Vương Đại Hoa thích cậy già lên mặt, lại tiếp tục lải nhải:"Ở chung với chú bác, chịu chút thiệt nhỏ, chứ đừng ngang ngạnh kẻo người ta mắng.

Để khỏi sau này cháu khó tìm nhà chồng tốt, đừng có như mẹ cháu."Nghe Vương Đại Hoa nhắc tới Ngưu Lệ Phương, Mạnh Ninh nở nụ cười:"Bà ngoại, những gì bà nói cháu hiểu mà.

Nhưng mẹ cháu đã tái hôn, bố cháu cũng đi rồi, trong nhà chỉ còn lại cháu với em trai.Nếu thân bằng cố hữu muốn tiếp tục thân cận với nhà cháu thì cứ tiếp tục, đó là phúc của cháu và Đông Đông.Còn không muốn tiếp tục lui tới, đó cũng là số mệnh đã định cháu và Đông Đông duyên họ hàng mỏng."Vương Đại Hoa nghe vậy thì ngẩn người.Mạnh Ninh đã tranh thủ kéo bà ta ra ngoài."Bà ngoại ạ, là họ hàng với nhau, lui tới là được, hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau cũng là điều nên làm.

Nhưng nếu ai định tranh thủ kiếm hời hút máu cháu, cháu sẽ không để yên đâu."Vương Đại Hoa nhíu mày, giọng có chút bất mãn: "Ninh Ninh."Mạnh Ninh ôm Vương Đại Hoa đi qua cửa, giọng vẫn dịu dàng như trước: "Bà ngoại ạ, bà nhìn dưới chân cẩn thận kẻo ngã."Vương Đại Hoa cúi đầu nhìn dưới chân, lại nghe thấy giọng Mạnh Ninh vang lên bên tai."Bà ạ, cháu không giống bố mẹ cháu.

Cháu ấy à, vốn là loại người ngang ngạnh."Mãi cho tới lúc ngồi lên chiếc xe trâu về quê, Vương Đại Hoa vẫn còn lải nhải với Vương Na: "Mẹ Tiểu Ngư, con xem có phải Ninh Ninh nó đổi tính rồi không?"Vương Na quấn chiếc khăn trùm đầu màu đỏ sậm, bĩu môi:"Mẹ ruột của con ơi, con đã nói với mẹ từ trước rồi, đừng thấy ngày thường Ninh Ninh không nói gì, nhưng trong lòng đã có toan tính sẵn.Không nói chuyện khác, chỉ riêng tính cách nghiện cá cược ít khi về nhà của Mạnh Thành, mà con bé có thể dỗ cho mấy năm nay Mạnh Thành không tìm vợ kế, đây là có bản lĩnh thật đấy.""Lệ Phương ly hôn đã được năm năm rồi mà.

Trong năm năm này, toàn bộ cả trong lẫn ngoài nhà đều do một mình Mạnh Ninh quản lý.

Lễ tết gì con bé chưa từng thiếu vắng nhà chúng ta.Nhà chúng ta cũng được, nhà họ Mạnh cũng vậy, thậm chí là cả láng giềng, khi nhắc tới Ninh Ninh, có ai là nói được lời không tốt chứ.""Ninh Ninh rất hiếu thuận."Vương Đại Hoa không hiểu ý trong lời của Vương Na, chỉ nhiệt tình than thở: "Con bé này đúng là số khổ mà."Vương Na bĩu môi, không tiếp lời mẹ chồng.Vương Đại Hoa thỉ than thở chốc lát rồi lại nói:"Có điều Ninh Ninh cũng có bản lĩnh đấy.

Bất kể thế nào, bây giờ con bé đã thi đỗ đại học rồi.Đại học ấy, nghe người ta nói, tới đó học thì hàng tháng đều được cho tiền, mà tốt nghiệp xong còn được tìm việc cho nữa.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play