Thủ vệ cửa gõ cửa xe, Tần Nghiễn An không để ý, Quý Hủ hạ cửa kính vẫy thủ vệ lại gần hỏi thăm.

Thủ vệ ăn mặc che kín toàn thân, chỉ lộ ra đôi mắt, đứng trong đống tuyết không ngừng giậm chân:

- Các anh từ đâu mà đến? Đến Minh Nhật căn cứ làm gì?

Bên ngoài quả thật rất lạnh, Quý Hủ mặc áo lông, nói:

- Tôi tới tìm người, Mạnh Trọng có ở nhà hay không?

Thủ vệ dừng một chút, ánh mắt biến thành cảnh giác:

- Anh là ai? Tìm Mạnh Trọng làm gì?

- Tôi là cháu của hắn, nghe nói hắn ở trong này, vì vậy tiến đến cậy nhờ.

Ánh mắt thủ vệ dao động, ghé sát một bước:

- Xe này là của các anh?

Quý Hủ gật đầu:

- Là xe của tôi, trong tay chú tôi cũng có một chiếc xe nhưng không phải xe vận tải, là một xe thương vụ.

Ánh mắt thủ vệ chớp động, nhìn hướng cửa căn cứ, thủ vệ khác cũng đang nhìn bên này.

Quý Hủ thấy thủ vệ chần chờ bèn lấy ra bình rượu đế, thuốc lá cùng rượu ở cuối thời là xa xỉ phẩm, mà thuốc lá cùng rượu không bị ăn mòn càng là ngàn vàng khó được.

Quý Hủ đưa bình rượu đế ra ngoài:

- Thời tiết lạnh, lưu trữ khu hàn.

Ánh mắt thủ vệ lập tức sáng ngời, nhanh chóng nhận lấy, thuận thế nhét vào trong tay áo, bên trong xe ấm nên bình rượu cũng ấm áp.

Thủ vệ nhìn quanh hạ giọng nói:

- Anh đã là cháu của Mạnh thủ lĩnh, nghe một câu khuyên của tôi, đừng tới nơi này, Mạnh thủ lĩnh cũng không ở trong này, cả nhà bọn họ đều đi hết rồi.

Quý Hủ kinh ngạc:

- Làm sao có thể? Tôi nghe được tin tức chú của tôi xây căn cứ trong này, vì vậy mới tới cậy nhờ hắn.

Thủ vệ lại nhìn hướng cửa.

- Anh đã tới chậm, căn cứ Hồng Hà đã đổi chủ, hiện tại nơi này là Minh Nhật căn cứ, thủ lĩnh cũng thay người, các anh đi nhanh lên đi, chậm sẽ đi không được nữa.

Quý Hủ lại lấy ra bao bánh bích quy đưa cho hắn.

- Tôi chỉ có người chú này, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Chú tôi đi đâu vậy? Còn sống không?

Thủ vệ nhét bánh bích quy vào tay áo.

- Cụ thể xảy ra chuyện gì tôi cũng không biết, tôi xem như là lão nhân của căn cứ Hồng Hà lưu lại, lúc ấy căn cứ một mảnh hỗn loạn, nói là có quái vật chui vào, tôi không phát hiện quái vật chỉ nhìn thấy hai phe người chém giết, gia đình Mạnh thủ lĩnh được người che chở trốn ra căn cứ, hiện tại còn sống hay không tôi cũng không biết.

- Là hai phe người nào chém giết?

Có thủ vệ khác đi tới, người này thúc giục nói:

- Mạnh thủ lĩnh cùng người của Chu thủ lĩnh hiên tại.. đi nhanh lên đi nhanh lên.

Căn cứ Minh Nhật tọa lạc ở nơi này, không chạy được, hiện tại trọng yếu cần tìm gia đình Mạnh Trọng.

Quý Hủ uói:

- Rời đi trước.

Xe vẫn không tắt máy, Tần Nghiễn An trực tiếp quay đầu rời đi.

Thủ vệ đang đi tới thấy xe tải rời đi, liền đuổi theo vài bước thấy xe đi xa, trở lại hỏi người kia:

- Trên xe là ai? Tới nơi này làm gì? Thanh Giang thị chúng ta không có xe vận tải đi?

Thủ vệ đầu tiên không dám giấu diếm, hắn biết rõ thủ lĩnh hiện tại là một kẻ tàn độc, nếu dám nói dối đừng mong được chết yên thân.

- Nói là Mạnh thủ lĩnh.. là cháu của Mạnh Trọng, tới nơi này tìm người, hắn còn biết Mạnh Trọng có cỗ xe thương vụ, hẳn là thật sự.

Ánh mắt thủ vệ kia không tốt:

- Nếu là tới tìm người tại sao lại đột nhiên đi rồi? Có phải anh nói lời không nên nói đi?

Người kia vội nói:

- Hắn hỏi tôi Mạnh Trọng có ở trong căn cứ hay không, tôi nói đi vắng, bọn hắn đã rời đi, sau đó xe tải liền chạy, tôi thật sự không có nói lời dư thừa.

Người kia cũng không biết tin hay không, chỉ nói:

- Anh đi giải thích với thủ lĩnh đi, xe vận tải đưa tới trước mặt bị anh nới lỏng.

* * *

Ở trong trời tuyết tìm người quả thật là không dễ, lúc chạy trốn còn không thể mang theo xe, bọn họ hẳn đi không được xa, rất có thể còn ở thành tây.

Muốn tìm người chỉ có thể dựa theo cảm xúc sợ hãi mà đi tìm.

Bên ngoài gió tuyết càng lúc càng lớn, Quý Hủ không định quay về phòng xe, ở lại trong xe tải chống đỡ một đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play