Trư Trư chạy hướng cửa, chờ mở cửa cũng không quay đầu lại chạy ra ngoài.
Kiều Mộc Mộc:
- ..
Kiều Mộc Mộc thật thương tâm, Trư Trư thay đổi, không còn là Trư Trư tri kỷ của hắn.
Khi cửa đóng lại, bên trong hầm ngầm ẩm ướt phát sinh biến hóa.
Thông đạo thấp bé chật chội biến thành rộng mở, mặt đất hắc ám ẩm ướt trở nên cứng rắn san bằng, nơi ẩn núp áp lực ngộp thấp bỗng nhiên biến thành rộng mở khô ráo.
Không gian lớn, hơi thở đều thông thuận.
Mọi người đều cảm giác biến hóa, thanh âm Ông bà bà già nua truyền ra:
- Mộc Mộc, đến đốt lửa.
Kiều Mộc Mộc lau nước mắt sờ soạng đi lấy chậu than, châm xăng rắn bên trong, hầm ngầm tối đen lập tức sáng lên.
Nơi ẩn núp biến hóa rõ ràng hiện ra trước mắt.
Mặt đất cùng vách tường một mảnh bóng loáng, không gian cũng thành lớn, cửa sổ thông gió nhỏ hẹp lại bí mật, còn tốt hơn lúc trước Trư Trư đào móc ra rất nhiều, nơi này giống như là nơi ẩn núp chân chính, mà không phải huyệt động xung quanh gió lùa.
Mọi người khiếp sợ.
Nếp nhăn trên mặt Ông bà bà nhu hòa hơn không ít, bọn họ quả nhiên rất mạnh, nếu có thể đợi được hai người trở về, có lẽ bọn họ sẽ có ngày sau khác hẳn.
* * *
Trư Trư theo đống hoang tàn chạy xuống, lập tức bị tuyết bao phủ, ở trong vùng tuyết thật dày đi tới.
Quý Hủ đành ôm nó đi dễ dàng hơn.
Tần Nghiễn An mang theo Quý Hủ bay tới chỗ vị trí mà Kiều Mộc Mộc đã nói, tốc độ phi hành rất nhanh, hai người rơi xuống đất, Trư Trư bắt đầu xèo xèo kêu to, nhìn ra xung quanh.
Chỉ nhìn số lượng xe cộ bị vứt bỏ nơi này liền biết đúng là đám người Phạm Bảo, năng lực dị hóa của hắn có thể hấp thu xe bị vứt đi, mà khu tụ tập này là do đám xe như vậy xây thành.
Lúc này khu tụ tập cơ hồ bị toàn bộ tuyết trắng bao trùm, tĩnh mịch như một tòa mộ phần.
Trư Trư một mực kêu xèo xèo, liên tục vặn vẹo trong lòng Quý Hủ, không biết muốn làm gì nên Quý Hủ đành buông nó xuống.
Trư Trư vừa kêu xèo xèo vừa đi nhanh về một phương hướng.
Hai người đi theo phía sau, Trư Trư đi tới trước một tòa nhà, vểnh mông đào thành động, hiển nhiên muốn đào hang chui qua.
Quý Hủ kéo nó:
- Đi cửa chính, đừng đào động.
Trư Trư nghe hiểu, chạy vào trong phòng hoang phế, đứng ở một vị trí, bắt đầu hự hự cắn sàn nhà muốn bò xuống hầm.
Tần Nghiễn An đi qua, một trảo chụp xuống lộ ra một cái động lớn.
Trư Trư kêu to, hiển nhiên ở bên dưới có cái gì.
Tần Nghiễn An không cảm ứng được vật sống.
Quý Hủ dùng đèn pin chiếu xuống, bên dưới là một kho hàng, bên trong có rất nhiều vật tư, gạo cùng mì chất cao, nơi này hiển nhiên là địa phương đám người Phạm Bảo giấu vật tư.
Trư Trư đứng thẳng lên, vẻ mặt cầu khích lệ, cầu khen ngợi.
Quý Hủ bất đắc dĩ, bọn họ đến là vì tìm Tịnh Hoa, nhưng nếu gặp được kho hàng không có đạo lý không cần, hiện tại không thể lấy đi vậy cũng cần niêm phong, chờ rời đi lại khuân vác về.
Quý Hủ cũng không dám tiếp tục cho nó quả táo, ăn nhiều sợ không tốt, nên lấy ra quả nho xem như làm phần thưởng, tiểu tử kia cũng không cự tuyệt, cao hứng ăn vào.
Quý Hủ ôm Trư Trư tuần tra, toàn bộ mọi người giống như là hư không biến mất, ngay cả chút vết máu cũng không còn lưu lại.
Bọn họ đi tới kho hàng bỏ tù nhân nô, cửa ngã dưới đất, trong kho một mảnh hỗn độn, nền xi măng còn dính vết máu, tuỳ ý thấy được, có thể biết lúc đó hắc triều xuất hiện người trong này bối rối cùng tuyệt vọng bao nhiêu.
Tần Nghiễn An đi một vòng, dừng lại một chỗ bên tường, bất động.
- Có phát hiện gì?
Quý Hủ đi tới.
Tần Nghiễn An chỉ vào góc tường:
- Mầm cây.
Quý Hủ chứng kiến màu xanh nhạt nơi khe nứt, đích thật là mầm cây.
Kho hàng này hẳn từng là kho hàng lúa mì, mầm cây kia chính là lúa mạch non, hắc triều trải qua nơi này làm sạch vật chất hắc ám trong đất, bằng không gốc cây này không phải màu xanh mà là màu đen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT