Mạnh Ninh đeo tạp dề, cầm lồng hấp, tranh thủ nhìn ra ngoài cửa, trợn mắt lên: "Mạnh Hồng, bây giờ em lập tức về phòng mặc quần áo.

""Hì hì.

"Đông Đông làm mặt quỷ rồi chạy về phòng.

Chốc lát sau, mặc đồ xong xuôi, Đông Đông cầm hai tờ giấy với một tờ danh sách chạy tới.

"Chị ơi, đây là cái gì?"Mạnh Ninh cổ vũ Đông Đông đặt câu hỏi, cô không lừa dối cậu bé mà trả lời rất nghiêm túc:"Đây là danh sách ghi người phúng viếng bác gái ba đưa cho hôm qua.

Bên trên ghi rõ mấy ngày nay có ai tới, cho bao nhiêu tiền phúng viếng.

"Đông Đông cái hiểu cái không: "Nhưng mà chị, có hai tờ này bị trùng lặp nè.

"Mạnh Ninh lau tay, ngồi xuống nhận lấy tờ danh sách, chỉ cho Đông Đông xem, chuyển trọng tâm:"Vậy Đông Đông cảm thấy chữ của hai tờ bị lặp này có giống nhau không? Có giống một người viết không?"Đông Đông nhìn thật kỹ, chắp tay sau lưng như thầy giáo rồi gật đầu.

"Chắc chắn là giống nha, chị xem nè, nét câu ở cuối đều giống nhau, chấm đen ở giữa cũng giống nốt.

"Mạnh Ninh sờ đầu cậu bé, cười nói: "Được rồi, mau đi rửa mặt đi.

Rửa mặt xong là chúng ta ăn sáng được rôi.

""Vâng ạ!"Lừa Đông Đông xong, Mạnh Ninh cầm danh sách ghi tên mà tối qua ghi lại, chậm rãi xé đi mấy tờ đầu.

Cô làm cẩn thận, xé các góc đều sạch sẽ.

Sau đó cô vo tròn lại rồi vứt vào trong ngọn lửa.

Ba mất rồi, không ai có thể nằm mơ tiếp tục hút máu bọn họ được nữa.

Chờ Đông Đông mặc đồ tử tế, rửa mặt xong xuôi, Mạnh Ninh cũng bưng hai lồng bánh bao lên.

Đông Đông tự giác tới bếp bưng cháo, Mạnh Ninh thì bưng nước chấm mình tự chế.

Cô pha nước chấm với dấm chua, thêm ít dầu vừng, bên trên là tương hạt tiêu Mạnh Ninh tự chế.

Mùi cay xộc lên, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Một lồng bánh bao hấp đủ sáu cái.

Mỗi cái bánh bao nho nhỏ, nhưng vỏ mỏng nhân nhiều, phết dầu thơm nức, lại nhúng vào nước chấm đủ cả chua cay của Mạnh Ninh thực sự là kích thích vị giác, trong khoang miệng tràn ngập mùi thịt.

"Chị, em có thể ăn được thêm hai lồng nữa nha.

"Đông Đông ăn hết cái này tới cái khác, miệng bị cay tới đỏ bừng lên, còn dính ít dầu mỡ, nhìn cậu bé mà tâm tình cô tốt đẹp hơn nhiều.

"Có ăn được cũng không cho phép ăn.

"Mạnh Ninh lạnh lùng vô tình: "Còn cháo nữa.

Hôm nay chị nấu món cháo bí đỏ em thích ăn nhất đấy.

Em có ăn không?""Có ạ.

" Đông Đông hợp khẩu vị, nhưng vẫn tỏ ra mạnh miệng: "Chị, em có thể ăn được hết.

""Thế thì cũng không được.

" Mạnh Ninh sợ Đông Đông no quá, nên không cho.

"Vâng.

".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play