Từ Thanh Giang thị đi Vân Hải thị cũng đã quen đường, nhưng từ Vân Hải thị đi Hải Tân thị thì không biết, trên đường sẽ gặp nguy hiểm như thế nào cũng không biết, đây là nguyên nhân Quý Hủ nhiều lần nhắc nhở bốn người Trình Mạch phải cẩn thận.
Lần này đi xa nhà sẽ có nguy hiểm, bọn họ đều rõ ràng nhưng vẫn cùng hắn đi ra ngoài.
Bọn họ cũng rất muốn biết hiện giờ bên ngoài biến thành bộ dáng gì nữa, nguy hiểm thì nguy hiểm, một khi có thu hoạch cũng là đại thu hoạch.
Bọn họ ở bên ngoài đạt được gì đó toàn bộ đều thuộc về bọn họ, chỉ bằng một điểm này bọn hắn đi ra một chuyến cũng sẽ không thiệt thòi.
Cũng không phải là ai cũng có cơ hội đi theo Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An đi ra ngoài.
Cửa kính xe của Quý Hủ luôn mở ra, phương tiện cho đọa biến thú ra vào, vẫn như lúc đi Vân Hải thị, do đọa biến thú mở đường, bọn họ theo đọa biến thú đi trước là được, an toàn tuyệt đối có bảo đảm.
Xuất phát ngày đầu tiên xe tải một đường không ngừng lại, trên đường gặp được nguy hiểm đều giao cho đọa biến thú giải quyết, một đường thu gặt đi qua, một ngày lấy được trên trăm viên năng lượng tinh thạch.
Một mùa đông trôi qua, số lượng cuồng thi tiến giai nhân lên gấp đôi, nếu không nhờ có đọa biến thú mở đường, bọn họ còn muốn cùng cuồng thi tiến giai ngay mặt đối kháng không nói chậm trễ thời gian, nguy hiểm cũng không nhỏ.
Buổi tối là đọa biến thú tìm địa phương nghỉ ngơi, ba xe tải đỗ ngang nhau, lấy nồi cùng bếp nhóm lửa nấu cơm.
Bọn họ xem như một ngày chỉ ăn hai bữa cơm, điểm tâm cùng cơm chiều, giữa trưa dừng xe một lần giải quyết vấn đề cá nhân, đều ở trên xe tùy tiện ăn chút gì lại tiếp tục chạy tới, thẳng tới tối nghỉ ngơi mới có thể chính thức ăn bữa cơm no.
Ba xe tải đều bị bao trùm trong tường phòng hộ, Thu Quân Văn cùng Mạnh Bắc Trạch đều biết nấu cơm, Trình Mạch cùng Trì Ánh đi theo hỗ trợ.
Nhân lúc này Quý Hủ mang theo đọa biến thú đi ra ngoài săn mồi.
Một ngày trôi qua, cực khổ nhất là đọa biến thú, không mang theo hoa mẫu ra ngoài nên đồ ăn của đọa biến thú phải đổi thành động vật dị hóa.
Nhiệt độ không khí tăng trở lại hơn 10 độ, Quý Hủ nằm sấp trên lưng đọa biến thú cũng không cần tiếp tục đem mình trùm kín mít, nhưng vẫn đem kính bảo hộ.
Đọa biến thú bay qua trên một tòa thành thị, từ trên cao quan sát cả tòa thành thị một mảnh tĩnh mịch, trừ bỏ cuồng thi cùng quái vật, không nhìn thấy căn cứ nhân loại, điều này làm trong lòng Quý Hủ trầm xuống.
Một đường đi qua, trừ bỏ cuồng thi chính là quái vật dị hóa, không gặp được một người sống, cả thành thị lớn như vậy ngay cả một người sống sót cũng không có, còn có người sống nào còn tồn tại được sao?
Đọa biến thú lao xuống, một con trâu dị hóa bên dưới nhận thấy được nguy hiểm, điên cuồng chạy trối chết.
Đọa biến thú không nhanh không chậm truy theo phía sau, đuổi tới mức con trâu dị hóa thật sự chạy không nổi, mới lao xuống một ngụm cắn cổ, mang lên không trung, máu tươi ào ào rơi xuống.
Hiện tại không cần thu thập máu tươi, đọa biến thú có thể đương trường cắn chết con mồi.
Một người một thú không quay về nơi đóng quân, phòng ngừa mùi máu tươi hấp dẫn quái vật, tìm một bãi đất rớt xuống, Quý Hủ trượt xuống dưới đất.
Đọa biến thú không đổi nhỏ, ngồi bên cạnh chờ Quý Hủ đút cho ăn.
Quý Hủ mang theo thạch anh, thực vật còn thêm một cây súng không khí, cũng mang theo cây dù bên mình.
Hắn lấy ra chủy thủ, hiện trường rửa sạch con mồi.
Trong khoảng thời gian này Quý Hủ đã thăm dò yêu thích của đọa biến thú, lúc nó săn bắn thích trước tiên đe dọa con mồi, làm cho con mồi sợ hãi tới cực điểm, sau đó mới một ngụm cắn chết.
Thịt cũng muốn ăn tươi mới nhất, để thời gian quá dài hoặc là lưu trong tủ lạnh nó không thích ăn.
Quý Hủ suy đoán có lẽ trong con mồi mới chết còn lưu lại cảm xúc sợ hãi, cho nên thịt cần ăn lúc tươi mới, lúc lạnh cảm xúc sợ hãi sẽ không có, thịt cũng sẽ trở nên không thể ăn.
Ăn hết nguyên con trâu mới xem như ăn no.
Quý Hủ tỉ mỉ nuôi dưỡng đọa biến thú, da lông cùng nội tạng cũng không ăn, chỉ ăn thịt, mỗi lần nó ăn xong chỉ còn lại bộ xương.
Khung xương lớn như vậy cũng không tiện mang đi, vì thế Quý Hủ cắt xuống hai xương sườn, mang theo hai xương chân sau, làm cho đọa biến thú cầm lấy mang về nơi đóng quân.
Một người một thú rời đi không đầy một lát, bên dưới lòng đất sột soạt đi ra mấy người gầy như que củi.
Bọn họ cảnh giác quan sát một vòng, thấy quái vật khổng lồ kia đã thật sự đi khỏi, đều nhào vào khung xương một trận cắn xé, ăn như hổ đói.
Bọn họ đề phòng lẫn nhau, liều mạng cắn xé, bọn họ chưa từng được nếm qua thịt mới mẻ như vậy, thịt nát còn lưu lại trên khung xương cũng đủ cho họ ăn một trận no nê.
Mấy nhi đồng gầy trơ xương không cùng người lớn tranh xương trâu, mà đoạt dạ dày cùng bụng sau đó bỏ chạy.
Có người lớn không cam lòng truy theo, nhưng mấy nhi đồng đều là lang tể tử hung ác, một hai người lớn hoàn toàn đánh không lại, chỉ có thể không cam lòng nhìn mấy nhi đồng chạy xa.
Quý Hủ mang theo đọa biến thú trở lại nơi đóng quân, cơm chiều vừa chuẩn bị xong, có thể ăn.
Quý Hủ lên xe tắm rửa, một góc toa xe được cải trang thành nơi tắm rửa, thùng nước được đặt trên phòng ngủ trần xe, tắm vòi sen đều không thành vấn đề.
Quý Hủ rửa sạch, tiểu đọa biến thú cũng bị bắt vào cẩn thận chà xát một phen, sau đó thơm ngào ngạt xuất hiện trên bàn cơm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT