Chu Thanh nhìn dáng vẻ trù trừ của Chu Hoài Sơn, lập tức hỏi: "Cha, diệu kế của người là gì?"
Chu Hoài Sơn làm ra động tác vuốt râu, đáp: "Đêm hôm qua ta nằm mơ!"
Chu Thanh.. Hay lắm! Bắt đầu rồi! Làm một trạch nữ mê tiểu thuyết thâm niên, hầu hết những người xuyên việt, trùng sinh muốn kể chuyện xưa của mình, tám chín phần mười đều lựa chọn kiểu nằm mơ giữa ban ngày.
Chu công thật vội vàng!
Trên mặt bày ra vẻ ngạc nhiên đến là khoa trương, Chu Thanh trừng to mắt, hỏi: "Người nằm mơ? Mơ thấy cái gì thế? Dù sao cũng không phải là mơ thấy thần tài gia a!"
Chu Hoài Sơn cười ha ha một tiếng, xua xua tay như đuổi ruồi đáp: "Không hổ là khuê nữ của ta, rất thông minh. Không sai, cha con đúng là mơ thấy thần tài gia!"
"Thần tài nói thế nào?"
"Thần tài nói, ở kinh thành có một ngôi chùa tên là chùa Đại Phật, trên ngọn núi phía sau chùa Đại Phật lại có một cái hốc cây, trong đó cất giấu bảo tàng."
Chu Thanh..
Nàng cho là Chu Hoài Sơn muốn mượn chuyện nằm mơ giữa ban ngày kể chuyện đời trước của hắn kìa! Tỉ như hắn biết đã xảy ra chuyện gì, tiếp đó hai người họ có thể thừa cơ hội này kiếm bộn tiền. Kết quả lại là nói cho nàng nghe chuyện hốc cây cùng bảo tàng? Sao người không kể luôn chuyện Aladdin cùng thần đèn chứ hả!
Hồ nghi nhìn Chu Hoài Sơn, Chu Thanh nhất thời không biết có nên tin chuyện thánh thần mà quỷ hắn nói hay không.
Chu Hoài Sơn vẫn đầy mặt đắc ý tiếp tục nói: "Trong mơ, thần tài nói cho ta biết, chỉ cần tìm được cái hốc cây kia, bảo tàng liền thuộc về chúng ta, tài bảo bên trong cũng đủ cho chúng ta tiêu xài nửa đời a."
Chu Thanh gật gật đầu, tiếp đó, gượng gạo cười ha ha.
Nhìn phản ứng của Chu Thanh, Chu Hoài Sơn nói: "Sao thế, khuê nữ, con không tin à?"
Chu Thanh nhíu mày, nói: "Có chút khó tin, dù sao những chuyện mộng mị này, có lẽ là ban ngày suy nghĩ nhiều đêm liền nằm mơ, cha không muốn đọc sách liền ngóng trông kiếm được bộn tiền, thế nên mới nằm mơ thấy."
Chu Hoài Sơn đưa tay chọc chọc vào trán Chu Thanh nói: "Hôm nay cha sẽ cho con kiến thức một chút cái gì mới thật sự là cha! Không phải con đã nói, ở nhà chúng ta, muốn làm cha, phải dựa trên thực lực sao? Đi, cha sẽ cho con chứng kiến thực lực của cha!"
Chu Hoài Sơn vỗ mông đứng dậy, Chu Thanh cũng đứng lên theo, lại thấy Lý Nhị đang đi về phía này.
"Cha, hai chúng ta đi tìm bảo tàng, có thể dẫn theo Lý Nhị được không?"
"Cái này thì có gì là không được, dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng người, lại nói, không có Lý Nhị, chỉ dựa vào hai chúng ta, vạn nhất bị người ta cướp mất thì sao! Huống chi, Lý Nhị còn là người của Thẩm Lệ. Thẩm Lệ không phải là người của con sao?"
Chu Thanh.. Ngài có lý!
Đang nói chuyện, Lý Nhị đã tiến lên, hành lễ với Chu Hoài Sơn, nói: "Văn thư cùng chìa khóa đã đưa đến tay Hồ đại nhân, Hồ đại nhân dặn ta chuyển đạt lòng cảm kích đến lão gia, chờ sau khi ngài ấy thăng quan sẽ mời lão gia qua đó ăn cơm."
Chu Hoài Sơn quay đầu nháy nháy mắt với Chu Thanh. Ta đã nói cái gì rồi?
Chu Thanh.. ha ha ha. Ngài có lý!
"Chúng ta đi ra ngoài một chuyến, ngươi đi mua một cỗ xe ngựa, nhớ phải tốt." Chu Hoài Sơn phân phó Lý Nhị.
Lý Nhị liền đáp: "Lúc ta trở lại, tiện đường đã mua rồi, bây giờ xe ngựa cùng xa phu đều đang đứng chờ ngoài cổng."
Chu Hoài Sơn lập tức giơ ngón tay cái với Lý Nhị nói: "Ta rất thích tên tiểu tử được việc như ngươi, đáng tiếc, ta chỉ có một khuê nữ, lại bị thủ lĩnh của các ngươi coi trọng mất rồi."
Chu Hoài Sơn không tim không phổi nói xong, nhấc chân đi về phía cổng lớn. Lưu lại Lý Nhị đứng ngổn ngang tại chỗ, cảnh giác liếc nhìn phía đầu tường một cái, không phát hiện ra dấu vết của thủ lĩnh, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đây mà là khen người sao? Đây là hố người a! Thủ lĩnh của chúng ta là một cái bình giấm chua lè chua lét, ngài không biết sao!
Mặc dù xe ngựa không xa hoa tráng lệ bằng lúc Chu Hoài Sơn làm Hầu gia, thế nhưng cũng có thể tính là tinh xảo hào phóng. Toa xe rộng rãi, bên trong còn lót một lớp vải nhung thật dày, ngồi rất thoải mái.
Phân phó chỗ cần đến, một đường vững vàng xuất phát, lúc đi ngang qua tiệm tạp hóa, Chu Hoài Sơn còn mua một cái xẻng nhỏ.
Tuy đã là đầu mùa xuân, nhưng gần tới hoàng hôn, giữa rừng núi vẫn rất âm u lạnh lẽo. Vừa xuống xe ngựa, Chu Thanh đã không nhịn được mà hắt hơi một cái. Tiếng hắt hơi vừa vang lên, nàng đã lập tức cảm thấy trên người ấm áp, nghiêng đầu nhìn liền thấy một cái áo khoác màu hồng đẹp đẽ được phủ lên người nàng.
"Thẩm Lệ?" Nhìn nam nhân cao lớn soái khí đứng bên cạnh, Chu Thanh kinh ngạc hỏi: "Sao huynh lại tới nơi này?"
Thẩm Lệ kéo Chu Thanh đối diện với mình, cúi đầu thắt chặt dây áo khoác giúp nàng, đáp: "Ta trùng hợp đi qua nơi này."
Áo khoác không biết được làm bằng vật liệu gì, sau khi phủ lên người, Chu Thanh liền cảm thấy toàn thân đều ấm áp. Lúc Thẩm Lệ dây buộc áo cho nàng, ngón tay thon dài lướt nhẹ qua cằm nàng, vô cùng ấm áp.
Chu Hoài Sơn đứng ở một bên, ghét bỏ nhìn Thẩm Lệ, khẽ nói: "A! Nam nhân!"
Chu Thanh vội vàng đi đến bên cạnh Chu Hoài Sơn, kéo ống tay áo hắn, hô: "Cha!"
Thẩm Lệ ôm quyền vái chào Chu Hoài Sơn: "Sư phó."
Nói rồi, lại đưa mắt nhìn quanh bốn phía hỏi: "Sư phó muốn đến chùa Đại Phật sao?"
Chu Thanh không biết chuyện Chu Hoài Sơn đi tầm bảo có phải giấu diếm Thẩm Lệ hay không, liền không mở miệng đáp lời.
Khuê nữ không mở miệng, chuyện gì cũng một mạch nói cho Thẩm Lệ biết, Chu Hoài Sơn lập tức cảm thấy trong lòng được an ủi.
"Trời cũng đã tối rồi, ta còn đến chùa miếu làm cái gì, bái Phật cũng không thể bái muộn như vậy a! Bọn ta là đến ngọn núi phía sau chùa."
Trong giọng nói, mang theo vẻ khó chịu, bất mãn như đứa trẻ vừa bị cướp mất cây kẹo que. Nhưng lại không hề coi Thẩm Lệ là người ngoài.
Thẩm Lệ cười nói: "Vâng, vậy ta bồi sư phó lên núi."
Trong núi có đường mòn, vốn cũng không khó đi, chỉ tiếc bây giờ hoàng hôn đã buông xuống, trong núi lại là một mảnh rừng rậm, bóng tối nhập nhoạng, đi lại có chút khó khăn. Cũng may Chu Thanh không phải là cô tiểu thư liễu yếu, dù đi lại không trôi chảy nhưng cũng không hề khó khăn. Ba người theo đường mòn uốn lượn lên núi, đi đến giữa sườn núi, Chu Hoài Sơn liền ngoặt vào rừng rậm. Trước kia lúc hắn vẫn còn là Hầu gia, từng mang theo tám tên tiểu tử thối lên núi chôn bảo.
Vinh Dương Hầu Phủ mặc dù lồng lộng hiển hách, nhưng thực chất cũng là phủ đệ quân công. Đến đời hắn thì đã triệt để rời xa hạch tâm quân sự, tám đứa con trai thì càng không cần nói.
Đời sau, trừ phi có một người siêu quần xuất chúng hiện thế, bằng không.. phủ quân công này cũng chưa chắc có thể tồn tại được lâu. Lúc hắn còn sống, hoàng vẫn là tiên đế, bệ hạ hiện tại vẫn còn là Thái Tử. Mặc dù Thái tử thân cận với hắn, nhưng tương lai thái tử đăng cơ, chưa hẳn thái tử của ngài ấy sẽ thân cận với con trai hắn a. Vạn nhất lâm vào thế đối lập thì sao! Huống chi, người ngồi lên ngôi còn chưa chắc là thái tử đâu!
Lúc đó vì muốn chừa lại một đường lui, hắn liền mang theo các con lên núi chôn bảo. Suy nghĩ nếu như sau này phủ đệ xuống dốc, thì chỗ tiền tài này cũng đủ để bọn chúng an ổn sống qua ngày. Nào ngờ.. Đều nói thế sự khó liệu, nhưng ai có thể nghĩ đến, lại khó liệu đến thế!
Tình cảnh năm đó giống như đèn kéo quân hiện lên trong Chu Hoài Sơn, đi ở trước nhất, Chu Hoài Sơn đã sớm lệ rơi đầy mặt. Lúc đó chôn bảo, đứa con nhỏ nhất của hắn mới năm tháng tuổi. Bây giờ.. Cảnh còn người mất.
Cha nhất định phải cho các con xem, cái gì là thực lực của người làm cha. Cha không bảo vệ được các con, cha chỉ có thể lấy mạng những kẻ tạp chủng kia bồi tội cho các con.
Vốn dĩ, Chu Hoài Sơn còn lo lắng mình không tìm thấy chỗ chôn bảo tàng trước kia. Dù sao cũng đã qua mấy chục năm. Nhưng tràng cảnh khi ấy hiện lên rõ ràng trong đầu, hắn không hề gặp chút trở ngại nào mà đi thẳng tới mục tiêu.
Giống như, ở trên trời, tám người con trai đang dẫn đường cho hắn vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT