Quý Hủ tiếp nhận muỗng, cũng múc một muỗng canh đút cho đọa biến thú:

- Uống thử xem, canh xương bò uống ngon lắm.

Tiểu đọa biến thú nhìn chừm chằm muỗng, quanh quẩn nửa vòng lại đưa đầu nhỏ liếm một ngụm nơi vị trí Quý Hủ uống qua, sau đó ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Quý Hủ, ý tứ phi thường rõ ràng.

Quý Hủ:

* * *

Cảm giác bị một con đọa biến thú trêu chọc.

Trong ánh mắt nóng bỏng của tiểu đọa biến thú, Quý Hủ dùng muỗng múc canh uống hết.

Quý Hủ lại múc muỗng canh đút cho tiểu đọa biến thú, tiểu tử kia lại liếm một ngụm chỗ hắn vừa uống.

Một người một thú cứ như thế uống hết chén canh.

Đêm nay Quý Hủ ôm tiểu đọa biến thú ngủ trên giường lớn thoải mái mềm mại, lò sưởi ấm áp dễ chịu cả đêm.

Thời tiết dần ấm lại, Quý Hủ luôn nhớ đã tìm được Tịnh Hoa, hắn cũng đã xây xong tòa thành cho mình cùng Tần Nghiễn An, người sống sót căn cứ trấn Bạch Loan cũng sống tốt hơn kiếp trước nhiều lắm.

Hiện giờ Quý Hủ cần làm là nghiên cứu Tịnh Hoa, làm sao mới có thể làm sạch vật chất hắc ám, lời đồn cũng chỉ là lời đồn, thật giả khó phân biệt.

Cụ thể nên làm sao làm sạch lời đồn đãi còn chưa nói, Tịnh Hoa hung tàn bao nhiêu Quý Hủ đã tận mắt nhìn thấy.

Quý Hủ lái phòng xe đưa lên ga ra tòa thành, cùng tiểu đọa biến thú đem hộp niêm phong Tịnh Hoa mang ra ngoài.

Đi ra ngoài xe, tiểu đọa biến thú phóng lớn hình thể, cầm hộp, muốn mang đi đâu đều được.

Quý Hủ cho đọa biến thú mang hộp đưa vào một căn phòng phong bế, phòng này chỉ có một cánh cửa, không có cửa sổ, nguồn sáng đến từ đèn nguồn năng lượng mà căn cứ Vinh thị nghiên cứu, chỉ dung một khối năng lượng tinh thạch còn chưa trưởng thành cũng đủ dùng thật lâu.

Phòng này thiết kế dùng gởi vật phẩm trọng yếu, cho nên mới đem Tịnh Hoa mang vào phòng này. Ngôn Tình Sắc

Quý Hủ trước tiên làm ra một bồn hoa hình tròn, bên trong chứa đầy bùn đất xốp, trên bồn hoa bị một cái lồng trong suốt hoàn toàn bao lại.

Đây là Quý Hủ dung tinh thần năng lượng xây dựng, gia cố thật nhiều tầng, bảo đảm hắc vụ công kích cũng sẽ không bị phá hư.

Một người một thú vào phòng, Quý Hủ đóng cửa phòng khóa trái, mở ra một cửa nhỏ trong cái lồng trong suốt cho đọa biến thú bay vào, đem hộp niêm phong đặt ở trung ương bồn hoa.

Nơi đó bị đào ra một cái hố, chờ phong hóa hộp niêm phong thân rễ cùng bùn đất của Tịnh Hoa vừa nhồi vào cái hố kia, không cần tiếp tục di động, cũng không cách nào di động, Tịnh Hoa rất hung tàn, mọi sự đều phải cẩn thận.

Cất kỹ hộp, Quý Hủ vẫy tiểu đọa biến thú biến hình thật nhỏ, chui vào trong lòng ngực của hắn.

Đọa biến thú thu nhỏ nhưng không ẩn núp, mà ngồi trên vai Quý Hủ, cái đuôi nhỏ nhẹ nhàng nhốt chặt cổ Quý Hủ, cùng hắn đối mặt với hộp niêm phong.

Quý Hủ mở cây dù cùng công cụ cần thiết, phòng ngừa Tịnh Hoa xúc động tuỳ tiện công kích, như vậy hắn cũng có điều chuẩn bị.

Quý Hủ yên lặng chờ hộp không tiếp tục rung động, công kích bên trong dừng lại, lúc này mới cầm dù đi vào trong cái lồng trong suốt, mỗi bước đều phi thường cẩn thận, tận khả năng không kinh động Tịnh Hoa.

Đi tới trước hộp niêm phong, Quý Hủ đem dù ngăn chặn trước người, nghiêng đầu nhìn tiểu đọa biến thú, hắn biết vào lúc này tiểu tử kia nhất định sẽ không chịu rời xa hắn.

Bỏ đi, chỉ đành tận lực che khuất nó, nếu thật sự không được thì tiếp tục hồi tưởng, nhất định cần phong hóa hộp niêm phong mới được.

Quý Hủ chuẩn bị sẵn sàng, vươn một bàn tay điểm lên hộp niêm phong.

Động tác của Quý Hủ thật nhẹ, hộp niêm phong biến mất, Tịnh Hoa đột nhiên rơi vào trong hố, chấn động không nhỏ.

Công kích phát tác, vô số tiểu hắc đoàn như viên đạn bay vụt khắp nơi, Quý Hủ mang theo tiểu đọa biến thú trốn sau cây dù, bị công kích liên tục lui về phía sau, tiểu hắc đoàn đánh lên vách tường, tiêu tán thành đoàn khói đen bay lơ lửng trong phòng.

Quý Hủ chật vật rời khỏi phòng, lập tức đóng cửa lại, trực tiếp khóa chết. Lúc này trong lồng đều là khói đen, không nhìn thấy được bóng dáng của Tịnh Hoa.

Tiểu đọa biến thú đột nhiên nhìn qua nơi khác, khói đen ngưng tụ thành một đoàn đang bắn về hướng bên này!

Tiểu đọa biến thú chợt phóng lên, hướng khói đen đánh tới.

Quý Hủ vội vàng nhìn lại, liền nhìn thấy tiểu đọa biến thú lao vào trong khói đen, kinh hãi kêu lên:

- Tần Nghiễn An! Trở về!

Quý Hủ vừa định chạy qua hỗ trợ, chỉ thấy khói đen nhanh chóng biến mất, cho tới khi một tia cuối cùng bị tiểu đọa biến thú hút vào trong miệng.

Quý Hủ:

- !

Không có việc gì đi?

Tiểu đọa biến thú vỗ cánh bay trở về, còn liếm liếm miệng, ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chằm khói đen bên trong.

Tiểu đọa biến thú có vẻ sốt ruột, chủ động bay qua dừng nơi cửa lồng, đứng thẳng người dậy, hai tiểu móng vuốt chống lên cái lồng, quay đầu nhìn Quý Hủ gào khóc hai tiếng, làm cho Quý Hủ mở cửa cho nó vào trong dùng cơm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play