Xe la lao nhanh, ước chừng nửa canh giờ liền đến. Lúc hai người đến nơi, vừa hay là buổi trưa, có không ít đại nương ăn cơm trưa xong liền tựa ở chân tường phơi nắng trò chuyện bát quái. Trước kia Chu Thanh có tới đây bán Phong Tự cùng câu đối xuân, cũng coi như là quen thuộc với mọi người ở nơi này.

Nàng vừa tới, liền có một tiểu tức phụ tuổi trẻ cười ha hả gọi: "Xong rồi, vị tiểu ca này vừa tới, tiền đồng trong túi ta lại muốn nhảy vào trong túi hắn a."

Mấy người đứng bên cạnh nàng liền cười rộ lên.

Chu Thanh nhìn thái độ mọi người, phỏng đoán có lẽ người trong thôn cũng không biết chuyện của Vương Nhạc.

Lưu lại Lý Nhị trông xe, Chu Thanh một thân nam trang cười ha hả tiến lên, đáp: "Đại tỷ, xem trọng tiền đồng của ngài đi, đầu xuân sang năm ta tới nhìn nó."

Tiểu tức phụ liền nhìn ra sau lưng Chu Thanh liếc mắt về phía xe la: "Không phải là đến bán đồ sao?"

Có chút thất vọng.

"Ừm, ta tới tìm Vương Nhạc, lần đầu tiên tới nên không biết nhà hắn đi như thế nào."

Chu Thanh vừa nhắc đến Vương Nhạc, một vị đại nương đứng bên cạnh liền tức giận hừ lạnh một tiếng.

"Mấy ngày trước nhà hắn đã dọn đi rồi! Không nói tiếng nào liền trộm dọn đi, còn thiếu nợ ta 12 đồng tiền không trả đấy, ta đây thực sự là gặp vận đen tám đời."

Nói rồi, đôi mắt đại nương đảo một vòng, nhìn về phía Chu Thanh.

"Tiểu tử này, ngươi và Vương Nhạc là bằng hữu hả? Nếu không thì, ngươi thay nhà hắn trả lại tiền cho ta, chờ ngươi tìm thấy hắn thì đòi lại?"

Chu Thanh.. Đại nương ngài nghĩ ta bị ấm đầu sao?

Cười hắc hắc, Chu Thanh nói: "Ta đây cũng là thấy gần tới cuối năm nên mới tới đòi nợ, nhà hắn dọn đi rồi sao?"

Mấy người xhung quanh liền gật đầu.

"Dọn đi rồi, dọn đi cách đây ba bốn ngày."

"Dọn đi đâu các ngài có biết không?"

Đại nương kia chỉ lắc đầu, đáp: "Nếu mà biết, ta còn đến nỗi không đòi được tiền về sao!"

"Có phải là dọn đến nhà thân thích không?"

Nói chuyện, Chu Thanh lấy ra chỗ đường mạch nha mua ở trên đường ra đưa cho mọi người.

Cầm đường, thái độ của họ đối với Chu Thanh càng lúc càng thân mật.

"Thân thích? Nhà hắn thì lấy đâu ra thân thích! Nhà hắn ở trong thôn nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói qua là có thân thích đâu." Một vị đại nương cẩn thận cất đường vào túi áo, nói.

Một đại nương khác đứng bên cạnh liền nói: "Đúng thế, nhà Vương Nhạc không có thân thích, cha hắn không có huynh đệ tỷ muội, mẹ hắn là lưu dân tới đây ăn xin."

Chu Thanh liền gãi gãi ót, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Đã không có thân thích, năm hết tết đến rồi, sao bọn họ lại dọn đi? Dọn đi đâu ở a, chẳng lẽ là phát tài rồi? Sao phát tài mà lại không trả ta tiền chứ!"

Tiểu tức phụ liền hừ lạnh một tiếng.

"Phát tài? Nhà hắn ấy hả? Trừ phi Vương Nhạc đọc sách đậu cao trung làm quan lão gia, bằng không, thì phát tài cái rắm ấy!"

"Đúng vậy a, cha Vương Nhạc là một người thọt, con người thành thật nhát gan, mẹ hắn thân thể không quá khỏe mạnh, có thể phát tài gì được! Những năm này cúng bái cho Vương Nhạc đọc sách, trong nhà nghèo đến mức phải ăn trấu uống sương a."

"May mắn được Hoài Sơn thư viện ở Khánh Dương thôn thu nhận mà không cần tiền trả công cho thầy giáo, bằng không, Vương Nhạc còn không thể đọc sách được đâu."

Nói chuyện, mọi người lại chuyển chủ đề tới chỗ khen ngợi Hoài Sơn thư viện.

Nghe thấy thư viện nhà mình được người ta khích lệ, Chu Thanh vẫn không tỏ vẻ bất thường gì.

"Trước khi nhà Vương Nhạc dọn đi, mọi người có thấy chỗ nào khác thường không?"

Câu hỏi đột ngột của Chu Thanh cắt đứt tiếng thảo luận của mọi người.

Một bà cụ có chút lớn tuổi chợt nghĩ đến cái gì, nhìn Chu Thanh đáp: "Ngươi nói như vậy, ta mới nhớ ra, các ngươi có nhớ không, mấy ngày trước muội tử của Vương Nhạc theo người đi mò cá bị rơi vào trong hầm băng, sau khi được cứu ra ngoài liền sốt cao sống dở chết dở."

Vừa nhắc đến chuyện này, một vị đại nương liền vỗ đùi nói: "Đúng, đúng là có chuyện này, lúc đó mẹ Vương Nhạc còn đến nhà ta vay tiền."

"Ngươi cho nàng ta mượn không?"

"Sao có thể chứ, nhà họ như thế, không phải lòng ta hung ác thấy chết không cứu, thật sự là cho mượn họ cũng sẽ không trả lại, nhà ta cũng chỉ có được mấy đồng tiền như thế thôi."

"Vậy về sau em gái hắn như thế nào?" Chu Thanh hỏi.

Tiểu tức phụ liền nói: "Cũng không thấy mời đại phu."

Đại nương bên cạnh nói theo: "Đúng vậy, không mời đại phu, tiếp đó nhà hắn lại đột nhiên dọn đi."

"Trong thời gian này không có người nào tới nhà Vương Nhạc sao?"

Mấy người xung quanh đồng loạt lắc đầu, đều nói không thấy.

Tiểu tức phụ cười hì hì vỗ vai Chu Thanh một cái, hỏi: "Tiểu ca, ngươi nghe ngóng kĩ càng như thế làm gì, không phải là vừa ý em gái của Vương Nhạc rồi đấy chứ!"

Người bên cạnh liền bật cười vang.

Chu Thanh cười hắc hắc đáp: "Ta là nhớ thương tiền của ta, muốn hỏi kĩ xem có thể tìm được Vương Nhạc hay không. Đúng rồi, nhà hắn dọn đi, vậy phòng ở nhà hắn có bán hay không?"

"Không nghe nói là có ai mua a! Mà gian nhà rách nát kia của hắn, ai mà thèm mua."

"Này liền không đúng, nhà hắn không có tiền, không có thân thích, lại không bán nhà, dọn đi ở đâu a? Có phải là vào thành khám bệnh cho em gái Vương Nhạc không?" Chu Thanh xoa xoa đôi tay bị cóng đến phát đỏ, hỏi.

Vị đại nương đầu tiên nói việc nhà Vương Nhạc dời đi lập tức đáp: "Không có khả năng! Chính là dọn đi thôi! Mấy ngày nay không thấy người nhà hắn lộ diện, ta nhớ thương mấy đồng tiền của mình ta, liền đi tìm tộc trưởng. Tộc trưởng phái một tên tiểu tử đi đứng lanh lẹ trong thôn nhảy vào trong nội viện nhà hắn nhìn qua, đồ đạc trong nhà đều không còn, đây không phải là dọn đi thì là cái gì!"

Mấy người bên cạnh cũng gật đầu theo, nhao nhao phụ họa. Mắt thấy không hỏi ra được thêm manh mối gì, Chu Thanh liền hỏi thăm địa chỉ nhà Vương Nhạc rồi rời đi.

Đó là một viện tử rách nát nằm ở phía đông thôn, trên cánh cửa bằng gỗ dán lung tung mấy bức tranh tết bạc màu từ năm trước, trước cửa còn treo một cái khóa lớn rỉ sét. Ghé vào tường thấp nhìn vào trong nội viện, liền thấy cửa sổ đóng chặt, trong nội viên chỉ có một gốc cây táo ta.

"Muốn vào xem một chút không?" Lý Nhị đứng ở bên cạnh Chu Thanh, thấp giọng hỏi.

Chu Thanh ghé vào đầu tường, nhìn chằm chằm cái sân trống rỗng.

"Ngươi nói xem, nhà Vương Nhạc có thể dọn đi đâu?"

Lý Nhị sững sờ, lập tức nói: "Hẳn là tìm được người chứa chấp bọn hắn."

"Nếu như chứa chấp bọn hắn, thì người kia nhất định cũng sẽ chứa chấp Trần Quang của Trần Bắc thôn, cùng Cao Hà của Cao gia thôn."

Đây cũng không phải chỉ là thu lưu một người hai người, mà là chứa chấp cả ba gia đình. Là mười mấy nhân khẩu. Những người này chẳng lẽ được an bài đến ở cùng nhau sao?

Còn nếu như người kia an bài ba chỗ ở khác nhau, vậy thì người này ngược lại là kẻ có tiền. Nhưng mà.. Mưu đồ của hắn là gì? Dùng tiền bịt miệng? Chẳng lẽ Chu Hoài Hải thực sự làm ra thủ bút lớn như vậy để hãm hại cha nàng? Hình như không giống lắm! Vẫn là như cha nàng nói, Học Chính đại nhân tham dự trong đó, mục tiêu là Hồ Vi Nhạc.

Đứng suy xét trước cửa nhà Vương Nhạc trong giây lát, hai người thẳng đến trạm tiếp theo, Trần Bắc thôn. Lúc họ đến nơi, đã là trời tối. May mắn trước kia Chu Thanh cũng tới đây bán chữ, không tính là quá mức lạ lẫm với người nơi này. Hơi nghe ngóng một chút thì biết rõ, nhà Trần Quang cũng dọn đi rồi. Thời gian cũng là ba bốn ngày trước. Càng bất ngờ chính là, Trần Quang có một đệ đệ, lúc chơi đùa bên ngoài liền ngã từ trên cây xuống gãy chân. Nhà Trần Quang gia cảnh bần hàn, cũng không có thể trơ mắt nhìn đệ đệ gãy chân mà không ra tiền mời đại phu. Cơ hồ là hoàn toàn giống với tình hình nhà Vương Nhạc.

Mà cha mẹ Trần Quang cũng là những người biết thân biết phận.

Tại sao có thể trùng hợp như vậy!

Trạm tiếp theo, nhà Cao Hà. Đúng như Chu Thanh sở liệu, tình hình nhà Cao Hà cũng không mấy sai biệt so với Vương Nhạc và Trần Quang. Cũng đều là gia cảnh bần hàn, phụ mẫu trung thực, trong nhà cần dùng tiền gấp để cứu mạng. Vậy thì điểm đột phá của vụ án này, sẽ ở trên người ba học sinh kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play