Nữ nhân chém ra mỗi đao đều là dùng toàn lực, thái đao rất nhanh đứt đoạn, nữ nhân vẫn không ngừng tay.

Nam nhân lại lần nữa đứng lên, lại vọt tới cửa thuỷ tinh, khí lực lớn làm cả tiệm bánh mì đều chấn động, cửa thuỷ tinh rung động kịch liệt, như tuỳ thời đều sẽ ngã xuống.

Hai vợ chồng sợ hãi, Miêu Lập Thu nhặt lên ổ khóa bổ nhào qua khóa lại từ bên trong, kéo chồng trốn ra sau quầy thu ngân.

Nhặt lên di động gọi điện báo cảnh, lại phát hiện di động không có tín hiệu.

Hai vợ chồng mặt trắng như giấy, nghe tiếng đánh cùng thanh âm đao chém vào cửa, không biết nên làm sao bây giờ, cuối cùng đành chạy về phòng ngủ khóa trái, đẩy bàn ghế ngăn chặn cửa, cho dù cửa thuỷ tinh bị huỷ cũng phải bảo vệ được cánh cửa này.

Thẳng tới lúc này bọn họ mới nghe được tiếng kêu thảm thiết không ngừng.

Trong trấn Bạch Loan trời còn chưa sáng, gia đình Chung Trì đã rời giường, bọn họ đem rau xanh khiêng lên xe.

Chung Trì vẫn như thường ngày lái xe đi giao rau dưa trong thành phố, còn chưa chạy ra khu nhà ấm liền nhìn thấy trên đường có người thất tha thất thểu đi tới.

Chung Trì giảm tốc độ thổi còi, người kia như bị giật mình, đứng nguyên tại chỗ lại đột nhiên gia tốc xông về hướng xe.

Chung Trì phanh xe, trơ mắt nhìn thấy người kia đánh lên xe của hắn, sau đó bị bắn ngược ra ngoài.

Chung Trì sửng sốt vài giây, phản ứng đầu tiên là gặp gỡ bính đồ sứ, thứ hai là đi xuống xe xem xét, lực đạo va chạm tuyệt đối không nhẹ, bất kể là người đâm xe hay xe đụng người nơi này không có theo dõi, thật xảy ra sự cố cũng không cách nào nói rõ.

Chung Trì chạy tới thấy rõ bộ dáng người kia thì hoảng sợ.

Dưới đèn xe, trên mặt nam nhân tràn ngập lấm tấm màu đen, trong đôi mắt trợn lên đồng tử co rút nhỏ xíu, tròng trắng tràn ngập, một mảnh tơ máu che kín, màu đen lấm tấm đang không ngừng lan tràn.

Nam nhân đầy mặt dữ tợn, đồng tử rung động đột nhiên chuyển hướng Chung Trì!

Da đầu Chung Trì run lên, cảnh giác lui về phía sau, sau lưng nam nhân như gắn súng bắn đạn, đột nhiên bạo lên đánh hướng Chung Trì.

Tốc độ quá nhanh, Chung Trì căn bản trốn không thoát, bị đánh ngã xuống đất, nam nhân giống như dã thú gào thét cắn hướng cổ họng Chung Trì.

Chung Trì theo bản năng đưa tay đớn đỡ, bị hung hăng một ngụm cắn lên cánh tay, đau nhức cùng bản năng cầu sinh khơi dậy hung tính trong lòng hắn, một tay bóp cổ nam nhân đem hắn nhấc lên, đầu gối gập lại dùng sức đẩy ra nam nhân nổi điên.

Chung Trì xoay người bò lên, trên cánh tay bị xé xuống một miếng thịt, máu chảy không dứt, hắn tận mắt nhìn thấy nam nhân nhai như hổ đói ăn thịt của hắn, lại nhào đi lên.

Chung Trì bị dọa không nhẹ, một cước đá qua, nhân lúc nam nhân ngã xuống đất xoay người chạy hướng xe, xung quanh toát ra mấy đạo bóng đen tốc độ rất nhanh, toàn bộ hướng bên này chạy tới.

Chung Trì lên xe phanh một tiếng đóng cửa xe, một người hung hăng đánh lên cửa xe.

Chung Trì nhìn thấy từng thân ảnh chạy tới càng lúc càng nhiều, có người trong tay cầm thái đao cùng liềm, như điên xông lại, gặp được người chặn đường liền chém ra.

Chung Trì khởi động xe lui nhanh về phía sau, nếu bị những người này vây quanh hắn tuyệt đối sẽ chết ở chỗ này.

Ga giẫm tới lớn nhất, một đường lui tới trước cửa nhà.

Chung Phong Dân nghe được tiếng xe liền đi ra nhìn thấy xe tải trở lại.

Chung trì nhảy xuống xe nắm lấy cha mình chạy vào nhà.

- Đóng cửa! Nhanh đóng cửa! Cửa sổ, đóng cửa sổ lại!

Chung mẫu đang nấu cơm, không biết chuyện gì xảy ra chợt nghe phanh một tiếng, có đồ vật gì đó đánh lên cửa.

Chung Phong Dân không kịp hỏi nhiều, chạy tới đóng toàn bộ cửa sổ.

Chung Trì đem bàn ăn sô pha cùng tủ ngăn chặn cửa, ngoài cửa phanh phanh không ngừng, mỗi một lần đều làm đồ vật bị nhích vào, giống như tuỳ thời sẽ bị phá vỡ.

Chung mẫu bị động tĩnh hù sợ, nhìn thấy cánh tay con trai đầy máu, hoảng hốt:

- Phong Dân! Đứa con bị thương, nhanh lấy băng gạc lại đây!

Chung Phong Dân đang ở trên lầu đóng cửa sổ nhìn thấy tình hình dưới lầu mồ hôi tuôn ra, những người kia một bên xô cửa một bên quơ đao quơ liềm, quần áo đều là máu, không quản có chém trúng người bên cạnh hay không.

Nghe được thanh âm Chung mẫu, Chung Phong Dân vội vàng kéo màn, mở tủ lấy ra oxy già, thuốc đỏ cùng băng gạc chạy xuống lầu.

Chung Trì ngồi trên sô pha, Chung mẫu bưng tới ngọn nến, chứng kiến miệng vết thương hai người hít sâu một hơi.

Chung Phong Dân nhíu mày:

- Sao tổn thương thành như vậy? Thịt đâu?

Chung Trì đau đớn nói:

- Bị ăn, những người bên ngoài đều ăn thịt người.

Hai người vừa nghe sắc mặt liền trắng bệch.

- Thương thế của con phải đi bệnh viện, không thể tự mình xử lý.

Chung phụ nói.

Chung Trì lắc đầu:

- Tình huống bây giờ không rõ, không thể đi ra.

Chung Trì đi rửa tay, tự mình xử lý miệng vết thương, không điện không tín hiệu, bên ngoài còn có một đám người điên ngăn cửa, căn bản không có cách nào đi ra ngoài.

Quý Hủ thu thập xong ba lô, đem thạch anh bỏ vào, trên cổ tay trong túi đều là thạch anh.

Hắn cầm gậy bóng chày đã gia cố qua, có thể sử dụng gậy giải quyết vấn đề cũng không cần dùng thạch anh hay lãng phí tinh thần năng lượng.

Ban đầu cuối thời, nhiều nhất là cuồng thi, chúng nó bị vật chất hắc ám an bài, không có ý thức, luống cuống, bạo lực, thị sát, lực lượng cùng tốc độ đều vượt qua người thường.

So sánh với dị quái thể cùng dị hóa vật, cuồng thi chỉ là lót đáy, nhưng số lượng nhiều, muốn sống sót trong một đám cuồng thi cũng không phải là chuyện gì thoải mái.

So sánh với ngày sau nguy hiểm trùng điệp, lúc đầu hiển nhiên là thời điểm tốt nhất để chạy trốn cùng thu thập vật tư, bỏ qua ba tháng này đi tới thời kỳ quái vật khát máu cùng quái vật dị hóa hoành hành, sau đó là đọa biến vật, người sống sót chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play