Nam nhân ngồi trên thảm sàn, theo dõi hắn hồi lâu, đầu ngón tay còn lưu lại độ ấm trên chân Quý Hủ, làn da bóng loáng tinh tế, mắt cá chân nhỏ xinh, một bàn tay liền thoải mái cầm lấy.

Nam nhân nghiêng người lại hôn hôn người đang ngủ say, lúc này mới quay về chỗ của mình.

* * *

Quý Hủ trực tiếp ngủ thẳng tới ngày hôm sau, vẫn là bị đói tỉnh.

Hắn ngồi ngây ngốc trên giường một lát mới hồi tưởng lại, đã tìm được Tịnh Hoa, bọn họ đang ở trên phòng xe, khó trách ngủ được thư thái kiên định như vậy.

Quý Hủ mở cửa phòng ngủ, mùi xông vào mũi, Tần Nghiễn An đang chuẩn bị bữa sáng.

Quý Hủ lên tiếng chào hỏi, đi rửa mặt, chờ trở ra bữa sáng đã mang lên bàn ăn,

Trư Trư cũng có một phần bữa sáng, là một gốc rau xà lách mới mẻ, làm cho nó kích động vô cùng, nó đã thật lâu không được ăn vào rau dưa mới mẻ.

Ăn xong bữa sáng, đều có chút lười biếng, uốn trong tầng thứ hai phòng xe giải trí không muốn động, thời gian ấm áp thích ý như vậy không ai muốn đi ra bên ngoài.

Trư Trư vui quên trở về, ở trên thảm sàn mềm mại disco dancing, lại ghé vào bên chân Quý Hủ lăn lộn, thoải mái nằm lật bụng, hoàn toàn đã quên chủ nhân chân chính của mình.

Quý Hủ ghé lên thảm sàn lật xem truyện manga.

Tàn Nghiễn An tâm tình phức tạp, nếu không phải do cuối thời, Quý Hủ hẳn đang học đại học năm hai, hiện giờ tay nhiễm máu tươi, nơi chốn đề phòng, trầm ổn làm cho người ta đã quên số tuổi thật sự của hắn.

Hôm nay cần đi căn cứ Đông thành một chuyến, hai người cọ xát ăn xong cơm trưa mới xuất phát.

Trước khi đi căn cứ Đông thành, bọn họ còn cần đi xem hầm ngầm ẩn núp, đem Trư Trư đưa trở về.

Lúc rời đi Trư Trư là nơm nớp lo sợ không dám cự tuyệt, lúc trở về lại lưu luyến không rời, lưu luyến.. rau dưa cùng hoa quả.

Hiện tại Trư Trư đã trở lại, lại có chút thất thần, một con chuột tha thiết mong chờ nhìn cửa chống trộm, chờ hai người kia khi nào lại đến đón nó.

Kiều Mộc Mộc:

- ?

Uổng công hắn lo lắng.

Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An vẫn đơn giản xuất hành.

Tần Nghiễn An mang theo Quý Hủ bay tới bên cạnh căn cứ Đông thành, sau khi hạ xuống thu nhỏ lại cánh dơi, giấu bên trong áo choàng đen dày nặng.

Liêu Võ thu lưu khá nhiều người sống sót, bọn họ tìm tấm gạch trong khu kiến trúc phụ cận xây thành tường vây căn cứ, tuy nói không đủ cao, cũng không đủ rắn chắc, nhưng ở trong cuối thời có được một chỗ an thân như vậy là điều mà thật nhiều người sống sót tha thiết ước mơ.

Tiểu đội người sống sót đi ra vào nơi cửa lớn căn cứ, thủ vệ không ít, trên tường vây cũng có người tuần tra, ra vào căn cứ phi thường nghiêm khắc.

Chứng kiến hai người đi tới, đội trưởng thủ vệ tươi cười chủ động đi ra nghênh đón.

- Thủ lĩnh đang đợi hai vị, mời đi theo tôi.

Có đội trưởng dẫn đường, không cần trải qua kiểm tra, liền đi vào căn cứ, đưa tới không ít ánh mắt hiếu kỳ của người sống sót.

Ngày hôm qua Dư đội trưởng lái một chiếc xe xấu hoắc trở về, cả căn cứ đều sôi trào, mặc kệ xe xấu hay không xấu, chỉ cần chạy được chính là xe tốt.

Bọn họ sớm nghe nói trong Thanh Giang thị cũng có xe chạy bình thường, có người từng nghe qua động cơ xe, lúc người của Triệu Đại Cương đuổi giết mấy phản đồ lại tận mắt nhìn thấy mấy chiếc xe tải, đặc biệt uy phong.

Những người đó cứu đi phản đồ của căn cứ Đông thành, Triệu Đại Cương từng dẫn người điên cuồng tìm kiếm thời gian thật dài, nhưng không tìm được chút manh mối.

Người ngoài không biết xe hơi nước là của ai, chỉ cho là của căn cứ, cũng không ai đặc biệt đi giải thích với bọn họ.

Trong một trụ sở có nhiều người, phân tranh bên trong cũng sẽ biến nhiều, phe phái lại chưa bao giờ thiếu.

Dư đội trưởng dẫn hai người đi gặp thủ lĩnh, dọc đường gặp được một đội ngũ, cầm đầu là một trung niên nhân sắc mặt âm trầm, một đám người tốc độ thật nhanh phần phật đ ingang qua bọn họ.

Quý Hủ nghiêng đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc tiếp xúc tầm mắt với một người, người nọ gầy nhom cao cao, là một thanh niên rất bình thường, người nọ rất nhanh dời ánh mắt như né tránh.

Quý Hủ dừng bước nhìn thấy đoàn người rời đi nhanh, chạy hướng cổng lớn căn cứ như có chuyện rất gấp.

Dư đội trưởng:

- Quý tiên sinh?

- Những người kia là ai?

Hấp dẫn Quý Hủ cũng không phải đoàn người, mà là tấm chắn trong tay bọn họ.

- Là đội ngũ của Triệu Đại Cương, hắn là dị hóa nhân thủ hạ của phó thủ lĩnh căn cứ Lý Xương Quảng, Quý tiên sinh nhận thức hắn?

Quý Hủ lắc đầu:

- Không biết, chỉ cảm thấy tấm chắn nhỏ trong tay bọn họ có chút ý tứ.

Tần Nghiễn An nhìn tấm chắn, tính chất thô, lại nhỏ lại dày, hoàn toàn không dùng tốt bằng cây dù, nếu Quý Hủ thật sự thích, hắn có thể cho căn cứ Vinh thị tạo ra tấm chắn càng nhẹ nhàng tinh mỹ đưa tới.

Dư đội trưởng nói:

- Nếu Quý tiên sinh thích, thủ lĩnh chắc sẽ không keo kiệt, chúng ta nhanh đi qua đi, thủ lĩnh đang đợi đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play