫu hậu khuyên hoàng hậu một chút, chuyện không phải của nhà mình thì đừng mù quáng xen vào. Tô Khác vẫn còn đang ngồi trong nhà lao của ảnh vệ đấy. Nếu thực sự chọc tới Thẩm Lệ.."

Lời này Hoàng thượng còn chưa nói hết, sắc mặt của thái hậu đã lập tức phát lạnh. Đây chính là lời nhắc nhở ngầm của hai người. Hoàng thượng không nói tiếp, thái hậu cũng im lặng, không lên tiếng.

Siết chặt chiếc khăn trong tay, thái hậu đứng dậy cáo từ: "Ai gia không quấy rầy con nữa, con làm việc của mình đi."

Thái hậu vừa đi, hoàng thượng liền giơ tay đập vỡ ly trà trong tay. Ông đương nhiên biết vì sao thái hậu lại muốn cõng cái nồi này thay cho Đoan Khang Bá. Trấn Quốc Công vừa chết, đảng phái của Trấn Quốc Công đã có chút lung lay. Nếu bây giờ Đoan Khang Bá xảy ra chuyện, thái hậu không kịp ra tay, chỉ sợ lòng người sẽ triệt để nguội lạnh. Vì ngưng kết nhân tâm, cái nồi này, thái hậu cam tâm tình nguyện cõng, còn có thể dựng lên trước mặt tùy tùng một hình tượng huy hoàng. Quả thực sự là ý kiến hay. Vậy còn phải xem, là hình cụ của ảnh vệ nhanh hay là tốc độ của thái hậu nhanh.

Đối với Thẩm Lệ, Hoàng thượng tuyệt đối yên tâm. Trên thực tế, Thẩm Lệ cũng không cô phụ phần yên tâm này của hoàng thượng. Đợi đến khi nội thị tổng quản mang theo khẩu dụ đến chỗ ảnh vệ, Đoan Khang Bá đã vào hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều. Ông ta hiện đang lên cơn sốt cao, cả người mơ màng, đau nhức. Trong lúc không tỉnh táo, ông ta cũng không biết mình đến cùng đã khai ra những gì.

Thẩm Lệ thả Đoan Khang Bá, cùng lúc đó, bảo nội thị tổng quản đem một phần khẩu cung mang về.

Lúc nội thị tổng quản trở về, hoàng thượng còn đang phê duyệt tấu chương. Ngự thư phòng đèn đuốc sáng choang, bởi vì có phần khẩu cung kia, mà khí áp bị hạ thấp đến cực hạn. Đoan Khang Bá không biết tại sao Vinh Dương Hầu Phủ bị diệt môn, nhưng mà ông ta biết Vinh Dương Hầu chết như thế nào. Ông ta từng nghe Trấn Quốc Công nhắc qua, ở nơi Vinh Dương Hầu đi bắt dế, đã có người đổ phấn độc lên bãi cỏ. Lúc Vinh Dương Hầu khom người bắt dế, hít vào lượng lớn phấn độc, độc phát thân vong. Nhưng là ai làm thì ông ta không biết, tất cả nội tình cũng đều là nghe Trấn Quốc Công kể lại. Mà Trấn Quốc Công đã chết. Còn những món đồ sứ kia, tất nhiên là Đoan Khang Bá lẻn vào Vinh Dương Hầu Phủ trộm được.

Phần lời khai này, Thẩm Lệ đánh dấu là: Có thể tin.

Nhìn bản cung khai trước mặt, hoàng thượng tức giận đến nỗi không thể thở nổi. Ông đứng lên khỏi bàn, mở cửa sổ Ngự thư phòng ra. Làn gió đêm mùa xuân lành lạnh thổi tới, hoàng thượng khẽ rùng mình một cái, thở dài một hơi.

Vinh Dương Hầu, có thể nói là người duy nhất trên thế giới này thật lòng đối tốt với ông mà không chút so đo được mất. Hết lần này tới lần khác, Vinh Dương Hầu đã chết hai mươi năm, ông mới biết được người nọ không phải bị cảm nắng mà chết. Có phải là quá muộn rồi không?

Thật sự là muộn, nếu như ông có thể biết được sớm hơn thì biết đâu Vinh Dương Hầu Phủ sẽ tránh được bị người diệt môn.

"Trẫm, có lỗi với ngươi!" Ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng trên trời, hoàng thượng tự lẩm bẩm.

"Ngươi ở trên trời nhìn trẫm, trẫm nhất định sẽ báo thù cho ngươi, báo thù cho cả Vinh Dương Hầu Phủ của ngươi."

Ngừng một hồi lâu, hoàng thượng lại cất giọng thật thấp: "Ngươi biết không? Hôm nay trẫm thấy một người, người kia cũng tên là Chu Hoài Sơn. Hắn nói, ngươi báo mộng cho hắn, muốn hắn thay ngươi đòi lại đồ thuộc về mình. Là thật sao? Sao ngươi lại báo mộng cho hắn mà không phải là trẫm chứ? Hay là, linh hồn của ngươi, mượn thân thể hắn, kỳ thực, hắn.. chính là ngươi."

Dứt lời, cả thư phòng đều lâm vào trầm mặc thật lâu.

Chu Hoài Sơn đang bị hoàng thượng nhớ đến, bây giờ đang nằm chổng vó trên giường, gào khóc.

"Ta không đi đọc sách đâu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play