Hoàng thượng phừng phừng lửa giận gặng hỏi Đoan Khang Bá: "Nói, vì sao đồ của Vinh Dương Hầu Phủ lại chạy vào tay của ngươi?"
Đoan Khang Bá bị biến cố bất thình lình này đánh cho trở tay không kịp, đổ mồ hôi lạnh đầm đìa ngồi liệt trên mặt đất, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
Sao lại chạy vào tay hắn ư? Đương nhiên là hắn.. cướp được rồi.
Thở mạnh mấy hơi thở, kiệt lực ổn định tâm thần, Đoan Khang Bá mới lên tiếng: "Khởi bẩm bệ hạ, thần không dám nói bừa, bình hoa này đích thực là Vinh Dương Hầu Phủ đưa cho thần. Mặc dù không phải là Vinh Dương Hầu tự mình tặng, nhưng cũng là từ Vinh Dương Hầu Phủ đưa ra. Lúc Vinh Dương Hầu qua đời, thần tới phúng viếng, trong lúc trò chuyện với quản sự của Vinh Dương Hầu Phủ có nhắc đến bình hoa này. Quản sự thổn thức nói, Hầu gia một đời yêu thích nhất những món cổ vật này, đáng tiếc Hầu gia đã sớm ra đi, quản sự còn nói, thần là một người hiểu Hầu gia, liền lấy bình hoa đưa cho thần."
Không đợi hắn dứt câu, Chu Hoài Sơn đã tức giận đốp lại: "Đánh rắm! Quản sự của Vinh Dương Hầu Phủ là một nữ nhân!"
Đoan Khang Bá lập tức trợn mắt há mồm, đỉnh đầu nhanh chóng nảy ra mấy dấu chấm hỏi. Nữ nhân á?
Một lão là lượt khác lập tức lên tiếng phụ họa: "Đúng vậy, quản sự của Vinh Dương Hầu Phủ là một vị nữ tử, không biết Đoan Khang Bá bắt chuyện với nữ quản sự này như thế nào, là vào lúc phúng viếng Vinh Dương Hầu ư?"
Sắc mặt Đoan Khang Bá trắng bệch, trong lòng chửi cha mắng mẹ. Sai quản sự này lại là nữ nhân chứ hả!
"Có lẽ là Vinh Dương Hầu Phủ cũng có một vị nam quản sự?" Đứng ở một bên, Đại Lý Tự khanh yếu ớt giải thích giúp Đoan Khang Bá một câu.
Chu Hoài Sơn trợn trắng mắt nói: "Không biết thì đừng nói mò, lộ ra ngươi bị thiểu năng trí tuệ rồi đấy."
Đại Lý Tự khanh lập tức đen mặt, sắc mặt trầm xuống, không vui nói: "Đây là ngự tiền."
Chu Hoài Sơn liền đáp: "Ngự tiền thì ngươi càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm mới phải!"
Đại Lý Tự khanh lập tức nghẹn họng không nói được gì nữa.
Hoàng hậu lạnh lùng nói: "Chuyện của Vinh Dương Hầu Phủ, ngươi chỉ là một nông phu ở phủ Tuyên xa xôi, làm sao lại biết được rõ ràng như vậy?"
Chu Hoài Sơn liền cung kính hành lễ, đáp: "Khởi bẩm nương nương, làm sao thảo dân biết được tất nhiên rất quan trọng, nhưng mà, Đoan Khang Bá trộm đồ của Vinh Dương Hầu phủ ra như thế nào, hình như là quan trọng hơn. Thảo dân cảm thấy, vấn đề này của ngài, rất dễ thay đổi sự chú ý của mọi người. Mà lực chú ý này vừa chuyển dời, mọi người sẽ không muốn biết Đoan Khang Bá trộm độ như thế nào bằng việc vì sao thảo dân lại biết rõ ràng mọi chuyện như vậy. Như thế chẳng phải là không thể trấn an linh hồn của Vinh Dương Hầu trên trời sao? Càng không thể khiến cho Đoan Khang Bá lộ ra nguyên hình."
Đám người.. Rất có lý nha!
Chu Hoài Sơn dùng giọng điệu cung kính đáp lời, nhưng lại cứng rắn vạch trần ý đồ của Hoàng hậu. Sắc mặt Hoàng hậu đã khó coi đến cực hạn.
Hoàng thượng nghiêng đầu nhìn hoàng hậu một cái, hỏi: "Hoàng hậu muốn thiên vị Đoan Khang Bá sao?"
Hoàng hậu sợ hết hồn, lập tức đáp: "Oan uổng cho thần thiếp, bệ hạ, thần thiếp chỉ là đơn thuần hiếu kỳ, bệ hạ không hiếu kỳ sao? Làm sao hắn lại biết điều này?"
Hoàng thượng lạnh lùng nói: "Trẫm càng hiếu kỳ không biết Đoan Khang Bá làm thế nào trộm được đồ của Vinh Dương Hầu Phủ hơn."
Nói rồi, hoàng thượng trực tiếp phân phó Thẩm Lệ: "Đưa đến ảnh vệ, điều tra cho trẫm!"
Nghe thấy mình sắp bị đưa đến ảnh vệ, Đoan Khang Bá bị dọa đến suýt nữa thì tè cả ra quần: "Bệ hạ tha mạng, bệ hạ, bệ hạ tha mạng, thần quả thật không phải là trộm đồ từ Vinh Dương Hầu Phủ mà."
Đại Lý Tự khanh cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển tới mức này, liền tiến lên một bước, vội nói: "Bệ hạ, chuyện này, nguyên nhân gây ra là do Chu Hoài Sơn đập vỡ bình hoa, còn cầm gạch hành hung người, bệ hạ không thể chỉ vấn tội một mình Đoan Khang Bá được."
Chu Hoài Sơn liền tiếp lời: "Thứ nhất, ta đập bình hoa, vừa vặn lật lại bản án năm xưa, nếu nói như vậy, thì ta chính là công thần. Thứ hai, ta dùng gạch hành hung người, nhưng người ta đánh là Chu Hoài Hải, còn vì sao ta lại đánh Chu Hoài Hải, nếu không ngại thì tự các ngươi quay về hỏi Chu Hoài Hải đi! Chẳng lẽ loại chuyện vặt vãnh này, cũng phải để hoàng thượng ra mặt thay hắn làm chủ sao? Mặt mũi của hắn lớn như vậy cơ à? Hay là bởi vì Chu Hoài Hải là thân gia của Đoan Khang Bá, mà Đoan Khang Bá lại là khách quen của Trấn Quốc Công Phủ? Chỉ vì cái này, các ngươi liền muốn đường đường là vua của một nước lại phải xen vào mấy chuyện đánh nhau cỏn con sao?"
Đám người.. Ôi chao! Có thể ở ngự tiền mắng người mà lại mắng đến thẳng thắn như vậy, mỗi câu mỗi chữ đều nhắm trúng vào chỗ yếu hại của mục tiêu, đây vẫn là người đầu tiên a. Ngay cả mấy vị Ngự sử đại nhân đang ngồi đó, chỉ sợ cũng thẹn không bằng. Chất vấn bậc này, ai dám đón lấy một câu!
Chu Hoài Sơn mắng Đại Lý Tự khanh xong, liền nở một nụ cười lễ phép, bổ sung thêm một câu: "Còn có vấn đề nào khác không?"
Đại Lý Tự khanh vô thức lắc đầu: "Không có."
Nói xong, lập tức cảm thấy như bản thân đang nhai phải một con ruồi, mà lại còn phải nhai kỹ nuốt chậm kìa.
Chuyện này dây dưa đến Vinh Dương Hầu Phủ, hoàng thượng muốn nhốt Đoan Khang Bá vào đại lao ảnh vệ, trong lúc nhất thời thật đúng là không người nào dám đứng ra cầu tình.
Hoàng thượng liền gọi hai lính cấm vệ quân, áp giải người đến nhà lao ảnh vệ. Đoan Khang Bá gào thét như bị bóp cổ, bị người ta mang đi, bầu không khí trong yến hội trở nên trầm mặc lại quỷ dị. Người người đều khóa chặt ánh mắt lên Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn thản nhiên đứng đó, giống như không hề phát giác ra việc mình bị mọi người chú mục vậy.
"Bây giờ, ngươi có thể nói một chút xem, vì sao ngươi lại biết rõ chuyện của Vinh Dương Hầu Phủ như vậy chưa?" Hoàng hậu áp chế lửa giận, hỏi.
Chu Hoài Sơn kính cẩn hồi bẩm: "Khởi bẩm nương nương, đều là bởi vì thảo dân từng nằm mơ, thảo dân mơ thấy có một người tự xưng là Vinh Dương Hầu, người đó nói, bởi vì thảo dân cũng tên là Chu Hoài Sơn, có duyên với hắn, hắn muốn thảo dân giúp hắn báo thù. Hắn nói, rất nhiều thứ trong nhà hắn đều bị người khác cướp đoạt mất, hắn ở trên trời nhìn, cảm thấy vô cùng đau lòng."
Trái tim Hoàng hậu lập tức đập thình thịch, khóe miệng giật một cái, quát: "Hồ ngôn loạn ngữ!"
"Long nhan tại thượng, thảo dân không dám!" Hơi ngừng một chút, Chu Hoài Sơn cười mà như không cười nói: "Mới rồi vừa vặn phát hiện Đoan Khang Bá cướp đồ của Vinh Dương Hầu, có thể thấy được là thảo dân nói thật, Vinh Dương Hầu ở trên trời còn đang nhìn đấy."
Hoàng hậu chỉ cảm thấy sau lưng đột nhiên lạnh toát. Nhịn không được giương mắt liếc lên nóc đại điện.
Hoàng thượng nhìn chằm chằm Chu Hoài Sơn, hỏi: "Ngươi thật sự mơ thấy như vậy sao?"
"Khởi bẩm bệ hạ, đúng vậy, thảo dân không dám giấu diếm."
"Ngươi còn mơ thấy gì nữa?"
Chu Hoài Sơn im lặng một lát, đáp: "Thảo dân còn mơ thấy Vinh Dương Hầu nói, nếu như thảo dân may mắn có thể nhìn thấy bệ hạ, xin giúp khuyên bệ hạ một câu, ăn ít lê đi."
Thuở nhỏ, Hoàng thượng rất thích ăn lê, nhưng cứ ăn lần nào là lại bị đau dạ dày. Bí mật này, không nhiều người biết, Vinh Dương Hầu là một trong số đó, một người khác, chính là tổng quản nội thị từ nhỏ phục dịch bên người Hoàng thượng.
Ngồi trên ngai vàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt đàng hoàng chất phác bên dưới, bàn tay hoàng thượng run lên không thể nào kiềm chế. Những lời Thẩm Lệ nói hôm ấy, lại một lần nữa quanh quẩn trong đầu. Mượn xác hoàn hồn! Thật sự là ngươi sao?
"Thẩm Lệ tuổi trẻ tài cao, rất được trẫm thưởng thức, vốn là muốn giữ hôn phối của hắn lại cho công chúa của trẫm, nhưng nếu bây giờ hắn đã có ý trung nhân, trẫm không thể làm gì khác hơn là từ bỏ thứ mình yêu thích."
Đợi đến khi hoàng thượng mở miệng lần nữa, đã đổi chủ đề đến chuyện hạ thánh chỉ ban hôn.
Trầm Minh Châu lập tức nhìn về phía Thạch Nguyệt Hinh. Nàng ta không tin, Thạch Nguyệt Hinh có thể tiếp tục ngồi vững được nữa. Vừa nhìn, đã thấy ánh mắt của Thạch Nguyệt Hinh dính lên người thế tử Ninh Vương Phủ.
Trầm Minh Châu lập tức choáng váng. Vì sao? Chẳng lẽ Thạch Nguyệt Hinh đã yêu người khác rồi ư? Hiện tại Thạch Nguyệt Hinh đổi thành yêu thích thế tử Ninh Vương Phủ sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT