Trình Mạch sợ thì sợ, nhưng không cho rằng mình sẽ chết ở chỗ này, bởi vì có Quý ca cùng Tần ca ở, khẳng định không chết được, nhưng làm sao đi ra ngoài cũng là một vấn đề lớn.
Hai tay Nghê Thiếu Ngu đặt trên vách tường, vách tường đang mấp máy đột nhiên dừng lại, vô luận dùng lực thế nào cũng không thể tiếp tục đi tới mảy may, giống như bị một không gian khác ngăn chặn.
Thành chủ Lộ Thừa Nguyên từ trong phòng khác đi tới:
- Như thế nào? Đã chết rồi sao?
Ở trước mặt đồng loại không cần cố ý làm ra diễn cảm, Nghê Thiếu Ngu lắc đầu:
- Không gian bị chặn, bọn hắn còn chưa có chết.
Lộ Thừa Nguyên nhìn vách tường:
- Theo thủ hạ Đậu Thận Vinh mang về tin tức, người từ bên ngoài đến là dị hóa nhân có năng lực kiến tạo, có lẽ là do hắn chống đỡ ra không gian.
Nghê Thiếu Ngu cung kính nói:
- Dạ, thành chủ.
Lộ Thừa Nguyên:
- Nếu giết không chết, thì đem bọn họ vây ở bên trong, dưỡng khí không đủ bọn hắn chống đỡ không được bao lâu. Mau chóng giải quyết hai người bên ngoài, còn có Đậu Thận Vinh cùng Nghê Lệnh Hi, hai người này tôi để cho Đàm Vũ Thanh cùng Diệp Lăng đi giải quyết, thủ hạ của bọn hắn giao cho anh.
Ba con thị huyết nhân ứng tiếng, rất nhanh rời đi.
* * *
Đậu Thận Vinh cùng Nghê Lệnh Hi về tới nhà, đơn giản rửa mặt sau đó tự đi nấu tô mì.
Mấy ngày nay Đậu Thận Vinh cơ hồ không chợp mắt, Nghê Lệnh Hi còn ở trên xe ngủ vài lần, hai người đều một thân mỏi mệt, sau khi ăn xong muốn đi ngủ.
Một bữa cơm yên lặng ăn xong, hai người không nói một câu nào, trạng thái ở chung như vậy kể từ sau cái chết của con gái, luôn kéo dài tới bây giờ.
Nghê Lệnh Hi hận qua hắn cũng trách qua hắn, hận hắn cứu trợ nhiều người như vậy, lại ngay cả con gái của mình cũng không bảo hộ được.
Cãi nhau tranh chấp nhau còn tự tìm cái chết qua, Đậu Thận Vinh tùy nàng tranh cãi, vẫn lần lượt cứu nàng, không cho nàng chết, mãi tới đem cảm tình vợ chồng hao mòn thành bây giờ, nói là người xa lạ lại quá quen thuộc, là người quen thuộc lại biến thành xa lạ.
Ăn xong hai người vẫn chưa rời đi bàn ăn.
Nghê Lệnh Hi rút điếu thuốc:
- Đứa bé kia cùng anh nói gì đó?
Đậu Thận Vinh trầm mặc:
- Nói một sự tình.
Nghê Lệnh Hi:
- Chuyện gì?
Đậu Thận Vinh nhìn nà, không nói gì mà đứng dậy muốn đi:
- Nghỉ ngơi đi.
Nghê Lệnh Hi đi theo đứng dậy:
- Anh đang đề phòng tôi?
- Không phải..
- Vậy anh cố che giấu làm gì!
Nghê Lệnh Hi vừa muốn cãi lộn với hắn, Đậu Thận Vinh đưa tay ôm nàng vào lòng, đem người ôm chặt lấy.
Hắn ghé bên tai nữ nhân thấp giọng nói:
- Hắn nói cho anh biết một chuyện bên ngoài, anh cần nghiệm chứng, tạm thời không thể nói, trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng đừng thật sự ngủ.
Nói xong buông tay, trước xoay người trở về phòng, bọn họ đã phân phòng ngủ từ lâu rồi.
Nghê Lệnh Hi đứng trong chốc lát, cũng trở về phòng nằm xuống ngủ.
Trong nhà im lặng, không biết đã qua bao lâu lạch cạch một tiếng, chất lỏng lạnh lẽo nhỏ lên mặt Đậu Thận Vinh, lạnh lẽo rất nhanh hóa thành phỏng, ngay cả trình độ dị hóa cũng mở rộng.
Đậu Thận Vinh mở bừng mắt, chứng kiến giọt mưa màu đen từ trên trần nhà rơi xuống, Đậu Thận Vinh nhấc mền ngăn cản mưa đen rơi xuống, tinh thần năng lượng lập tức hóa thành một mảnh nhũ băng, bắn xuyên ra cửa!
Cửa phòng phá nát, Đậu Thận Vinh cầm áo khoác xông ra ngoài, đi phòng cách vách kêu Nghê Lệnh Hi, nhìn thấy nàng còn đang ngủ.
Đậu Thận Vinh xông vào hô:
- Lệnh Hi! Tỉnh!
Nghê Lệnh Hi vẫn không nhúc nhích nằm trên giường, Đậu Thận Vinh lập tức thăm dò hơi thở, còn thở, chưa chết, nhưng làm sao cũng gọi không tỉnh.
Cửa chống trộm bị bạo lực phá vỡ, một nam một nữ đi tới, nam nhân mặc áo gió màu đen, trong tay cầm dù đen, nữ nhân quần áo bại lộ, lộ nụ cười mị hoặc.
Diệp Lăng cười duyên mở miệng:
- Đậu đội trưởng phản ứng rất nhanh a, xem ra mấy người từ ngoài tới đích xác nói cho anh biết không ít chuyện nha.
Không cần nghiệm chứng gì nữa, lời Quý Hủ chính là sự thật, đã xảy ra trước mặt.
Quý Hủ nói cho hắn biết sự tồn tại của thị huyết nhân, cũng nói cho hắn biết thị huyết nhân am hiểu giả tạo thành nhân loại, xen lẫn trong căn cứ nhân loại, chỉ từ bề ngoài nhìn không ra dị thường, trừ phi chúng nó chủ động bại lộ.
Mặc kệ bề ngoài có bao nhiêu giống nhân loại, chúng nó đều không phải nhân loại, chúng nó có trí tuệ của nhân loại, nhưng lại lấy nhân loại làm thức ăn.
Quý Hủ thật khẳng định nói cho hắn biết, trong Hi Vọng thành có thị huyết nhân, bên cạnh hắn cũng có, hơn nữa thị huyết nhân còn một mực giấu diếm sự hiện hữu của chúng nó.
Vì giấu diếm tin tức này, Hi Vọng thành sẽ không cho phép người ngoài đến còn sống, Đậu Thận Vinh từng tiếp xúc qua người bên ngoài cũng sẽ bị diệt khẩu.
Đàm Vũ Thanh cùng Diệp Lăng là tâm phúc của thành chủ Lộ Thừa Nguyên, người chưa tới sát chiêu đã tới, hiển nhiên mục đích là vì giết hai vợ chồng bọn họ.
Đậu Thận Vinh biết vợ mình nhất định là trúng chiêu, nhất định là một trong hai người động tay.
- Các người thật sự là thị huyết nhân?
Tuy rằng đã tin lời Quý Hủ, nhưng Đậu Thận Vinh vẫn muốn tự mình xác nhận.
Diệp Lăng che miệng cười khẽ, lộ ra răng nanh sắc bén:
- Phải a, tôi đều thèm anh đã lâu rồi, hôm nay anh là con mồi của tôi.
Mỗi lời Quý Hủ nói đều chiếm được nghiệm chứng.
Đậu Thận Vinh nhìn chằm chằm răng nanh, đáy lòng băng hàn, hắn căn bản không dám nghĩ cũng không có thời gian suy nghĩ, quái vật xây dựng thành trì là vì cái gì.. đúng rồi, thành trì!
Đậu Thận Vinh lại hỏi:
- Trong Hi Vọng thành còn có bao nhiêu thị huyết nhân? Thành chủ cùng Nghê Thiếu Ngu đây? Bọn hắn cũng là thị huyết nhân? Còn có những người từng vô cớ mất tích, căn bản không phải là bị ăn mòn, biến thành cuồng thi bị xử lý, mà là bị các người ăn phải không?
- Thực vật không cần biết nhiều lắm.
Mưa đen đột nhiên bắn tới, Đàm Vũ Thanh mở ra dù đen che khuất mình cùng Diệp Lăng bên người.
Nhũ băng lại bắn vọt tới hai quái vật!
Các nơi trong Hi Vọng thành đều lặng yên phát sinh ám sát.
Nam nhân bị Quý Hủ dùng cửa xe đụng trúng mũi đem hai xe việt dã đưa đi sửa chữa, về nhà hơi muộn, nhìn thấy vợ mới cưới ngồi trên sô pha chờ mình, cười có chút ngu ngốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT