Sau khi ăn xong, Tần Nghiễn An chuẩn bị nấu xương bò, Quý Hủ đi tìm quần áo cho hắn, mùa đông tốt nhất không cần phi hành, dù cánh dơi không sợ lạnh nhưng không chịu nổi quá phí quần áo.

Sau khi trở về Tần Nghiễn An cũng không tiếp tục đi ra ngoài tường, Quý Hủ là người bệnh, cần người chiếu cố, Tần Nghiễn An thật hưởng thụ vây quanh Quý Hủ, toàn bộ việc nhà hắn đều nhận lãnh, Quý Hủ cứ phụ trách dưỡng thương là được.

Quý Hủ ngồi trên sô pha vừa sưởi ấm vừa ăn trái cây, tinh thần năng lượng đang xây dựng mô hình tòa thành. Đợi mùa đông đi qua, bọn họ có thể đi tìm một chỗ phóng ra ngoài.

Nguy cơ của căn cứ trấn Bạch Loan đã qua, công tác rửa sạch cùng phân phối năng lượng tinh thạch còn cần Quý Hủ có mặt.

Nhiều tinh thạch có hơn phân nửa là công lao của Quý Hủ, hắn tiêu hao không ít thạch anh tiêu diệt cuồng thi, lẽ ra nên được phân thật nhiều tinh thạch bán thành phẩm, dù không dùng được cho xe cải trang nhưng dùng cho tiêu hao gia đình đều được, chiếu sáng, nấu cơm cùng thay đổi một ít dụng cụ đều có thể dùng.

Lần này Quý Hủ công khai sử dụng thạch anh tiêu diệt cuồng thi, cũng không cố ý tránh người, thủ vệ đều nhìn thấy được, căn cứ hẳn cũng đã có không ít người biết công dụng của thạch anh, bọn hắn cũng sẽ có ý thức đi thu thập cùng chứa đựng.

Thời tiết quá lạnh, Quý Hủ có thương tích trong người, Tần Nghiễn An không muốn Quý Hủ mang thương công tác, chỉ có thể thay hắn đi xử lý công việc.

Nguy cơ căn cứ giải trừ, toàn bộ người sống sót trốn trong căn cứ thành luỹ đều có thể về nhà, cuộc sống như cũ.

Ô Ô cùng Bố tể cũng đã trở lại, sống chung trong thành luỹ mấy ngày đem cảm tình hai tiểu tử bồi dưỡng tốt hơn, không gặp nhau liền xù lông, Bố tể bá đạo bắt đầu kề cần tiểu Ô Ô.

Dì Thu cùng Trương thúc lấy phương thức đút thức ăn cho tiểu Ô Ô kéo gần quan hệ giữa bọn họ, Ô Ô học theo lại dùng tiểu ăn vặt đút cho Bố tể, đạt được Bố tể cho phép.

Ngay cả giường của Quý Hủ Bố tể cũng hào phóng phân cho tiểu Ô Ô một phần. Trải qua tiểu Ô Ô không ngừng cố gắng, hắn thành công cùng ba ba ngủ.

Đại ba ba bị Ô Ô vô tình vứt bỏ, nhìn trên giường một lớn hai nhỏ, cũng rất hâm mộ, không biết chính mình tới khi nào mới được ngủ trong phòng này.

Sau khi cánh tay Quý Hủ khôi phục, Tần Nghiễn An quay về Vân Hải thị một chuyến, bay rất nhanh, lần này hắn không có ý định mang Quý Hủ đi cùng, bên ngoài quá lạnh, nửa đường có thể đem người đông thành tượng băng.

Lần này Tần Nghiễn An đi qua ngoại trừ nhìn xem tình huống của Vinh thị, còn muốn chế tạo một phòng cụ cho Quý Hủ, năng lượng thạch anh dễ dàng làm tổn thương thân thể, hắn không muốn tiếp tục phát sinh chuyện như vậy thêm lần nữa.

Quý Hủ cầm vài chân đốt làm cho Tần Nghiễn An cùng nhau mang qua làm tài liệu chế tạo.

Tần Nghiễn An lựa một ngày trời nắng rời đi, Quý Hủ đem áo lông cùng áo ba đờ xuy trùm lên người hắn, mặc ngược phía trước, đem cánh dơi lộ bên ngoài, mũ che tai cùng khăn quàng cổ dày, khẩu trang còn có kính che mắt, bao tay cùng giày lông, lưng cõng theo chân đốt.

Tuy Tần Nghiễn An không sợ lạnh nhưng vẫn chiều theo ý Quý Hủ, muốn cho hắn được yên tâm.

Tần Nghiễn An vốn định đi vài ngày nhưng kéo dài hơn nửa tháng mới trở lại, nhưng Vinh thị cũng đủ thời gian chế tạo ra phòng cụ cho Quý Hủ.

Quý Hủ đem người mang vào phòng khách ấm áp, giúp hắn tháo dỡ đồ đạc, sau đó kéo người đi tới bên bếp lò sưởi ấm.

Tầm mắt Tần Nghiễn An luôn nhìn chằm chằm Quý Hủ làm cho hắn buồn cười hỏi:

- Nhìn cái gì?

Tần Nghiễn An giang hai tay:

- Muốn ôm một chút.

Quý Hủ đi qua ôm hắn, nam nhân ôm người cũng không muốn buông tay.

Quý Hủ nặng nề nói:

- Lần sau đi ra, em đi cùng anh, không cần một mình rời đi.

- Được.

Nam nhân nở nụ cười, hắn cảm giác Quý Hủ lo lắng cho mình.

Hôn nhẹ lên mái tóc Quý Hủ, nam nhân vỗ về:

- Nhìn xem có thích anh mang về phòng cụ cho em không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play