Một buổi tối nọ sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Lục Thẩm Ngôn dọn dẹp đồ đạc xong xuôi định đi về thì bị Kỷ Dao cản lại. Lục Thẩm Ngôn nghi hoặc nhìn hắn, đối phương lại chỉ kêu cậu ngày mai đừng ăn sáng ở nhà.

Lục Thẩm Ngôn nhíu mày, nghĩ thầm, yêu cầu kỳ quái gì thế nhỉ, nhưng vẫn đồng ý.

Buổi sáng hôm sau đến trường, Lục Thẩm Ngôn phát hiện Kỷ Dao đã tới từ sớm nhưng không bước chân vào cửa lớp. Lúc này cách giờ vào học còn rất lâu, trong lớp cũng chẳng có bao nhiêu người, chỉ rải rác một vài bạn trọ ở trường.

Kỷ Dao thấy cậu tới mới lấy ra một hộp hoành thánh và một cái bánh trứng từ trong hộc bàn. Tuy Lục Thẩm Ngôn chưa ăn sáng trong trường bao giờ nhưng cậu cũng biết căn tin không bán mấy món này. Đặc biệt là cái bánh trứng này này, nhìn thế nào cũng giống cái loại mà Kỷ Dao ăn hôm khai giảng.

Kỷ Dao mở hộp hoành thánh ra, đưa muỗng cho Lục Thẩm Ngôn, ý bảo cậu tranh thủ ăn nhân lúc còn nóng.

Lục Thẩm Ngôn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn hắn, ném đi một ánh mắt nghi hoặc.

Lúc này Kỷ Dao mới nói: "Đầu bếp nhà tôi làm đấy. Hôm qua lương tâm của mẹ tôi phát giác, nói muốn làm bữa sáng cho tôi nên tôi mới nghĩ là cũng mang cho cậu một phần vậy. Bánh trứng là tôi nhờ mẹ mua, lần trước cậu không ăn nên lần này đặc biệt mua cho cậu đó."

Lục Thẩm Ngôn không biết nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.

"Tôi cũng cần trả cậu..."

"Đừng đừng, tôi trịnh trọng nói cho cậu biết, cậu chẳng mắc nợ tôi cái gì đâu, tôi với cậu không cần phải tính toán rõ ràng như thế. Tôi làm tất cả là vì tôi muốn làm, không ai ép tôi hết, hiểu không?" Kỷ Dao cắt lời Lục Thẩm Ngôn, hắn gần như là lập tức đoán được tiếp theo Lục Thẩm Ngôn lại nói mấy cái mà hắn không thích, "Sau này đừng có nói mấy chuyện nợ nần nữa, biết chưa?"

Lục Thẩm Ngôn im bặt một lát. Cậu nhìn hoành thánh khéo léo xinh đẹp vẫn đang bốc hơi trong bát, khẽ nói: "Được, cảm ơn mẹ cậu giùm tôi nhé."

Kỷ Dao không biết xấu hổ nói: "Không nên cảm ơn tôi à, tôi đối với cậu tốt thật đó."

Lục Thẩm Ngôn không nói lại, bắt đầu ăn hoành thánh.

Kỷ Dao thấy cậu bắt đầu ăn cũng an tâm, lấy ra một bát hoành thánh giống hệt rồi cũng ăn.

Buổi sáng dần dà có nhiều người đến lớp, thấy Lục Thẩm Ngôn và Kỷ Dao ăn sáng thì cũng chẳng nói gì. Dù sao thì ăn sáng cũng là một chuyện hết sức bình thường mà, chẳng phải cứ không bị bắt là được rồi sao?

Nhưng đối với Trì Vân Dung mà nói thì lại không có ý nghĩa như vậy.

Cũng không phải chỉ là ăn sáng đơn thuần mà là hai người ăn chung loại đồ ăn, trọng điểm là hai chữ "chung loại". Nói xa hơn là Kỷ Dao đã bắt đầu nuôi cơm cho Lục Thẩm Ngôn. Trước kia Trì Vân Dung không chú ý, nhưng mà hiện giờ nghĩ lại mới phát hiện Kỷ Dao đã cho Lục Thẩm Ngôn ăn không biết bao nhiêu là món. Từ miếng bánh lần trước đến chocolate xuất hiện trên bàn Lục Thẩm Ngôn sau này, lại đến bữa sáng giống nhau bây giờ, thậm chí Lục Thẩm Ngôn còn nhiều hơn một cái bánh trứng!

Cũng quá là yêu rồi, Trì Vân Dung nghĩ thầm, giờ này ai còn nói đó là tình bạn cùng bàn đơn thuần nữa!

Buổi sáng cùng ngày, Trì Vân Dung chia sẻ cục đường mà mình phát hiện cho Vạn Hô và Lý Diệu Diệu. Quả nhiên hai cô nàng kia nghe mà sướng tới phát điên.

Lại nói từ khi ba người trở thành fans của Dao Ngôn, tần suất ghé qua lớp của nhau cũng ngày càng nhiều. Trì Vân Dung và Vạn Hô học lớp số 10, mà Lý Diệu Diệu lại học lớp chọn số 3, nếu muốn qua lớp đối phương tám chuyện thì phải vượt những một cái hành lang. Lớp chọn ở lầu Tây, còn lớp thường ở lầu Đông, hai tầng lầu được nối liền bằng một cái hành lang.

Đường đi có hơi xa, nhưng tình cách mạng hữu nghị của ba người đã xoá bỏ khoảng cách địa lý, đạt đến sự gắn bó chặt chẽ của tâm hồn.

Vì thế đôi khi Lưu Văn Trung đi ngang lớp họ sẽ phát hiện học sinh hai lớp mình dạy đang đứng ngoài hành lang trò chuyện. Ông chỉ cho rằng quan hệ giữa các học sinh tốt, hoặc là đến để trao đổi kiến thức môn ngữ văn thôi, tất nhiên không hề hay biết chúng đang thảo luận về chuyện của CP.

Lưu Văn Trung không xem diễn đàn, nhưng dù có xem thì ông cũng sẽ không chú ý tới topic CP đang được chậm rãi xây dựng này.

Ngược lại là ba người gặp Lưu Văn Trung thì sẽ hơi hoảng, sợ những gì mình vừa nói đã bị ông nghe thấy. Tuy bình thường Lưu Văn Trung mặt mũi hiền lành, nhưng họ chẳng muốn bị ông gọi đi uống trà chút nào. Ai mà biết ông giận lên sẽ như thế nào đâu?

Giáo viên chủ nhiệm được phân chung một văn phòng. Nói như vậy thì lớp thường về lớp thường, lớp chọn về lớp chọn, chủ nhiệm của hai lớp sẽ sinh hoạt chung trong một văn phòng hết.

Lần trước có kết quả thi tháng, chuyện lớp 10 xuất hiện hai học sinh tiến bộ rất nhanh cũng chẳng phải bí mật gì giữa những giáo viên. Đặc biệt là lúc mới có điểm đã trở thành đề tài trò chuyện của các giáo viên trong thời gian rảnh.

Với tư cách là giáo viên chủ nhiệm lớp 10, tất nhiên Lưu Văn Trung cũng từng được các thầy cô nhắc tới. Giáo viên cùng văn phòng như gần quan thì được ban lộc, trước hết phải hỏi Lưu Văn Trung là hai học sinh kia làm thế nào mà tiến bộ nhanh như vậy. Bọn họ thật sự rất tò mò, cũng rất là hâm mộ, sao học sinh lớp mình lại không được lợi hại như vậy?

Lưu Văn Trung ôm bình giữ nhiệt của mình, vui tươi hớn hở nói đó là do hai học trò của mình chăm chỉ học hành.

Đây là đánh cho một quyền Thái Cực, nói chuyện không nặng không nhẹ nhưng vẫn khiến cho người ta không tiện hỏi tiếp nữa.

Có giáo viên từng dạy Lục Thẩm Ngôn và Kỷ Dao năm lớp 10, trong ấn tượng của cô, Lục Thẩm Ngôn cũng chăm chỉ thật đấy nhưng hoàn toàn không có kết quả, còn Kỷ Dao thì hoàn toàn là không thèm học. Chẳng lẽ là đột nhiên thông suốt, quyết định không lãng phí thời gian nữa? Hay là bầu không khí học tập của lớp số 10 thật sự rất tốt?

Đúng lúc có một giáo viên cũng bày tỏ nghi vấn giống cô, các giáo viên khác sôi nổi gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Lưu Văn Trung lại cảm thấy đây là chuyện riêng của học sinh, ông không cần quản. Nhưng thấy bộ dáng rất chi là tò mò của các giáo viên, ông cũng bèn tìm thời gian gọi chúng đến văn phòng, giả vờ hỏi han.

Lục Thẩm Ngôn và Kỷ Dao lúc bị gọi đến văn phòng có hơi lơ mơ. Lục Thẩm Ngôn nghĩ điểm số của mình có bị thụt lùi đâu nhỉ, còn Kỷ Dao thì nghĩ dạo này hắn có làm chuyện xấu đâu ta. Hai người cất tâm tư của mình đi, gõ cửa văn phòng.

Lưu Văn Trung cười ha hả gọi họ đến: "Gọi các em đến cũng không có chuyện gì, thầy chỉ muốn hỏi lần trước thi tháng các em có bí quyết gì không mà lại tiến bộ nhanh chóng như vậy. Nếu phương pháp của các em mà có tính phổ biến thì cũng có thể chia sẻ với các bạn học trong lớp."

Lục Thẩm Ngôn còn chưa mở miệng, Kỷ Dao đã nói: "Thành tích của em tiến bộ là dựa vào bạn cùng bàn của em hết, vô cùng cảm ơn sổ ghi chép của bạn ấy, không có bạn ấy là không có em rồi."

Lục Thẩm Ngôn vi diệu liếc hắn một cái, nghĩ thầm, hắn đang nói lung tung gì thế nhỉ.

Dĩ nhiên Lưu Văn Trung cũng không ngờ Kỷ Dao sẽ nói vậy, trên mặt cũng có hơi khiếp sợ nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng ban đầu, ông nói với Lục Thẩm Ngôn: "Lục Thẩm Ngôn, có thể cho thầy xem sổ ghi chép của em không?"

Lục Thẩm Ngôn gật đầu, lại nhìn Kỷ Dao một cái rồi mới rời khỏi văn phòng lấy sổ ghi chép. Kỷ Dao đi theo cậu ra ngoài.

Nhìn Kỷ Dao cũng xoay người rời đi, Lưu Văn Trung hỏi: "Ơ em đi làm gì?"

Kỷ Dao quay đầu nói: "À dạ, cậu ấy đưa sổ ghi chép cho em mà, cậu ấy không biết em để đâu đâu, để em tìm cho cậu ấy."

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Lưu Văn Trung mới hậu tri hậu giác suy ngẫm, sao sổ ghi chép của Lục Thẩm Ngôn lại ở chỗ Kỷ Dao nhỉ.

Chờ hai người về lại văn phòng, Lưu Văn Trung mở sổ ghi chép ra xem mới phát hiện, đây chính là quyển sổ mà ông từng thấy Lục Thẩm Ngôn làm trong tiết tự học.

Lưu Văn Trung khép sổ lại, hỏi: "Lục Thẩm Ngôn, sổ ghi chép của em có hai bản à?"

Lục Thẩm Ngôn lắc đầu: "Không, chỉ có một quyển thôi ạ."

"Vậy lúc tự học em đang làm sổ cho Kỷ Dao à?" Lưu Văn Trung lại hỏi.

Lục Thẩm Ngôn gật đầu.

Lưu Văn Trung thấy cậu gật đầu dứt khoát như thế, ngược lại không biết nên nói thế nào. Hai học trò của ông chắc là không có gì đâu đúng không?

Lưu Văn Trung không kỳ thị đồng tính cũng không có ý định ngăn học sinh yêu sớm, nhưng dạy học biết bao năm nay, gặp vô số kể học sinh hú hí với nhau khiến ánh mắt ông nhìn mọi người có hơi vi diệu.

Lục Thẩm Ngôn thấy thầy chủ nhiệm không nói lời nào, kỳ quái hỏi: "Sao vậy thầy?"

Lưu Văn Trung nhìn bộ dạng trong sáng vô tư của Lục Thẩm Ngôn, rồi lại nhìn Kỷ Dao đang đứng một cục bên cạnh, bất giác mặt già đỏ lên, mình nghĩ nhiều rồi, sao có thể tùy tiện phỏng đoán quan hệ của hai học sinh như thế chứ.

"Không có gì, thầy chỉ nghĩ không biết em có đồng ý chia sẻ ghi chép với các bạn trong lớp không? Tuy đây là kiến thức lớp 10 nhưng cũng là một phần quan trọng cho học sinh ôn tập trong những ngày sau. Đương nhiên nếu em không muốn thì thầy sẽ không ép, dù sao thì đây cũng là thành quả học tập của em mà."

Lục Thẩm Ngôn không có ý kiến gì, ngược lại là Kỷ Dao...

Cậu nhìn về phía Kỷ Dao, chỉ thấy sắc mặt đối phương có hơi nghiêm trọng nhưng vẫn gật đầu.

Lục Thẩm Ngôn thấy Kỷ Dao đã đồng ý thì nói: "Em không có ý kiến gì thưa thầy."

Lưu Văn Trung gật đầu, để quyển sổ ghi chép lại, nói đợi lát nữa đi sao chép. Sau đó phất tay cho hai người đi.

Một tiết sau, trong tay mỗi học sinh lớp số 10 đều nhiều hơn một quyển sổ ghi chép được sao ra. Thậm chí các lớp khác nghe tin cũng đến tìm người quen mượn.

Đến giờ Lục Thẩm Ngôn vẫn không ngờ sẽ có ngày nó hot tới mức này.

Song, trong lòng Kỷ Dao vẫn rất là hụt hẫng. Vốn dĩ đây là bí mật nhỏ của hắn với Lục Thẩm Ngôn, mà giờ đã thành cái mà ai cũng có. Tuy họ cũng không biết đây là do Lục Thẩm Ngôn chuẩn bị cho hắn, nhưng Kỷ Dao vẫn rất không thoải mái, ngay cả sắc mặt cũng u ám hơn không ít.

"Sớm biết có ngày hôm nay thì tôi đã không đồng ý rồi. Muốn mượn đi sao chép à, mỗi người 100 tệ, thế thì tôi đã được hời từ lâu rồi." Kỷ Dao cười lạnh.

Lục Thẩm Ngôn cảm thấy hắn nói vậy rất giống mấy bé con nít, siêu đáng yêu luôn, cậu hơi muốn cười nhưng vẫn nhịn lại, vuốt lông dỗ dành hắn: "Được rồi, đừng tức giận. Cậu biết đây là tôi chuẩn bị cho cậu mà đúng không? Người khác là hàng sao chép, còn cậu là bản gốc."

Kỷ Dao hừ vài tiếng rồi mới không cam tâm tình nguyện nói: "May mà cậu còn có lương tâm đó."

Chu Hàng ngồi hàng trước hóng: Ý thức chiếm hữu của anh Dao mạnh mẽ ghê ta.

Bạn cùng bàn của Chu Hàng ngồi hàng trước hóng: Đôi mắt này của tôi đã nhìn thấu quá nhiều thứ.

Rất nhanh sổ ghi chép đã được lưu truyền trong trường, từ khối 12 đến khối 10, ai cũng biết có một quyển sổ ghi chép thần tiên có thể giúp tiến bộ 200 hạng. Trong một khoảnh khắc, sổ ghi chép từ con hàng chỉ dành cho lớp số 10 trở thành tư liệu quý giá mà gần như học sinh nào trong trường cũng có.

Tự nhiên Giang Dao cũng có một phần, nhưng không phải gã muốn mà do bạn học cùng lớp thuận tiện mang cho gã. Lúc ấy Giang Dao mỉm cười nhận, nhưng khi không còn ai thì lập tức đen mặt. Gã mở ra nhìn, đúng là rất tỉ mỉ rất toàn diện, điều này càng làm Giang Dao tức giận hơn. Trang giấy vốn phẳng phiu cũng bị nắm chặt đến ra nếp nhăn.

Lúc Lý Diệu Diệu đi ngang qua có chú ý đến hành động của gã, mặc dù có hơi kỳ quặc nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, rất nhanh đã vứt ra sau đầu. Sau khi có được sổ ghi chép Lục Thẩm Ngôn tự tay viết, cô lập tức mở ra xem. Cùng một tư liệu nhưng trong tay mỗi người khác nhau có thể phát huy tác dụng không giống nhau. Quyển sổ ghi chép này có thể giúp Lục Thẩm Ngôn tiến bộ hơn 200 hạng, còn đối với những học sinh ổn định ở hạng 50 đổ lên như Lý Diệu Diệu mà nói thì cũng có thể giúp cô tiến bộ mười phần.

Chất lượng in ấn của nhà trường cũng không tồi, chữ viết rất rõ ràng. Lý Diệu Diệu vui vẻ lật xem, đột nhiên phát hiện bên trong có hai nét chữ khác nhau. Nét chữ nghiêm chỉnh ngay hàng thẳng lối là của Lục Thẩm Ngôn, còn nét chữ như móc sắt sơn bạc* được chú giải bên cạnh là của ai?

*Mô tả kiểu chữ vừa cứng rắn vừa mềm mại

Lý Diệu Diệu để sát vào nhìn kỹ, đột nhiên ánh sáng loé lên trong đầu.

Đã biết Lục Thẩm Ngôn là bạn cùng bàn của Kỷ Dao, Lục Thẩm Ngôn tăng gần 200 hạng, Kỷ Dao tăng gần 100 hạng, trên sổ ghi chép xuất hiện hai nét chữ, từ đó có thể suy ra quyển sổ ghi chép này đã được truyền từ Lục Thẩm Ngôn sang tay của Kỷ Dao. Bằng không thì ai lại viết lên sổ người khác chứ, rất không có đạo đức đó! Đương nhiên, giả dụ hai người là người yêu thật thì viết lên vở nhau cũng chẳng có gì đâu, phải không nhỉ?

Lý Diệu Diệu tự tìm luận chứng để chứng minh cho lập luận của mình, sau đó nói phát hiện của mình trong group 3 người cho họ nghe, rất nhanh đã nhận được hồi âm.

Bọn họ gửi ảnh sang, tỏ vẻ mình cũng thấy.

Lý Diệu Diệu hưng phấn lật qua lật lại quyển sổ ghi chép, tìm nét chữ khác với Lục Thẩm Ngôn của Kỷ Dao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play