Đã quyết định kết hôn thì mọi người coi như một nhà.
Haizz, logic này có vẻ hơi kì...
Vậy là mấy ngày sau đó, Vy Vy luôn đi cùng Nại Hà, còn tham gia vào đội ngũ cố định của anh, các thành viên trong nhóm cũng đều là cao thủ, trong đó có hai người Vy Vy từng giao đấu, nhưng cũng chỉ quen biết qua ID.
Đây là lần đầu tiên nói chuyện với họ.
Hầu Tử Tửu: "Ho ho, chào người mới".
Ngu Công trèo núi: "Nại Hà, nàng này là ai đấy?".
Nại Hà: "Vợ sắp cưới của tớ".
Anh nói một cách thản nhiên khiến Vy Vy ngẩn người, sau đó gửi đi biểu tượng mặt cười: "Chào mọi người ^_^".
Mojata: "Oa, chào chị ba".
Ngu Công Trèo Núi: "Tốt thôi! Độc thân suốt kiếp cũng phải kết hôn chứ".
Mọi người nhao nhao chúc mừng, đột nhiên có người nói: "ID của chị ba quen quá nhỉ?".
"Tớ cũng cảm thấy vậy, có phải chị ba đã từng được lên bảng?".
Hầu Tử Tửu nhanh miệng: "Nhớ ra rồi, Lô Vỹ Vy Vy!, Chẳng phải là vợ cũ của Chân Thủy Vô Hương sao?".
Cả nhóm chợt im bặt, bầu không khí có phần cổ quái. Vy Vy đang định nói mình với Nại Hà kết hôn là vì đại hội thi đấu, Nại Hà thản nhiên gõ hàng chữ: "Này, chị ba của các cậu trước đây lấy nhầm người xấu, các cậu không được coi thường cô ấy".
Mẩu khoai tây chiên mắc nghẹn trong cổ Vy Vy.
Từ đó Vy Vy nghiệm ra một điều: khi đi làm nhiệm vụ với nhóm của Nại Hà, tốt nhất là không nên ăn vặt và không nên uống nước. Nếu không, khi anh ta nói điều gì đó làm mình kinh ngạc thì một là bị mắc nghẹn, hai là màn hình bị phun đầy nước.
Cùng với nhóm của Nại Hà đi săn boss rõ ràng là rất vui, thứ nhất là mọi người rất hợp nhau, thứ hai là thực sự đạt hiệu quả cao. Trước đây, khi Lô Vỹ Vy Vy cùng bang hữu săn Boss, phải đánh rất lâu mới được, lần này chỉ cần vài chiêu là xong. Nói đến chuyện này, không thể không nhắc đến Đại thần Nại Hà, nghề của anh ta là Cầm sư. Cái nghề này trong giới giang hồ có phần kém cỏi, có vẻ như ngòn nào cũng biết một chút, nhưng chẳng tinh thông ngón nào. Nói đơn giản, anh ta biết chém, biết tấn công, biết trợ chiến, biết trị thương, nhưng khi tấn công, đường kiếm không thể bằng kiếm khách, trị thương không chuyên nghiệp bằng trợ lý, thực tế là trói gà không chặt.
Nhưng đối với Đại thần Nại Hà thì hoàn toàn khác.
Kĩ năng trị thương của Nại Hà không kém cạnh bác sĩ chuyên khoa, thao tác kĩ thuật lại nhanh, chính xác, đồng đội chỉ lo chiến đấu mà không cần phải phân tâm về anh ta. Có lần trận đánh Boss cũng sắp kết thúc, thì Nại Hà, trước đây luôn đóng vai trò bác sĩ cho cả nhóm, liền rút thanh kiếm từ trong chiếc đàn cổ ra, bổ một nhát chí mạng vào tên Boss, trên đầu tên này hiện ra dòng chữ đỏ như máu, rồi cả thân hình đổ sụp xuống.
Rút kiếm trong đàn là chiêu tấn công duy nhất mà Cầm sư có thể ra tay, Vy Vy đã gặp nhiều lần, nhưng chưa bao giờ chứng kiến giá trị sats thương lớn như thế, mạnh như thế, Vy Vy ghen tị đến phát khóc, nhất định là do trang bị của anh ta quá hoàn hảo.
Đã biết chuyện đó, nên khi nhìn thấy thú cưng của Nại Hà, Vy Vy không còn nghĩ được gì cả.
Thú cưng của Nại Hà là một con mèo trắng.
Thú cưng của Vy Vy là một con mãnh hổ.
Khi mãnh hổ không địch nổi mèo con thì chủ nhân của mãnh hổ còn dám nghĩ gì chứ.
Lúc Nại Hà nhìn thấy thú cưng của Vy Vy, anh nghĩ một lát rồi nói: "Đợi chúng ta kết hôn xong, thì cho bọn nó cưới nhau luôn!".
Các con thú cưng có thể kết hôn với nhau, đó là chức năng đặc biệt của game Mộng du giang hồ. Người chơi có thể kết hôn, rồi thú cưng cùng loài cũng có thể kết hôn, sau đó tùy cơ nảy sinh khả năng nào đó, nghe nói nếu đạt tới trình độ hòa hợp nhất định có thể sinh hậu duệ.
Vy Vy nói: "Nhưng bọn chúng không cùng loài?"
"Mèo chỉ là một biến dị của hổ".
Hóa ra con mèo đó cũng là một con hổ, hèn gì trên trán nó có khắc hình chữ "Vương". Vy Vy không cảm thấy tự ti nữa, vì xét cho cùng con hổ của mình thua một con hổ thì cũng không có gì đáng xấu hổ.
"Được đấy! Để cho chúng kết hôn". Vy Vy vui vẻ đáp, mèo của người ta thuộc loại "thần chủng", hổ của mình chỉ là con thú bình thường, nói gì cũng là với cao rồi, Vy Vy lại buột miệng hỏi: "Mèo của anh là mèo cái à?".
"Không, mèo đực".
"... Con hổ của em cũng là đực".
Vy Vy thoáng buồn, đúng là thú thần không dễ cưới.
Hôn lễ tổ chức vào thứ bảy, sáng sớm Vy Vy vẫn theo thói quen đến thư viện tự học. Nói đến chuyện học hành, Vy Vy khá chuyên cần, không chuyên cần không được, học một trường danh tiếng, lại ở khoa Tin, người nào đầu óc không siêu thì khó theo kịp.
Tự học đến hơn bốn giờ, Vy Vy hơi sốt ruột, đứng ngồi không yên, liên tục liếc nhìn đồng hồ, kim đồng hồ vừa chỉ năm giờ vội đứng lên thu xếp sách vở chạy như bay đến nhà ăn. Ăn xong là về ngay phòng vào game online, Nại Hà không có ở đó, các thành viên trong nhóm cũng không thấy đâu, nhân vật Lô Vỹ Vy Vy mới được thăng cấp của Vy Vy hăng hái một mình khoác đại đao đi đánh quái, đang chém rất happy thì mấy cô bạn cùng phòng kéo về.
Phòng có bốn người, ngoài Vy Vy còn có Hiểu Linh, Ty Ty và Nhị Hỷ. Tất cả đều là sinh viên khoa Tin, mà cả bốn người cũng là bốn nữ sinh năm thứ hai duy nhất của khoa này.
- Vy Vy, đừng chơi nữa, sáu giờ là khoa mình đấu bóng rổ với khoa Sinh Hóa đấy. Đi xem chứ! - Hiểu Linh vừa thay quần áo vừa nói.
Vy Vy vừa chém quái vừa lắc đầu:
- Các cậu đi đi, hôm nay tớ bận.
- Thôi đi, cậu thì bận gì chứ, bận chơi game thì có, đi đi. Đại Chung nói hôm nay Tiêu Nại cũng đến đấy.
- Hả, thật không? Tiêu Nại đến thật à? - Cả Nhị Hỷ và Ty Ty cùng hét lên.
Vy Vy cũng phải ngoái nhìn.
Hiểu Linh biết kết quả sẽ như thế, nhưng khi thấy phản ứng của mấy cô bạn vẫn lắc đầu ngao ngán:
- Hết chịu nổi các cậu, si mê đến thế là cùng, nhìn Vy Vy kìa, người ta bình thản như thế chứ!
Vy Vy vội xua tay:
- Đừng hiểu nhầm, tớ cũng si mê không kém!
Thật ra trong bốn cô gái, Vy Vy được coi là người ít si mê nhất, nhưng trên đời có một con người như thế, không si mê sao được?
Như Tiêu Nại chẳng hạn.
Sinh viên khoa Công nghệ thông tin, một nhân vật lừng danh, nếu nhà trường cũng lập bảng xếp hạng như trong game thì Tiêu Nại chắc chắn chiếm ngôi đầu bảng, chưa kể thiên tài về phần mềm vi tính và thành tích ba năm liền tham dự Lập trình Quốc tế ACM, mang vinh quang về cho đất nước, chỉ riêng chuyện anh ta có thể làm bất cứ việc gì, như chơi đàn tranh, đánh cờ vây, huy chương vàng giải bơi lội dành cho sinh viên các trường đại học đã khiến dân sinh viên trong trường không thể không kính phục. Ngoài ra, anh ta còn sở hữu một ngoại hình tuyệt đẹp, một phong thái lịch lãm. Suy cho cùng, ai có thể thờ ơ trước một con người như vậy?
Tuy nhiên, si mê thì si mê, nhưng các nữ sinh trong khoa chưa ai dám tiếp cận con người đó, một phần do anh ta ít khi đến trường, tuy cùng khoa nhưng không quen biết, mặt khác quả thật anh ta quá đẳng cấp, bản thân lại quá ngạo mạn, có vẻ thờ ơ không biết đến ai, khiến người khác e ngại không dám tiếp cận.
Vy Vy chỉ một vài lần thoáng thấy người đó từ xa. Trong đó, có một lần chứng kiến anh ta từ chối một nữ sinh viên, cô bạn đó đưa cho anh ta mảnh giấy giống như phong thư, chắc là thư tình, kết quả anh ta không những không nhận mà còn không thèm nhìn mặt cô bạn, khinh khỉnh lướt qua.
Kể cũng lạ, kiêu ngạo như vậy, nhưng anh ta lại khá thân thiện với đám bạn trai, được bọn con trai trong khoa rất nể trọng. Nghe nói, anh ta còn mở công ty riêng bên ngoài, nhiều cao thủ trong khoa tình nguyện đầu quân cho anh ta.
Chuyện về Tiêu Nại thì còn nhiều, phần lớn là do các thầy cô nói ra, bởi vì bố mẹ anh ta là giáo sư của khoa Lịch sử và khoa Khảo cổ trong trường. Nghe nói họ đều là những người thanh cao, giản dị, đến Tiêu Nại chắc là bị đột biến gene, hồi còn phổ thông đã hùn vốn với ông cậu mở quán internet, lúc đó máy vi tính còn chưa phổ biến như bây giờ, là thời điểm các quán net hái ra tiền, nghe đồn anh ta còn kinh doanh bất động sản, cổ phiếu, không biết là thật hay giả.
Chỉ là loại tép riu trong khoa, Vy Vy đương nhiên cũng ngưỡng mộ Tiêu Nại, một số phần mềm nhỏ rất dễ sử dụng trong máy tính của Vy Vy là bút tích của Tiêu Nại trong lúc rỗi rãi mấy năm trước. Đại thần Tiêu Nại học năm cuối, sau này chắc không còn cơ hội gặp lại trong trường nữa, Vy Vy nhìn màn hình, nick của Nại Hà vẫn tối, lại nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ, cô quyết định tắt máy tính, cùng mấy cô bạn đi xem bóng rổ.
Đến nơi, sân bóng đã huyên náo, người đông nghịt. Đại Chung, bạn trai Hiểu Linh đứng đón ở cửa, đưa cả bọn vào chỗ ngồi đã dành sẵn.
Hiểu Linh hỏi:
- Đại Chung, Tiêu Nại đâu, anh nói anh ta sẽ ra sân mà?
Đại Chung bất mãn:
- Em đến xem anh hay xem anh Tiêu?
Đại Chung là hậu vệ chủ lực của đội bóng rổ khoa Tin, hôm nay chắc chắn sẽ ra sân.
Hiểu Linh bướng bỉnh:
- Đương nhiên là xem anh ta, anh thì có gì đáng xem!
Ba cô bạn cũng nhất loạt gật đầu, Đại Chung càng bực, lúc lâu mới nói:
- Hôm nay chắc chắn anh Tiêu không ra sân, có đến xem hay không thì không biết, hình như có việc gấp.
Mấy cô gái thất vọng, nếu như lúc trước trong mắt sáng lên thứ ánh sáng hàng trăm wat thì bây giờ chắc chỉ còn mười wat, nhưng cũng may không khí cuồng nhiệt trên sân đã làm các cô lập tức hưng phấn trở lại.
Đúng lúc trận đấu sắp bắt đầu thì có một anh chàng cao to, vận đồng phục thể thao khoa Tin đến trước mặt cả bọn, nói chính xác là đến trước mặt Vy Vy, chàng ta cúi thấp đầu, lắp bắp không ra tiếng, tai đỏ lựng.
Hiểu Linh và hai cô bạn nghĩ ngay: "Lại nữa rồi!"
Quả nhiên, ngần ngừ một lúc, anh chàng mới ấp úng:
- Chị Vy Vy, nếu khoa mình thắng, em có thể mời chị đi ăn khuya được không?
Vy Vy thản nhiên nhìn cậu ta, hỏi lại:
- Còn nếu thua?
- Chắc chắn không thể! - Anh chàng tự ái, ngẩng đầu.
- Vậy thì cố lên! - Vy Vy mỉm cười ra dáng bề trên, đúng kiểu đàn chị động viên đàn em.
- Vâng! Nhất định em sẽ thắng!
Chàng trai phấn khởi ôm quả bóng chạy ngay xuống sân, lúc đó đã hừng hực khí thế.
"..."
"..."
"..."
Những câu thoại không lời này là suy nghĩ của Hiểu Linh, Nhị Hỷ, Ty Ty. Nhị Hỷ nói:
- Cậu em này dễ lừa thật!
Ty Ty phản đối:
- Mình chúa ghét bọn nhóc này, lấy thắng thua để ép người, nếu Vy Vy từ chối, có khi thua còn đổ lỗi cho người ta.
Hiểu Linh:
- Thủ đoạn từ chối của Vy Vy nhà ta đúng là ngày càng lợi hại.
Vy Vy cười hi hi, làm bộ khiêm tốn:
- Quá khen! Làm nhiều sẽ quen thôi.
Tiếp theo Vy Vy bị đập tơi tả, đây là thói quen đã thành lệ của mấy cô nàng này.