Triệu thị lập tức kéo tay áo Chu Hoài Lâm một cái, dùng ánh mắt ra hiệu cho chồng.
Chu Hoài Lâm hiểu ý, nói với Chu Thanh: "Thanh nha đầu, tam thúc đồng ý kết nhóm với cháu, có điều không thể phân chia tiền bạc như thế, cha cháu cầm bốn, cháu cầm bốn, tam thúc cầm hai."
Chu Thanh đang muốn cự tuyệt, Chu Hoài Lâm lại nói: "Cháu nghe tam thúc, tam thúc là người lớn, không thể chiếm tiện nghi của cháu được."
Triệu thị cũng nói thêm vào: "Tam thúc của cháu nói đúng đấy."
Chu Thanh hiểu suy nghĩ của Chu Hoài Lâm, nàng trầm tư một lát, nói: "Vậy, cũng để Dao nhi làm cùng đi, ta và cha ta cầm sáu, Dao nhi cùng tam thúc cầm bốn, chờ Bình Nhi viết tốt lại nói, như vậy là được rồi, đúng không?"
"Ta? Ta có thể làm gì?" Chu Dao kinh ngạc hỏi, nhưng đáy mắt lại mang theo ánh sáng nóng bỏng.
Triệu Thị cùng Chu Hoài Lâm đồng thời nhìn Chu Thanh.
"Cha ta viết chữ, Dao nhi giúp đỡ cắt giấy a, như vậy hiệu suất sẽ tăng cao nha."
Chu Dao đỏ mặt lên, ngượng ngùng nói: "Ta cắt giấy thì sao có thể tính là một phần chứ."
"Sao lại không tính, nếu chúng ta bán tốt, ngươi sẽ phải cắt giấy cả ngày đấy, rất khổ cực, nhất thiết phải tính toán, cứ quyết định như vậy đi, lát ăn cơm xong chúng ta bắt đầu làm nhé? Hôm nay làm được bao nhiêu đến mai ta và tam thúc sẽ mang đến thôn phụ cận để bán."
Nói xong, Chu Thanh chợt nghĩ đến cái gì, nhìn Chu Hoài Lâm hỏi: "Đây chỉ là buôn bán nhỏ, chưa chắc có thể kiếm được tiền, thậm chí còn có thể thua thiệt, vậy việc đồng áng của tam thúc.."
Chu Hoài Lâm muốn mở miệng, Triệu thị đã kéo lấy tay Chu Thanh, cướp lời nói: "Thanh nha đầu cháu cũng không phải không biết, tam thẩm đã sớm không muốn để cho tam thúc cháu làm ruộng, quanh năm suốt tháng làm mệt gần chết, một đồng tiền cũng không có, ăn cơm đều phải nhìn sắc mặt người khác, dựa vào đâu, không quan tâm có kiếm được lời hay không, cứ làm rồi nói sau."
Chu Hoài Lâm thở dài một hơi.
"Vừa vặn hôm nay trong nhà náo loạn một hồi, thừa dịp đại phòng còn đang làm giá, theo ý của tam thẩm, các cháu cứ mang đi bán, chúng ta còn đang lo không mượn được cớ đâu, tiện có sẵn rồi."
Chu Thanh cười cười.
Sự tình đã quyết định, nói làm liền làm.
Chu Hoài Sơn vừa nghe không cần tiếp tục chép《 luận ngữ》 mà là đổi thành viết Phong Tự, liền vui đến nhảy cẫng lên. Chu Thanh, Chu Dao cắt giấy, Chu Hoài Sơn viết, Chu Bình ngồi một bên vừa nhìn vừa dùng ngón tay viết theo lên cái quạt hương bồ.
Viết được ước chừng năm mươi tấm, Chu Hoài Sơn bắt đầu đau lưng chuột rút. Nhưng mà, Chu Dao cùng Chu Bình đang ở đây, hắn sợ nhân vật mình thiết lập bị sập, chỉ đành cắn răng không dám lên tiếng, liên tục u oán nhìn về phía Chu Thanh.
Gà đâu?
Gà của ta đâu?
Ta muốn ăn gà!
Chu Thanh buồn cười, cuối cùng vào lúc Chu Hoài Sơn viết xong chữ thứ một trăm, nàng liền xoay người xuống giường.
"Dao nhi các ngươi cứ làm việc đi nhé, ta đi làm cơm."
"Đại tỷ, mẹ ta đã đi nấu rồi."
"Ta đi giết gà."
Nghe có gà ăn, Chu Bình lập tức túm lấy Chu Dao, hô: "Mấy tháng nữa mới đến sinh nhật ta, hôm nay liền ăn gà chúc mừng sớm một chút."
Chu Dao..
Chu Thanh..
Chu Hoài Sơn đưa tay sờ sờ đầu Chu Bình, không phải thân sinh nhưng hơn hẳn thân sinh a.
Vốn dĩ Chu Thanh phụ trách một ngày ba bữa trong nhà, bây giờ Chu Thanh bỏ gánh không làm, Tôn thị còn có chút lo lắng cơm tối hôm nay giải quyết như thế nào. Không ngờ Triệu thị đã tiến vào phòng bếp.
Tôn thị bị Chu lão gia tử khiển trách một chầu, nín một bụng lửa giận, tiến vào phòng bếp.
"Suốt ngày, làm thì ít, ăn thì như hùm như hổ, núi vàng núi bạc cũng bị các ngươi ăn chết."
Lời này còn chưa nói xong, đã nghe tiếng gà kêu chạy tán loạn.
Tôn thị lập tức chạy ra khỏi phòng bếp, đã nhìn thấy Chu Thanh bắt một con gà trong chuồng ra.
"Ngươi.."
Tôn thị đang muốn mắng, Chu Thanh đã cầm dao cứa mạnh vào cổ gà, tiếp đó buông tay ra, con gà bị đau chạy như điên về phía Tôn thị.
Tôn thị.. Chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, giống như có thứ gì đạp vào đầu của bà ta.
"Bà nội đừng kích động, con gà này là cho chính ta ăn, dùng để an ủi chuyện vừa nãy, bị người ta mắng là bán thịt, dù sao cũng phải ăn chút thịt bồi bổ a." Nhìn dáng vẻ đấm ngực dậm chân mắng của Tôn thị, Chu Thanh lạnh lùng chặn miệng bà ta.
Chu lão gia tử từ chính phòng đi ra, trừng Tôn thị một cái: "Bảo bà đi gọi hai vợ chồng đại phòng, bà lề mề cái gì, nhanh."
Nói xong, ông cũng không nhìn Chu Thanh cùng Triệu thị, đen mặt quay đầu trở về nhà trên.
Triệu Thị cùng Chu Thanh liếc nhìn nhau, Triệu thị tiếp tục cắt rau, Chu Thanh chờ con gà chảy xong máu liền bắt đầu nhổ lông.
Mắt thấy lại một con gà ra đi, Tôn thị đau lòng đến run bắn cả người, đè giọng rống lên một câu: "Con trứng thối, mày cứ chờ đấy."
Kêu vợ chồng đại phòng xong, 3 người tiến vào chính phòng. Chu lão gia tử bưng tách trà ngồi trên ghế, trên khuôn mặt âm trầm còn mang theo lửa giận chưa tan.
"Con dâu trưởng."
Vương thị nghe thấy bị điểm danh, lập tức lên tiếng: "Vâng cha."
"Từ ngày ngươi gả vào Chu gia ta, có từng bị ủy khuất chưa?"
Vương thị không rõ ràng cho lắm, chỉ nhanh chóng lắc đầu: "Chưa từng."
Nhưng lại nghĩ tới vừa rồi mới bị Chu Thanh hành hung một trận, lại ủy khuất rơi lệ, nức nở khóc lên.
Chu lão gia tử thở ra một hơi.
"Ngươi cảm thấy bị Thanh nha đầu đánh, rất ủy khuất, phải không?"
Vương thị càng khóc lớn hơn, không trả lời.
"Vậy ngươi có từng nghĩ một chút xem vì sao nó đánh ngươi chưa?" Trong giọng nói của Chu lão gia tử tràn đầy nộ khí.
"Có thời gian ủy khuất, hai người các ngươi thử nghĩ xem bản thân đến cùng đã làm gì? Lão nhị đọc sách thì làm phiền gì đến các ngươi?"
Nói xong, Chu lão gia tử dùng ánh mắt phun ra lửa nhìn về phía Chu Hoài Hải.
"Đó là thân đệ đệ của ngươi, là cháu gái ruột của ngươi, rốt cuộc là vì tâm địa ngươi quá đen tối, mới có thể bố trí nó như vậy, đúng không?"
"Cha, không phải là ta sợ Thanh nha đầu bị người ta lừa sao!" Chu Hoài Hải cúi đầu giải thích.
"Đánh rắm! Đừng cho là ta không biết ngươi đang tính toán cái gì! Ngươi đắc tội hết lão Nhị rồi lại đến lão Tam, ngày mai hai người các ngươi xuống đất làm ruộng đi?"
Chu Hoài Hải không lên tiếng.
"Thanh nha đầu vô cùng tức giận, nhất định là phải trút giận một thời gian, nhị đệ ngươi là một người dễ mềm lòng, nếu ngươi muốn cuộc sống thoải mái, thì nói lời xin lỗi tử tế với nhị đệ của ngươi đi."
"Ta đã đi ngay lúc ấy rồi." Chu Hoài Hải đỡ trán.
"Đi liền xong rồi? Nhị phòng đã tha thứ cho ngươi chưa?" Chu lão gia tử đã sắp tức chết rồi.
"Ta nói cho ngươi biết, nếu như lão nhị không tha thứ cho ngươi, thì ngươi chờ chính mình xuống đất làm ruộng đi!"
Nói xong, ông trừng mắt về phía Vương thị, quát: "Từ ngày mai, một ngày ba bữa trong nhà ngươi làm, nhận lấy việc của Thanh nha đầu."
Vương thị trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn về phía lão gia tử.
Lão gia tử hận đến nghiến răng: "Đây là vợ chồng các ngươi thiếu nợ Thanh nha đầu!"
Vương thị không dám cãi Chu lão gia tử, chỉ mềm giọng nói: "Cha, mắt thấy sắp Trung thu, Viễn ca nhi sắp trở về, đến lúc đó.."
Chu lão gia tử vỗ bàn một cái, quát: "Sao? Chớ nói Viễn ca nhi còn chưa phải trạng nguyên, dù là mẹ của Trạng nguyên thì cũng không thể làm cơm à?"
Tôn thị vội vàng cho Vương thị một ánh mắt.
Vương thị cúi đầu đáp ứng: "Con dâu đã biết."
Sắc mặt Chu lão gia tử lúc này mới tốt hơn một chút.
Chờ hai vợ chồng đại phòng đi ra khỏi chính phòng, Chu Hoài Hải âm trầm nhìn Chu Thanh đang nhổ lông gà trong viện.
"Chuyện của Vương Cường, ngươi có nắm chắc không?" Chu Hoài Hải đè giọng hỏi.
Vương thị sững sờ, chợt phản ứng lại, lạnh lùng nhìn lướt qua Chu Thanh.
Hôm trước nàng ta về nhà ngoại, ý tứ của đại tẩu rất rõ ràng, Vương Cường không phải Chu Thanh thì không cưới, bảo nàng ta nhất thiết phải hoàn thành.
Sao nàng ta lại không muốn chứ! Chu Thanh gả cho Vương Cường, lão nhị chính là đống bùn trong tay đại phòng họ!
Tùy ý bóp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT