Chu Thanh nhìn Chu Hoài Sơn, hắn quỳ trên mặt đất gần như không động đậy.
Ngược lại là Học Chính đại nhân, chán ghét liếc Chu Hoài Sơn một cái, vỗ vỗ vai Trần Quang, đáp: "Các ngươi yên tâm, bản quan thân là Học Chính của tỉnh ta, tất nhiên sẽ đại diện cho các ngươi."
Trần Quang đầy mặt cảm kích, vái tạ một cái.
Cao Hà nhân tiện nói: "Nhưng nếu như bọn họ chó cùng rứt giậu, sử dụng thủ đoạn bỉ ổi gì.."
"Chỉ cần có bản quan ở đây, nhất định sẽ bảo vệ các ngươi bình yên vô sự!"
"Đa tạ đại nhân bảo vệ!" Ba người Trần Quang cùng nhau thở dài đáp tạ.
Học Chính đại nhân nhận lễ, sau đó quay đầu nhìn về phía Huyện lệnh nói: "Nếu đã muốn điều tra vụ án, vậy thì liền bắt giam kẻ hiềm nghi này lại a."
Huyện lệnh không dám chống lại, ra lệnh một tiếng, Chu Hoài Sơn lập tức bị mang đi. Trước khi đi, Chu Hoài Sơn liếc thấy Chu Thanh trong đám người, liền cho nàng một ánh mắt. Chu Thanh hiểu ý, không đi theo.
Lần thẩm án thứ nhất cứ như vậy hạ màn kết thúc. Chu Hoài Sơn bị mang đi, Chu Thanh quay đầu liền rời khỏi đám người. Vốn định đến thẳng Vân Hải Thư cục tìm Từ Phong, không nghĩ tới mới từ đám người đi ra liền bị gọi lại.
"Đại điệt nữ, Đại điệt nữ!"
Theo âm thanh nhìn sang, Chu Thanh liền thấy Triệu Đại Thành đứng ở cách đó không xa, đang vẫy tay với nàng.
"Triệu thúc."
"Đừng nói gì cả, ta đều đã biết, về nhà cháu trước đã."
"Ta muốn vào nhà lao tìm ta cha, không biết Từ chưởng quỹ có thể.."
Không chờ Chu Thanh nói xong, Triệu Đại Thành đã thấp giọng nói: "Đại ca ta đang ở nhà cháu, về nhà trước lại nói."
Nghe được lời này, Chu Thanh kinh nghi nhìn về phía Triệu Đại Thành. Từ Phong thế mà lại đang ở nhà ta?
Triệu Đại Thành gật gật đầu.
Đang khi nói chuyện, bách tính vây xem ở cửa huyện nha cũng tản ra. Tiếng nghị luận cao thấp chói tai truyền đến, có người nói bản án có ẩn tình, cũng có người nói Chu Hoài Sơn không phải thứ tốt..
Xuyên qua tiếng ồn ào, Chu Thanh cùng Triệu Đại Thành đi thẳng về nhà.
Lúc họ về đến nhà, Từ Phong đang nói chuyện với Chu Hoài Lâm, mắt thấy bọn họ trở về, Từ Phong liền nhìn về phía Chu Thanh.
"Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Chu Thanh không kịp chờ đợi lên tiếng hỏi.
Chu Hoài Lâm liền nói: "Buổi sáng hôm nay, đám người Trần Quang ở trước cổng huyện nha đánh trống đưa đơn kiện tố cáo nhị ca, nửa canh giờ trước, Huyện lệnh đại nhân tự mình đến bắt nhị ca đi."
Từ Phong liền nói: "Huyện lệnh đại nhân mặc dù bắt người, nhưng cũng không tin tưởng Hoài Sơn huynh có thể làm ra loại chuyện đó. Cho nên, Chu cô nương yên tâm, Huyện lệnh đại nhân chắc chắn có thể trả lại sự trong sạch cho Hoài Sơn huynh. Ta cố ý đến đây nói với Chu cô nương, chính là vì để cho ngươi yên tâm."
Chu Hoài Lâm xanh mặt, nói: "Đây nhất định là Chu Hoài Hải làm, lần trước không đốt chết chúng ta, lần này lại chơi loại thủ đoạn này!"
Trừ Chu Hoài Hải, Chu Hoài Lâm cũng không thể nghĩ ra còn có ai điên rồi mới muốn hại họ!
Từ Phong cũng gật đầu nói: "Huyện lệnh đại nhân cũng có suy nghĩ này."
Nghe Từ Phong cùng Chu Hoài Lâm nói, Chu Thanh trầm mặc chốc lát mới nói: "Huyện lệnh đại nhân có biết Học Chính đại nhân muốn tới, phải không?"
Từ Phong khẽ giật mình hỏi: "Học Chính đại nhân?"
Chu Thanh liền kể lại chuyện mới xảy ra ở huyện đường.
Sau khi Từ Phong nghe xong, lập tức thay đổi sắc mặt: "Học Chính đại nhân bản tỉnh, không phải là Hồ Vi Nhạc Hồ đại nhân sao? Trước đây Hồ đại nhân tiếp nhận chức tri phủ cùng Học Chính, mặc dù không hợp quy củ, nhưng ý chỉ của triều đình chính là như thế. Sao lại xuất hiện một tân Học Chính?"
Đối với chức quan Học Chính, Chu Thanh không hiểu nhiều: "Chức vị Học Chính này rất lớn sao?"
Từ Phong lắc đầu, đáp: "Chức quan không có phẩm giai cố định, nhưng phàm là người có thể đảm nhiệm vị trí Học Chính, nhất định phải là từ Hàn Lâm Viện đi ra, chủ quản khoa khảo một tỉnh."
"Quan lớn như vậy!" Chu Hoài Lâm sầm mặt lại: "Vị Học Chính đại nhân này làm sao lại tới trùng hợp như vậy! Hắn không phải có quan hệ gì với bản án này đấy chứ?"
Từ Phong nhíu mày đáp: "Khó mà nói, vị trí Học Chính này cũng sẽ không dễ dàng thay đổi."
Nói rồi, hắn đứng lên nói: "Ta đây liền đi đến huyện nha một chuyến, xem tình huống cụ thể là gì, các ngươi cũng nhanh chóng đi đến phủ thành, để Hồ đại nhân đề phòng vạn nhất."
Không đợi Từ Phong nói xong, Chu Hoài Lâm liền vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
"Thanh nha đầu, chúng ta phải đi ngay thôi."
"Tam thúc, người đi phủ nha tìm Hồ đại nhân, nói rõ với ông ấy tình hình bên này, ta đến huyện nha một chuyến, xem cha ta thế nào."
Chu Hoài Lâm ngẫm nghĩ, cũng phải, hai người hay một người đi cũng như nhau, là hắn hồ đồ.
"Vậy được, ta đi đây."
Quẳng lại một câu, Chu Hoài Lâm chạy thẳng đến chỗ xe la.
Hắn vừa đi, Chu Thanh liền quay sang nói với Chu Bình: "Bình tử, ngươi đi đến Bút Mặc Trai tìm Trung Thúc, nói với ông ấy chuyện của chúng ta bên này."
Chu Bình liền đáp: "Vừa xảy ra chuyện, Lý Nhất đã đi ngay, bây giờ còn chưa trở về đâu."
"Chu cô nương muốn đi huyện nha, vậy chúng ta cùng một đường a, có ta ở đây, ngươi có muốn vào đại lao cũng thuận lợi hơn một chút." Từ Phong nói.
"Đa tạ Từ chưởng quỹ." Thành tâm thành ý nói câu cảm tạ, Chu Thanh cùng Từ Phong liền xuất phát.
Triệu Đại Thành không được phân công nhiệm vụ, trầm mặc chốc lát, rồi cũng quay đầu rời đi.
Nhà tù Huyện nha.
Bởi vì quan hệ của Từ Phong cùng Huyện lệnh, cai tù không làm khó nhiều liền cho Chu Thanh đi vào.
Lúc Chu Thanh vào nhà lao, Chu Hoài Sơn đang ngồi trên đống cỏ khô ở góc phòng giam. Trong tay hắn còn cầm mấy mấy nhánh cỏ khô đang đan cái gì đó. Bên cạnh chân còn có bốn năm cái lồng dế đã đan xong.
Chu Hoài Sơn không biết có phải vì đan lồng dế quá chuyên tâm hay không, Chu Thanh đi vào mà hắn cũng không phát giác ra, nghe thấy Chu Thanh gọi, mới đột nhiên ngẩng đầu.
"Khuê nữ!"
Bỏ nửa chiếc lồng dế đang đan dở xuống đất, Chu Hoài Sơn chạy thẳng đến cửa phòng giam, cách khung gỗ tội nghiệp nhìn Chu Thanh.
"Khuê nữ, ta thật sự không làm loại chuyện không bằng cầm thú kia, cái loại mặt hàng này, ta không xuống tay được."
Chu Thanh..
"Đương nhiên, thay một mặt hàng khác ta cũng không thể xuống tay a, ta mới không có hứng thú này! Đúng rồi, con có mang cho ta gà rán tiêu cay không?"
Nói rồi, Chu Hoài Sơn nhìn hai bàn tay trống không của Chu Thanh, nhất thời một mặt thất vọng, bi thảm gào lên một tiếng: "A, con không mang sao, không phải là ta đã nháy mắt ra hiệu cho con rồi sao?"
Chu Thanh.. Nàng đã tưởng tượng ra vô số loại tràng cảnh khi đến gặp Chu Hoài Sơn trong nhà lao, duy chỉ không nghĩ tới loại này.
"Cha nháy mắt là để cho ta mang gà rán đến?"
"Đương nhiên, không phải vậy thì là gì? Con không nhìn thấy ta khoa tay múa chân biểu thị động tác của con gà, rồi lại giật giật khóe miệng biểu thị tê cay sao?"
Chu Thanh..
Tê cay cái đầu cha! Lúc đó người đang bị áp giải vào nhà lao, ta có thể hiểu biểu tình kia của người là biểu thị cho gà rán tiêu cay được sao?
Vô lực hít sâu một hơi, Chu Thanh dựa vào cửa nhà lao, nói: "Cha, ta cho là người bảo ta nhanh tới đây thăm người."
Chu Hoài Sơn khinh thường nhìn Chu Thanh, nói: "Gà cũng không mang, con tới gặp ta làm gì?"
Biểu tình kia, hiển hách biểu đạt một ý tứ: Ngươi là một đứa con gái bất hiếu!
Chu Thanh..
"Cha, người có biết là mình đang ngồi tù không?"
Chu Hoài Sơn trợn trắng mắt, đáp: "Nói nhảm! Con cho là ta kẻ ngốc chắc?"
Chu Thanh..
Đưa tay vung lên, làm ra động tác đuổi ruồi, Chu Thanh yên lặng mặc niệm một câu: Được rồi được rồi, chính sự quan trọng hơn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT